PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Ăn cơm tối xong, Lục Vân Tạ và Kỳ Thanh cùng nhau ngồi ở trên sofa, TV mở ra, Lục Vân Tạ thì ôm điện thoại chơi Weibo, Kỳ Thanh nhìn TV nhưng lại nghĩ đến Lục Uyển Đình.

Đồng hồ trên tường kim chỉ 7h, Lục Uyển Đình đến bây giờ vẫn chưa về nhà, nghĩ đến cô đang cùng với tập đoàn Thêm Phong xã giao, Kỳ Thanh đứng ngồi không yên cho nên nhắn cho Lục Uyển Đình [Khi nào chị về? Em đến đón chị.]

Qua thật lâu, Lục Uyển Đình mới trả lời tin nhắn lại cho cô, nhìn đến mấy chữ không cần. Kỳ Thanh ngẩn ngơ không biết nên gửi tin nhắn gì nữa.

Lục Vân Tạ vẫn để ý đến Kỳ Thanh, nhìn thấy Kỳ Thanh ôm điện thoại thất thần, liền thò mặt qua để nhìn, trong phút chốc lại vui vẻ "Bị chị của tôi cự tuyệt à."

Trước kia khi chị cô đi xã giao, cô cũng muốn đi tiếp chị mình, mỗi lần đều bị cự tuyệt, giờ đến lượt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cũng sẽ bị cự tuyệt.

Hoá ra là đều đãi ngộ như nhau.

Kỳ Thanh liếc Lục Vân Tạ một cái, vị cô em chồng này cảm thấy rất hả hê khi cô bị Lục Uyển Đình cự tuyệt, Lục Vân Tạ hết ngày trông ngóng hai người chia tay, sau biết đã kết hôn thì lại trông ngóng ly hôn.

Hiện tại, cô bị Lục Uyển Đình cự tuyệt, cô bé có thể không vui sao được. Kỳ Thanh tin chắc nếu cô và Lục Uyển Đình ly hôn, Lục Vân Tạ sẽ mở tiệc rượu ăn mừng ba ngày ba đêm.

Không muốn nghĩ đến cảm xúc vui buồn thất thường của cô em chồng này, Kỳ Thanh lại nhắn cho Lục Uyển Đình tiếp [Khi vào về nhà?]

Nếu không cho cô đi đón, vậy thì cô sẽ ngồi ở đây để chờ Lục Uyển Đình.

Đôi mắt nhỏ của Lục Vân Tạ vẫn nhìn Kỳ Thanh đánh chữ, nhìn cô hỏi chị mình khi nào về, không đợi chị cô trả lời, cô nói cho Kỳ Thanh "Chị tôi nhất định nói chị đi ngủ trước, không cần chờ chị ấy về."

Tâm tư kín đáo của chị cô, ai cũng nhìn không thấu là chị cô đang nghĩ gì, nếu hỏi ai là người hiểu chị cô nhất, Lục Vân Tạ rất tự tin trả lời nhất định là cô.

Giống như cô đoán, Lục Uyển Đình nhắn cho Kỳ Thanh kêu cô ấy đi ngủ trước không cần chờ.

Tâm Kỳ Thanh như rơi vào hồ đá, có chút trầm xuống.

Thời gian trôi qua, Lục Uyển Đình vẫn chưa trở về.

Thời gian không còn sớm, Lục Vân Tạ chuẩn bị lên lầu tắm rửa rồi chơi điện thoại, Kỳ Thanh vẫn ngồi ở trên sofa, Lục Vân Tạ đi lên cầu thang lại đi xuống, đem TV tắt đi rồi đến trước mặt Kỳ Thanh "Kỳ Thanh, không còn sớm nữa, chị cũng lên lầu ngủ đi."

Cứ ngồi ở đây, chờ chị cô về nhìn thấy lại quở trách cô, trách cô không chăm sóc chị dâu tốt.

Đều lớn cả rồi, còn muốn cô chăm sóc!

Kỳ Thanh do dự, cô ngồi ở đây chờ Lục Uyển Đình hay nằm trên giường chờ thì có gì khác đâu. Kỳ Thanh đứng lên " n."

Chị dâu và em chồng cùng nhau lên lầu, lúc vào phòng, Lục Vân Tạ đột nhiên nổi ý lên muốn trêu đùa, đi qua kéo Kỳ Thanh lại.

