PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Chương 162: Chung tình.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy? Làm sao bây giờ? Có nên đi vào không? Không, cô không thể đi vào được, lúc này đi vào có nghĩa là cô đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.

Sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi, trợ lý Hoa nhẹ nhàng trở về lại chỗ của mình.

Ánh mắt cô đảo qua bàn làm việc, trợ lý Hoa lại bất giác nhìn cửa văn phòng tổng tài, nhìn cửa khép hờ, tâm tình trợ lý Hoa rối rắm phức tạp.

Có nên nói cho Kỳ tổng biết không, tiểu Lục tổng đối với cô ấy có ý tưởng không an phận?

Từ từ, Lục Vân Tạ vừa rồi có khả năng nói giỡn đi? Trợ lý Hoa xoa xoa eo của mình, cái eo đau này làm cô mất khi khả năng phán đoán, quá cẩu huyết, cũng không có khả năng hai chị em cùng yêu một người.

Với suy nghĩ như vậy, tâm trợ lý Hoa buông xuống, cô lại lần nữa đứng lên đi vào văn phòng tổng tài.

Lục Uyển Đình thay đổi sắc mặt, tựa hồ tin lời của Lục Vân Tạ, nhìn thấy chị gái không cao hứng, Lục Vân Tạ dựa vào vai Lục Uyển Đình, ngửa đầu làm nũng với chị gái, "Chị, em nói giỡn thôi mà."

Lục Uyển Đình đang làm bộ tức giận nhưng đã bị em gái hống, nở nụ cười, Lục Uyển Đình xoa xoa tóc em gái, ở trong mắt cô, em gái vẫn là em gái, "Chị biết, nếu không phải vì chị, em sẽ không thích Kỳ Thanh."

Nếu không phải cô nhắc đi nhắc lại nhiều lần với em gái, phải tiếp thu người cô thích, đến bây giờ em gái cô vẫn còn không thích Kỳ Thanh. Thậm chí, vào những lúc không có cô còn dám khi dễ Kỳ Thanh.

Em gái cô có tiền án, đoán chừng cô cũng đã quên. Trước kia có người nào mà đến gần cô thì em gái liền tức giận, ghen, thậm chí là khi dễ người ta.

"Chị, chị biết vậy là tốt." Lục Vân Tạ ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình càng chặt, ai mà không hiểu rõ quan hệ của hai người, còn sẽ cho đây là đôi tình nhân yêu nhau say đắm.

Trợ lý Hoa đi tới cửa, lại không cẩn thận nghe Lục Vân Tạ thổ lộ, lần này so với lần trước còn đả kích hơn, "Em từ nhỏ đã thích chị, đối với Kỳ Thanh là yêu ai yêu cả đường đi lối về, mặc kệ có Kỳ Thanh hay không, em trước sau như một mà thích chị."

Trợ lý Hoa: "......" rốt cuộc nãy giờ đã có chuyện gì, mà giờ lại biến thành em gái ruột thổ lộ với chị gái?

Vừa nãy cô nên đứng ở cửa.

Lục Uyển Đình ôm lấy Lục Vân Tạ, giọng nói đầy cưng chiều, "Em cũng sẽ gặp được người em thích."

Loại thích của tình thân và tình nhân không giống nhau, đối với người mình thích, tim sẽ đập nhanh, cơ thể sẽ có những cảm xúc mà bản thân chưa từng có, không có thời khắc nào mà là không muốn thân mật với người mình thích.

"Có chị là đủ rồi." Lục Vân Tạ hôn lên bên má Lục Uyển Đình.

Từ khi chị gái ở cùng Kỳ Thanh, thì không cho cô hôn nữa.

Trợ lý Hoa kích động, đẩy cửa ra, vừa đúng lúc thấy được Vân Tạ hôn Lục Uyển Đình.

"Lục tổng, tôi đến dọn dẹp." Trợ lý Hoa không nhịn được mà bội phục mình, bắt gặp loại chuyện này mà bản thân vẫn còn bình tĩnh được mà đi đến chỗ hai người kia.

Trên sô pha, hai chị em vẫn thân mà dựa vào nhau, Lục Uyển Đình buông tay ra nhưng Lục Vân Tạ ôm eo cô không bỏ ra.

Nhìn trợ lý Hoa khom lưng thu dọn đồ ăn trên bàn, lại hít hà mấy hơi, Lục Vân Tạ không đành lòng, buông chị gái ra lại hỗ trợ.

Ánh mắt trợ lý Hoa phức tạp mà xem xét cô, miệng mấp máy, muốn nói không cần lại nuốt trở lại.

Trên bàn đã dọn sạch sẽ, trợ lý Hoa không có việc gì cho nên rời khỏi văn phòng.