Đột nhiên người bị giữ chặt, là Lục Vân Tạ, trong đầu Kỳ Thanh đột nhiên nảy lên, quay đầu hỏi Lục Vân Tạ "Làm sao vậy?"

Lực trên cổ tay không nhỏ, Kỳ Thanh muốn rút tay về nhất thời lại không thể thoát được.

Lục Vân Tạ cong môi nở nụ cười, cúi người gần sát Kỳ Thanh "Chị dâu, chị của em khuya mới về, chị có muốn em bồi chị ngủ không?"

Hơi thở ái muội quanh quẩn, Lục Vân Tạ cười như không cười nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn đến đôi môi hồng hào của Kỳ Thanh, sau lại ngước mắt nhìn trực diện Kỳ thanh "Có lẽ, đêm nay chị tôi sẽ không về."

Đây là có ý gì? Muốn thử xem người chị dâu này có dễ bị câu dẫn hay không hả?

Kỳ Thanh không cần nghĩ cũng đã quyết đoán cự tuyệt "Không cần."

"Không cần?" Lục Vân Tạ liếc một cái qua ngực Kỳ Thanh "Chị với chị tôi ở trường hôn môi, chẳng lẽ không có nhu cầu sao?" Lục Vân Tạ dựa đến gần Kỳ Thanh, ánh mắt lẳng lơ mà nhìn cô "Chị tôi không ở đây, tôi có thể giúp chị thoả mãn nhu cầu a."

Cái nhu cầu này, ý là gì nữa vậy.

Lục Vân Tạ lại đang phát điên cái gì!

Kỳ Thanh đột nhiên thoát ra khỏi tay Vân Tạ, kéo khoảng cách giữa hai người ra "Lục Vân Tạ, tôi là chị dâu của em."

"Tôi biết a." Lục Vân Tạ giơ điện thoại lên "Ở đây, tôi có nhiều truyện chị dâu em chồng, chị muốn xem không?"

"..." Lục Vân Tạ thật sự điên rồi, Lục Uyển Đình mà biết cô xem cái loại này, còn không bị Lục Uyển Đình đánh gãy chân à!

"Tôi không phải loại người mèo mỡ với em chồng." Kỳ Thanh xoay người trốn vào phòng ngủ, chỉ một cái buổi chiều không gặp đột nhiên lại biến thành cô em chồng biếи ŧɦái.

Lục Vân Tạ thấy bóng dáng hoảng loạn của Kỳ Thanh, trên mặt cười xán lạn, cô đến cửa phòng ngủ, lại trêu đùa Kỳ Thanh "Chị dâu, chị không trốn được đâu."

Chân Kỳ Thanh lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất, Kỳ Thanh mở cửa cảnh cáo Lục Vân Tạ "Em lại nói lung tung, tôi sẽ nói chuyện này với chị của em."

Vẫn là cái tên Lục Uyển Đình hữu dụng nhất, nhắc đến người này là nụ cười trên mặt Lục Vân Tạ lập tức biến mất, nháy lại trở thành thỏ con, nhấc tay đầu hàng "Chị dâu, tôi sai rồi."

Chờ Kỳ Thanh vào phòng, Lục Vân Tạ cũng về phòng mình.

Tắm rửa xong nằm trên giường, Kỳ Thanh mở wechat ra xoát một vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh chụp giấy kết hôn, trái tim nhỏ không tự chủ mà đập gia tốc, cô lại nhớ Lục Uyển Đình.

Nhìn bên giường trống rỗng, trên giường chỉ có một mình cô, Lục Uyển Đình không biết khi nào về.

Cảm giác trống trãi khó chịu, Kỳ Thanh đem chăn kéo lên, lấy cái gối của Lục Uyển Đình ôm vào trong ngực, cái gối có chút hương vị của Lục Uyển Đình, lại không cầm lòng được ôm càng chặt hơn như là ôm Lục Uyển Đình.

Lục Vân Tạ nằm ở trên giường, một chân thả xuống giường một chân thì đè lên chăn, đem tóc dài rũ ra sau, nhắn cho Kỳ Thanh [Chị dâu thật sự không cần tiểu thuyết sao? Mấy cái này do bạn tôi viết, cậu ấy gửi cho tôi bản hoàn chỉnh, đầy đủ thịt nha, không hề cắt giảm.]