Kỳ tổng còn mở họp, trợ lý Hoa bưng ấm trà đứng ở hành lang bên ngoài phòng họp, cô nhìn vào trong, thật rối rắm, cô không biết có nên nói cho Kỳ tổng những gì mà cô nghe thấy không.

Hiện tại, nói cho Kỳ tổng nghe, sợ ảnh hưởng đến trạng thái mở họp của Kỳ tổng, chờ Kỳ tổng họp xong lại nói, lỡ đâu Lục tổng nghe được, sợ là tiểu trợ lý này xong đời.

Không nói cho Kỳ tổng?

Vậy thì Kỳ tổng đáng thương quá.

Trợ lý Hoa bưng ấm trà dạo qua một vòng, không châm nước thêm, trở lại chỗ làm việc.

Cô ngồi không bao lâu thì Lục Vân Tạ từ văn phòng tổng tài đi ra, một đường đi đến chỗ của cô.

Trợ lý Hoa đưa gương mặt tươi cười đủ tiêu chuẩn của một trợ lý, "Tiểu Lục tổng, ngài phải đi sao?"

"Cô có phải nghe được tôi và chị tôi nói chuyện đúng không?" Lục Vân Tạ chú ý đến phản ứng của trợ lý Hoa, nhìn cô nàng rũ mắt, theo bản năng mà trốn tránh ánh mắt của cô, Lục Vân Tạ đã có đáp án trong lòng.

Cô đi hai bước rồi, trợ lý Hoa ở phía sau gọi cô lại, "Tiểu Lục tổng." Chờ Lục Vân Tạ quay đầu lại, trợ lý Hoa nói "Chuyện kia, cô và Lục tổng... đừng nói là thật đi?"

Tuy rằng cô tận mắt nhìn thấy Lục Vân Tạ hôn Lục Uyển Đình.

Lục Vân Tạ nhìn cô, không có ý định trả lời.

Trong lòng trợ lý Hoa không dám khẳng định, không phủ nhận, có phải im lặng là thừa nhận đây chính là sự thật?

Cố chỉ là một cái trợ lý nhỏ, vì sao lại biết được một bí mật lớn như vậy!

Xem bộ dáng rối rắm muốn chết của cô, Lục Vân Tạ đi đến bàn làm việc, cúi xuống nói chuyện với cô, "Đúng vậy, tôi thích chị của tôi."

Trợ lý Hoa tức khắc như bị sét đánh.

Lục Vân Tạ cười lắc đầu, "Tôi nói cái gì, cô cũng tin a."

Trợ lý như vậy là không được rồi, so với trợ lý Tô quá kém.

Lục Vân Tạ đi rồi, trợ lý Hoa mới lấy lại tinh thần, thật cẩn thận mà cân nhắc lời của Lục Vân Tạ, trợ lý Hoa hiểu được, hợp lại đều là nói giỡn a!

Phụ nữ a, lời nói không thể tin được, đặc biệt là người phụ nữ mang tên Lục Vân Tạ này, tối hôm qua làm cho cô trật eo, hôm nay lại làm cô lo lắng đề phòng.

Trợ lý Hoa đi vào gian trà nước pha một ly trà, đưa vào phòng cho tổng tài, Lục tổng đang ngồi ở bàn làm việc của Kỳ tổng, còn xem hồ sơ nữa.

Mấy hồ sơ đó đều là cơ mật của công ty, lý trí của trợ lý Hoa cảm thấy Lục tổng không nên động đến hồ sơ của công ty, nhưng mà trên tình cảm thì Lục tổng là phu nhân của Kỳ tổng, chuyện công ty cũng không nên gạt người qua một bên.

Trợ lý Hoa đặt tách trà xuống, đứng ở cạnh bàn làm việc chờ Lục tổng phân phó, thuận tiện giúp Kỳ tổng nhìn chằm chằm Lục tổng, xem thử Lục tổng xem hồ sơ gì.

Lục Uyển Đình nâng mí mắt rồi hạ xuống không nói gì, phong cách của hai vị tổng tài đối với nhân viên thật khác nhau, trong lòng trợ lý Hoa nhảy dựng, muốn đi tìm Kỳ tổng ôm một cái,

Giờ phút này, Lục tổng quá cường đại, cô sợ hãi.

Lục Uyển Đình đạm nhiên mở miệng, "Kỳ tổng còn mở họp bao lâu?"

Trợ lý Hoa kinh hồn mà trả lời, "Nửa tiếng ạ." Một khi đã họp thì không dài không ngắn, cô cũng không rõ là Kỳ tổng còn mở họp bao lâu, chỉ có thể ước chừng.

Một câu hỏi một câu trả lời, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy của Lục Uyển Đình, tiếng lật giấy đơn giản nhưng ở trong lòng người lại sợ hãi, trợ lý Hoa khẩn trương bất an, muốn đi nhưng lại không dám đi.

Kỳ tổng, chị nhanh họp xong đi.

Có thể là nghe được tiếng lòng của trợ lý Hoa, vài phút sau, Kỳ Thanh đã xuất hiện ở cửa văn phòng.

Lục Uyển Đình buông hồ sơ trong tay ra, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô, "Họp xong rồi sao?"

"Ân." Kỳ Thanh nhanh chân bước đến chỗ Lục Uyển Đình.

Trợ lý Cao đi sau cô, đem tư liệu trong cuộc họp để trong văn phòng, sau đó cùng trợ lý Hoa đi ra.

"Chị đang xem hồ sơ của công ty sao?" Mắt Kỳ Thanh nhìn hồ sơ mà Lục Uyển Đình vừa đặt xuống, là hồ sơ của bộ phận khách hàng đưa lên.

Lục Uyển Đình hỏi, "Chị có thể xem không?"

Xem cũng đã xem rồi, có hỏi có thể hay không, Kỳ Thanh ôm cô vào trong ngực, "Thích thì chị cứ xem, công ty của em chính là công ty của chị."

Nghe lời âu yếm này, Lục Uyển Đình ôm lại Kỳ Thanh, để cho Kỳ Thanh ngồi trên đùi cô, Lục Uyển Đình cười nói, "Nếu công ty của em là của chị, vậy chị có thể làm chủ không, đem công ty em dọn đến kế bên Lục Thị?"

Hợp lại một chỗ, về sau tan làm cũng rất tiện lợi.

Lục tổng cũng có lúc dính người a, Kỳ Thanh trêu ghẹo, "Em thấy là văn phòng chị cũng đủ lớn, không mấy chị đem văn phòng của em dọn vào văn phòng của chị đi."

Cô chỉ nói giỡn mà Lục Uyển Đình lại rất nghiêm túc mà đáp lại, "Được."

Từ khi Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật sáng lập đến giờ cũng chưa dọn đi đến chỗ khác, không có khả năng vừa giao cho Kỳ Thanh thì lại chuyển đến tập đoàn Lục Thị. Nếu không người khác sẽ cho rằng Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật bị Lục Thị thu mua.

Kỳ Thanh cười xoa xoa Lục Uyển Đình, "Lục tổng cũng có lúc đáng yêu như vậy a, công ty không thể chuyển đi được."

Lục Uyển Đình cười thành tiếng, nắm lấy cằm Kỳ Thanh, "Công ty không thể dọn vậy còn người thì sao?"

Công ty vẫn ở đây, Kỳ Thanh có thể đến Lục Thị làm việc, nhưng mà sẽ vất vả cho trợ lý Hoa, muốn đưa hồ sơ phải chạy qua chạy lại mà đưa.

"Cũng không thể." Sợ Lục Uyển Đình mệt, Kỳ Thanh đứng lên dựa vào cạnh bàn nói chuyện, "Buổi tối, chúng ta ngủ cùng nhau, ban ngày còn ở cạnh nhau, chỉ sợ là Lục tổng sẽ chán em sớm."

Hiện tại, các cô đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mỗi một giây phút đều muốn ở bên cạnh nhau.

Chờ qua đi cái thời kỳ này, buổi tối có cởi hết đồ ngủ cùng nhau, sợ còn không có hứng thú nữa.

"Sẽ không." Lục Uyển Đình đứng lên, đem Kỳ Thanh ôm lại trong ngực, ánh mắt vẫn chân thành tha thiết, "Kỳ Thanh, em không cần phải lo lắng tình cảm của chúng ta sẽ biến chất, chị thích em hơn tám năm, đã qua cái gọi là thất niên chi dương."

*Thất niên chi dương là dành cho những người yêu nhau, đã vượt qua được 7 năm thì có thể xem như là trăm năm hạnh phúc, bên nhau trọn đời, còn không thì xa nhau mãi mãi, không thể nào tái hợp.

Lục Uyển Đình nghiêm túc nói lời âu yếm cũng muốn lấy mạng cô quá.

Kỳ Thanh bỗng nhiên nhớ đến một việc, "Nếu không có tám năm này, lúc em tìm đến chị, chị sẽ đáp ứng em sao?"

Lục Uyển Đình không cần nghĩ, đã rất khẳng định mà trả lời Kỳ thanh, "Sẽ, nhất kiến chung tình không phân biệt được thời gian, tám năm trước đã nhất kiến chung tình với em, thì tám năm sau vẫn sẽ như cũ từ cái nhìn đầu tiên vẫn sẽ nhất kiến chung tình với em."

"Vậy nếu như em không thích chị thì sao?" Kỳ Thanh không muốn sống mà hỏi vấn đề này.

Lục Uyển Đình cúi đầu, Kỳ Thanh thoáng nhìn thấy trên áo cô có dấu hôn, giọng nói trầm thấp bên tai, "Có khả năng chúng ta vĩnh viễn không có điểm giao nhau."

Phản ứng này làm cho Kỳ Thanh đau lòng muốn chết, được rồi, được rồi, hỏi cái loại câu hỏi không có khả năng xảy ra làm gì, Kỳ Thanh kéo kéo góc áo Lục Uyển Đình, nhận sai, "Thực xin lỗi, em không nên hỏi như vậy."

Vừa dứt lời, Lục Uyển Đình đã cười tươi, vòng tay ôm chặt nhấc Kỳ Thanh ngồi trên bàn làm việc. "Sẽ không có điểm không giao nhau, nếu hôm đó em không đến tìm chị, chị cũng sẽ đến tìm em."

Lúc nãy, chỉ là chọc Kỳ Thanh thôi.

"Chị sẽ đến tìm em sao?" Ý Lục Uyển Đình là sớm hay muộn các cô đều phải kết hôn?

Lục Uyển Đình cười gật đầu, "Ừ."

Đây là chuyện gì? Kỳ Thanh tò mò.

Cô muốn hỏi thêm Lục Uyển Đình, nhưng mà nhìn Lục Uyển Đình, chuyện này sẽ không nói cho cô biết.

"Kỳ tổng, Dương tiểu thư đến." Cửa văn phòng mở ra, trợ lý Hoa và Dương Châm đi vào, đập vào mắt là Kỳ Thanh đưa lưng về các cô, mà còn ngồi trên bàn làm việc, trợ lý Hoa sửng sốt vài giây, mới nói ra câu nói dư thừa, "Dương tiểu thư tới."

Cũng may không có cùng Lục Uyển Đình hôn môi, Kỳ Thanh từ trên bàn làm việc xuống đất, sắc mặt Dương Châm không thay đổi, đi đến trước bàn làm việc, đặt túi giấy trên tay lên bàn làm việc, từ bên trong lấy thiệp cưới ra, "Mình có in ra mẫu thiệp, hai người xem thực tế đi."

Lại là thiết kế, còn đích thân đưa đến cửa, người bạn này đúng là chân ái.

"A Châm, cảm ơn cậu." Kỳ Thanh nhận mẫu thiệp cưới, đúng là hiện vật so với bản vẽ càng thích hơn.

"Quan hệ của chúng ta là gì mà cậu còn khách khí như vậy." Nhìn thấy Lục Uyển Đình ghen, trong lòng Dương Châm buồn cười, trước kia là cô ăn dấm của Lục Uyển Đình, nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng đến phiên Lục Uyển Đình ăn dấm của cô.

Dương Châm nói, "Sao, quyết định chọn cái này sao?"

Kỳ Thanh quay sang hỏi ý Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình mỉm cười gật đầy, thiệp cưới đã xác định mẫu, liền dùng cái này.

"Nếu đã xác định là cái này..." Dương Châm cầm lấy cây bút trên bàn đưa cho Kỳ Thanh, "Vậy thiệp cưới đầu tiên, đưa cho mình đi."

Yêu cầu này vẫn có thể thỏa mãn được người bạn này.

"Được, cái đầu đưa cho cậu." Kỳ Thanh mở thiệp cưới, đích thân viết lên tấm thiệp cưới đầu tiên, từng nét chữ viết lên thời gian và địa điểm, sau đó là tên cô và Lục Uyển Đình cuối cùng là tên của Dương Châm.

Chờ nét mực khô, cô trịnh trọng giao cho Dương Châm, Dương Châm cười tiếp nhận, "Đối với cậu, mình vẫn còn một vị trí đặc biệt."

Một câu nói làm Lục Uyển Đình ghen tiếp.

Dương Châm cảm thấy mỹ mãn cầm lấy chiếc thiệp cưới duy nhất được cô dâu viết mời, rời khỏi Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Kỳ Thanh quay sang vẻ mặt buồn dấm của Lục Uyển Đình, cô hôn lên má Lục Uyển Đình một cái nói, "Chị mới đặt biệt nhất."

Lục Uyển Đình rất hưởng thụ lời nói này, cô cười yêu chiều với Kỳ Thanh, câu lấy Kỳ Thanh hôn sâu.

Thiệp cưới đã in xong, ngày hôm sau đã được đưa đến tập đoàn Lục Thị.

Mấy thư ký trong công ty tiến độ viết cũng không tồi, Lục Uyển Đình đem chuyện thiệp cưới giao cho thư ký Phó, để cho mấy thư ký đối chiếu với danh sách khách mời, thiệp cưới từng cái từng cái một viết hoàn chỉnh.

Đây là chuyện lớn, ai cũng không dám chậm trễ, tiêu hao thời gian.

Lục Uyển Đình đi họp, Kỳ Thanh ở trong văn phòng cô xem tài liệu, trợ lý Tô bưng trà bánh vào trong văn phòng, đặt trên bàn, không có ý định rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh.

"Kỳ tổng." Trợ lý Tô đặt trà lại gần chút, để cho Kỳ Thanh thuận tiện lấy.

Ánh mắt Kỳ Thanh từ tập hồ sơ nhìn trợ lý Tô, nhìn thấy trợ lý Tô đang có tâm sự muốn nói mà sợ quấy rầy đến cô làm việc, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ.

Kỳ Thanh tắt ipad xuống, chủ động bắt chuyện với cô, "Gần đây cô và Phụ Tuyết sao rồi?

Chương 163: Kinh Nghiệm.

Nhắc tới Tần Phụ Tuyết, đôi mắt trợ lý Tô sáng lên, cô nhìn qua cái ipad trên tay Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, cô xem hồ sơ xong rồi sao?"

Kỳ Thanh đem ipad đặt lên bàn, bưng tách trà mà trợ lý Tô mang vào cho cô lên uống, cười ôn hoà, "Vẫn chưa xong, nhưng mà có chút mệt muốn nghỉ ngơi một lát."

Cô đem đề tài trở lại trên người Tần Phụ Tuyết, "Cô gần đây với Phụ Tuyết sao rồi?

Nếu không chậm trễ thời gian Kỳ tổng làm việc, trợ lý Tô yên tâm mà tâm sự với Kỳ Thanh.

Mặt trợ lý Tô hớn hở, cười rất ngọt ngào, hoàn toàn là một thiếu nữ đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, nụ cười rất dễ lây cho người, Kỳ Thanh đang bưng tách trà uống, nghe chuyện của các cô gần đây, cũng không cầm lòng được mà cười theo.

Trợ lý Tô thật hạnh phúc a.

Còn đem hạnh phúc này chia sẻ cho cô.

"Kỳ tổng, cô nói xem nếu tôi cầu hôn Phụ Tuyết, có thể doạ đến cô ấy không?" Nói đến cầu hôn, trợ lý Tô liền do dự, nụ cười trên mặt chuyển thành rối rắm.

Thích một người, không chỉ có nghĩ là cả hai cùng ở bên nhau, mà còn nghĩ đến sẽ bước vào lễ đường, đem người đó cột chặt vào quảng đời còn lại của mình.

Kỳ Thanh nhìn trợ lý Tô đánh giá, từ một người đang nhiệt tình lại nháy mắt lại do dự, có thể nhìn ra được, những lời này không phải tuỳ tiện nói, mà cô ấy đã chuẩn bị tốt cho việc cầu hôn.

Kỳ Thanh thử một câu, nói giỡn hỏi trợ lý Tô, "Vậy cô đã chuẩn bị nhẫn chưa?"

Trợ lý Tô vốn dĩ không định giấu cô cái gì, mặt liền đỏ lên, quay đầu nhìn về phía cái bàn nói, "Chuẩn bị rồi."

Thật đúng là đã chuẩn bị xong rồi sao? Kỳ Thanh kinh ngạc, hành động của trợ lý Tô nhanh thật, đến nhẫn cũng đã chuẩn bị xong.

"Cô chuẩn bị từ lúc nào?" Kỳ Thanh nhìn lên tay trợ lý Tô, tay của cô ấy cũng rất đẹp, nếu đeo thêm một chiếc nhẫn nữa có lẽ sẽ đẹp hơn.

Trợ lý Tô cảm thấy ngại ngùng khi để cho Kỳ Thanh biết cô có bao nhiêu khát vọng muốn được kết hôn với Tần Phụ Tuyết, cô nói, "Mấy ngày trước."

Trên thực tế, là sau khi Tần Phụ Tuyết và cô ở bên nhau, cô liền đến cửa hàng trang sức xem nhẫn, trong tình trạng Tần Phụ Tuyết không biết cái gì hết, thì đã chọn sẵn nhẫn, chuẩn bị tìm thời gian thích hợp để cầu hôn.

Nghĩ đến cảnh Tần Phụ Tuyết được cầu hôn, Kỳ Thanh cảm thấy rất kích động, cô nhấp mấy ngụm trà, vị trà hơi chua làm cho tâm tình cô có chút hồi phục, "Cô đã nghĩ kỹ chuyện cầu hôn Phụ Tuyết rồi sao?"

"Ân." Đôi tay trợ lý Tô vì bất an mà nắm chặt lại, "Tôi đã suy nghĩ kỹ, nhưng mà không biết được Phụ Tuyết nghĩ như thế nào?"

Ngay từ đầu, là do cô bám lấy Tần Phụ Tuyết không buông, nếu không phải nhờ vào mặt dày, còn có Kỳ tổng và Lục tổng trong sáng ngoài tối hỗ trợ tác thành, cô và Tần Phụ Tuyết còn không có khả năng ở bên nhau.

Yêu đương và kết hôn là việc khác nhau, Tần Phụ Tuyết nguyện ý cùng cô yêu đương nhưng không nhất định nguyện ý cùng cô kết hôn.

Cô nói bóng nói gió thử Tần Phụ Tuyết, thậm chí gửi ảnh chụp mặc áo cưới, nhưng mà Tần Phụ Tuyết vẫn không có đề qua chuyện kết hôn.

"Kỳ tổng, cô còn nhớ rõ ngày đi thử áo cưới chứ?" Trợ lý Tô quay sang nhìn Kỳ Thanh, "Lúc Tần Phụ Tuyết muốn mua cái áo cưới kia, tôi đã hi vọng cô ấy có thể nói với tôi, mặc cái áo cưới này gả cho cô ấy."

Cuối cùng thì áo cưới cũng không mua mà lời nói cũng không nghe được.

Trên hành lang truyền ra tiếng bước chân, hai người quay đầu lại nhìn người mở cửa.

Lục tổng đã họp xong quay trở lại, các cô không có tiện tâm sự với nhau, trợ lý Tô đứng lên kêu một tiếng Lục tổng, đem văn phòng trả lại cho hai người.

Trong lòng Kỳ Thanh âm thầm ghi nhớ lời trợ lý Tô nói, nhìn bóng dáng cô nàng rời đi, trong lòng đã có chủ ý.

Ánh mắt Lục Uyển Đình vẫn luôn dừng trên người Kỳ Thanh, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm theo trợ lý Tô mà suy tư, ôm lấy Kỳ Thanh hỏi, "Đang suy nghĩ gì vậy em?"

Bên eo bị một cái tay nhéo, Kỳ Thanh lập tức thu lại sự chú ý của mình đối với trợ lý Tô, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Uyển Đình, ngực Kỳ Thanh có chút run, "Suy nghĩ sao chị lại mở họp nhanh vậy."

"Nhanh sao?" Mắt Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, "Xem ra em và trợ lý Tô tâm sự với nhau rất lâu."

Tâm sự tới mức không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Lục Uyển Đình nắm tay thật chặt, ánh mắt có chút nguy hiểm, Kỳ Thanh đặt tay lên tay Lục Uyển Đình, thành thật mà giải thích, "Suy nghĩ chuyện của trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết."

"Trước kia chưa yêu nhau, thì tìm cách để tác hợp cho hai người đó, sau khi hai người đó ở bên nhau, em còn quan tâm nữa sao?" Lục Uyển Đình nhéo nhéo cằm Kỳ Thanh, "Em có thể mang hết tâm tư đặt lên phu nhân nhà em được không?"

Lục tổng lại ghen rồi.

Kỳ cúi đầu hôn lên cái ngón tay đang nắm lấy cằm cô, cười lấy lòng, "Lục tổng có mệt không, có muốn em mát xa cho không?"

"Loại mát xa nào?" Cơ thể của cô bị khiêu khích, Lục Uyển Đình hạ giọng hỏi, "Cần cởϊ qυầи áo sao?"

Lại bắt đầu trêu chọc con nhà người ta.

Trên bàn làm việc còn đống hồ sơ chất như núi, Kỳ Thanh nhắc nhở Lục Uyển Đình, "Lục tổng, chị còn có rất nhiều việc cần phải xử lý."

"Không vội nha." Lục Uyển Đình nhìn nhìn về hướng tấm bình phong, trong phòng ngủ sáng nay vừa mới thay chăn mới, Lục Uyển Đình đắc ý, muốn mang Kỳ Thanh vào thử xem chăn mới có đủ ấm không.

Một cái liếc mắt vào phòng ngủ này đã bị Kỳ Thanh nhìn thấy, thê thê sống với nhau bao ngày, Kỳ Thanh có thể đoán được trong lòng Lục Uyển Đình đang nghĩ cái gì, "Vậy chúng ta vào phòng ngủ mát xa?"

"Được a."

Lục Uyển Đình đứng lên trước, Kỳ Thanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bắt lấy tay Lục Uyển Đình nói, "Vẫn là làm việc trước đi Lục tổng, buổi tối về nhà em lại mát xa cho chị."

Lục Uyển Đình không miễn cưỡng, cúi người hôn hôn trên mặt cô, ánh mắt ôn nhu, "Vậy chị làm việc, tranh thủ về nhà sớm một chút.

Lục Uyển Đình làm việc, Kỳ Thanh ngồi trên sô pha bồi cô.

Nhìn hồ sơ một lát, nhớ tới chuyện mà cô xém chút nữa quên, Kỳ Thanh ngước mắt lặng lẽ nhìn Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình đang chăm chú xem hồ sơ, không chú ý đến cô bên này, Kỳ Thanh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, bắt đầu tâm sự loài chim biển với Tần Phụ Tuyết.

Cô nói chuyện với Tần Phụ Tuyết không cần quanh co, trực tiếp hỏi là được, [Phụ Tuyết, cậu có nghĩ đến việc kết hôn với trợ lý Tô không?]

Cái vấn đề này không phải lần đầu tiên cô hỏi.

Lúc ăn trưa với nhau cô cũng đã có hỏi, mà lúc đó Tần Phụ Tuyết do dự trả lời.

Tần Phụ Tuyết rất nhanh đã gửi tin nhắn lại [Nghĩ.]

Nhìn không thấy được biểu tình, không biết lúc Tần Phụ Tuyết đánh từ nghĩ có biểu cảm gì, Kỳ Thanh trầm ngâm, lại hỏi [Cậu muốn khi nào kết hôn?]

Vấn đề này cũng đã từng hỏi, cô nhớ rõ lúc đó Tần Phụ Tuyết trả lời còn chưa nghĩ xong.

Hy vọng lúc này, Tần Phụ Tuyết không cần lại đưa ra câu trả lời làm cho người yêu nghe thấy sẽ tan nát cõi lòng.

Nhìn tin nhắn Kỳ Thanh gửi qua, Tần Phụ Tuyết thất thần một lát, món quà cô muốn tặng cho trợ lý Tô vẫn còn đang cất giấu, rất nhiều lần cô muốn đưa, nhưng mà thực sự không có mặt mũi để đưa.

Tần Phụ Tuyết từ trên sô pha đứng lên, đi đến chỗ để quà tặng lấy ra, trong ngực ôm một cái hộp lớn.

Hiện tại là thời gian đi làm, cô không cần lo lắng trợ lý Tô sẽ về nhà vào lúc này, cô đem chiếc hộp đặt trên sô pha, thật cẩn thận mà mở ra.

Trong hộp chính là một chiếc áo cưới trắng tinh, đó là cái áo cưới mà trợ lý Tô thử ngày đó.

Trước kia không thấy trợ lý Tô mặc áo cưới, cô không biết được bản thân mình có bao nhiêu mãnh liệt muốn cùng trợ lý Tô kết hôn.

Tần Phụ Tuyết tìm trong album ra tấm ảnh trợ lý Tô mặc áo cưới, trong ảnh chụp trợ lý Tô thẹn thùng mỉm cười, dáng vẻ này làm cho tim cô đập thình thích.

Lâu không thấy tin nhắn Tần Phụ Tuyết gửi đến, Kỳ Thanh nhíu mày. Tần Phụ Tuyết đang trốn tránh vấn đề của cô sao?

Thừa dịp vừa ký xong một tập hồ sơ, Lục Uyển Đình nâng mí mắt nhìn qua sô pha, thấy Kỳ Thanh nhíu mày, liền nhìn nhiều hơn một chút.

Công ty xảy ra chuyện gì sao?

Cô nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh nhìn điện thoại chờ Tần Phụ Tuyết trả lời tin nhắn, vài phút qua đi, Kỳ Thanh hỏi, "Có phải cậu không muốn cùng trợ lý Tô kết hôn đúng không?

Soạn xong tin nhắn đang định gửi đi thì nhận được một tấm ảnh Tần Phụ Tuyết gửi qua.

Đây là cái gì? Kỳ Thanh phóng to tấm ảnh lên.

Áo cưới!

Trên ảnh chụp là áo cưới, Kỳ Thanh ngưng thở hai giây, cô phóng to ảnh lên, dựa vào trí nhớ của mình, nhận ra đây chính là cái áo cưới trợ lý Tô đã thử.

Kỳ Thang không thể tin được [Cái áo cưới này... là cái mà trợ lý Tô đã thử sao?]

Ngày đó rời cửa hàng áo cưới, Tần Phụ Tuyết không có mua áo cưới, sau đó cô ấy trở lại để mua?

Tần Phụ Tuyết: [Ừ, cái quà tặng mà mình muốn tặng chính là cái này.]

Cái này không phải là quà tặng, mà gọi là cầu hôn!

Trợ lý Tô chuẩn bị nhẫn, Tần Phụ Tuyết chuẩn bị áo cưới, Kỳ Thanh che ngực mình, cái này kích động quá đi.

Kỳ Thanh: [Vậy cậu chưa tặng à.]

Một bóng người lặng lẽ rời khỏi bàn làm việc, Lục Uyển Đình đi ra phía sau sô pha, hơi hơi khom lưng, tầm mắt dừng ở trên màn hình điện thoại Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh đang phấn khích, đôi tay ở trên bàn phím mà gõ gõ, tin nhắn đến tin nhắn đi liên tục.

Bỗng nhiên, cô rơi vào một cái ngực ấm áp, người ở sau sô pha lén nhìn trộm cô tâm sự, giang hai tay ôm lấy Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh giật cả mình, ngửi được hơi thở quen thuộc, quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, khoé miệng cong lên cười, "Chị đứng sau lưng em từ lúc nào vậy?"

Không phải đang xem hồ sơ sao?

"Bắt đầu từ lúc em hỏi cô ấy đưa như thế nào." Lục Uyển Đình gác cằm lên vai Kỳ Thanh, "Tần Phụ Tuyết muốn cầu hôn sao?"

"Ân." Kỳ Thanh cười rộ lên, "Trợ lý Tô cũng muốn cầu hôn."

Lục Uyển Đình nhấc cằm lên rời khỏi vai Kỳ Thanh, "Phải không?" Cô bắt lấy đầu Kỳ Thanh, làm cho Kỳ Thanh ngửa đầu, rồi cúi đầu mình tới, "Trợ lý Tô có cái gì cũng nói cho em biết, Tần Phụ Tuyết cũng nói cho em nghe..."

Nụ hôn dừng trên môi Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cảm nhận được phu nhân nhà mình lại ghen, liền quăng điện thoại sang một bên, trở tay ôm lấy cổ Lục Uyển Đình chậm rãi mà đáp lại.

Lần đầu tiên, các cô hôn môi ở tư thế như vậy.

Cách một sô pha, như gần như xa.

Tư thế ngửa đầu làm Kỳ Thanh mệt rất nhanh, dưỡng khi trong tim phổi cũng bị Lục Uyển Đình hút hết, cô thở dốc, buông Lục Uyển Đình ra, cơ thể không có sức lực, ngã nằm trên sô pha.

Kỳ Thanh che mặt không dám nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình xoa xoa cánh môi, vòng ra trước sô pha ngồi xuống, cúi người vuốt tóc Kỳ Thanh, gọi cô một tiếng, "Kỳ tổng."

Chưa đã thèm tiếp tục đi.

Chờ nụ hôn này kết thúc, trên điện thoại đã có thêm mấy cái tin năhns mới.

"Em tâm sự với Tần Phụ Tuyết một lát." Kỳ Thanh đẩy đẩy Lục Uyển Đình ra, "Chị đi làm việc đi."

Lục Uyển Đình không đi, ánh mắt vẫn đảo qua môi Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cười nói, "Chỉ là đơn thuần tâm sự thôi, Lục tổng không cần ghen mà."

"Chị không có ghen." Trên cánh môi Kỳ Thanh có dấu son của cô, Lục Uyển Đình lấy tờ giấy nhẹ nhàng giúp Kỳ Thanh lau đi vệt nước cùng với dấu son môi, "Được rồi, bọn em nói tiếp đi."

Lục tổng vừa ôn nhu lại ngạo kiều a, ánh mắt Kỳ Thanh si ngốc mà nhìn Lục Uyển Đình, nhìn Lục Uyển Đình ngồi xuống chỗ làm việc.

Bốn ánh mắt nhìn nhau, Lục Uyển Đình cười ôn nhu, tay cầm lấy cây bút, cúi đầu xem hồ sơ tiếp, Kỳ Thanh lúc này mới thu hồi ánh mắt, cùng Tần Phụ Tuyết nói tiếp chuyện cầu hôn.

Việc cầu hôn, Kỳ Thanh có kinh nghiệm nha.

Trợ lý Tô gõ cửa, tăng thêm mấy phần hồ sơ, "Lục tổng, mấy cái đề xuất này chi tiền này cần chị ký tên."

Lục Uyển Đình nhận lấy, mắt nhìn qua sô pha, vừa lúc Kỳ Thanh đang ngắm nhìn trợ lý Tô, khoé môi cong lên mang theo ý đồ.

Lục Uyển Đình ký tên, đưa hồ sơ trả lại cho trợ lý Tô, "Trợ lý Tô, Kỳ tổng có chuyện muốn nói với em."

"A?" Trợ lý Tô ngơ ngác nhìn Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh không kịp phòng hờ bị đào hố, nụ cười trên mặt cứng lại, Lục Uyển Đình cong môi cười hỏi cô, "Đúng không, Kỳ tổng?"

Bình luận

Truyện đang đọc