Kỳ Thanh nhìn thấy ba chữ thị đầy đủ, quản không được cái tay mình mà hỏi Lục Vân Tạ [Thật vậy sao?]

Ba chữ này nhìn là tâm muốn động đậy.

Lục Vân Tạ liên tục gửi cho cô một cuốn tiểu thuyết, tên chính là cái câu ở ngoài cửa mà Lục Vân Tạ đã nói >

Chương 1 câu đầu tiên, khiến cho Kỳ Thanh tắt luôn file, cô với Lục Uyển Đình tám năm không có làm, không đúng...phải nói là cô với Lục Uyển Đình trước nay chưa có làm gì.

Chương 49:

Thể loại truyện này, Kỳ Thanh thật sự không dám xem.

Kỳ Thanh hỏi Lục Vân Tạ [Tác giả là bạn của em?]

Lục Vân Tạ: [ n, cậu ấy viết rất nhiều tiểu thuyết, đa số là chị dâu và em chồng.]

Đối với chị dâu chấp nhất như vậy, chẳng lẻ là luyến chị dâu?

Kỳ Thanh lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết cô mang từ nhà tới, xốc chăn lên đi xuống giường, lấy từ vali ra cuốn tiểu thuyết, cô vẫn thích xem loại này không có liên quan tới mới quan hệ nào hết.

Đem vali cất lại, Kỳ Thanh cầm cuốn sách đi đến mép giường, nhìn kệ sách nhỏ bên giường, đem quyển tiểu thuyết đặt lên đó.

Lục Uyển Đình phát hiện trên kệ sách có thêm một quyển, chắc là sẽ tò mò mà xem.

Trước kia, cô không dám để Lục Uyển Đình biết cô xem loại truyện này, giờ cô lại muốn Lục Uyển Đình sẽ thấy cái này. Mỗi lần cứ từng chút từng chút một mà xem mấy cảnh thân mật, làm Lục Uyển Đình tâm ngứa, cơ thể như trong biển lửa, lại không dập tắt được, như vậy cô sẽ là lang băm, làm lão lang băm lấy dược giúp Lục Uyển Đình trừ hoả.

Kỳ Thanh nằm lại trên giường, cầm lấy điện thoại mới chỉ rời một lát thôi, Lục Vân Tạ đã gửi cho cô vài cuốn tiểu thuyết.

Cô không hiểu được Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ không thích người chị dâu này sao, vì cái gì lại gửi cho cô nhiều tiểu thuyết như vậy, lo lắng cô không được thoả mãn hay là lo lắng Lục Uyển Đình không được thoả mãn.

Tâm tư cô em chồng này thay đổi thất thường làm cho cô không nắm bắt được.

Ngẫm lại về Lục Uyển Đình, hai chị em tính tình có chút tương tự nhau, hai người giống như con mèo, thích thử, xù cái móng ra được một chút lại thu lại, đối với chuyện tình cảm cùng như vậy, lúc tưởng được đáp lại thì lại khéo léo lảng tránh.

Kỳ Thanh trầm ngâm, trực tiếp hỏi Lục Vân Tạ [Tại sao em lại gửi cho tôi mấy cái này?]

Tài xế già Lục Vân Tạ né tránh không trả lời [Chị đừng cho chị tôi biết, đem lịch sử trò chuyện xoá đi. Tôi đi ngủ, ngủ ngon.]

Nói ngủ ngon xong, mở trò chơi ra chơi tiếp.

Lòng đang suy nghĩ nên xem hay không xem, nhìn Lục Vân Tạ nhắn lại, đem mấy quyển tiểu thuyết tải xuống, cuối cùng dựa theo yêu cầu của cô, đem lịch sử trò chuyện xoá đi.

Kỳ Thanh điều chỉnh một cái tư thế thoải mái, nghiêng người nằm lên giường, trong lòng ngực ôm lấy gối Lục Uyển Đình, lựa chọn một cuốn tiểu thuyết đọc không có những tình tiết cẩu huyết.

Bất tri bất giác, đã ngủ quên, Lục Uyển Đình về nhà lúc nào cô cũng không biết.

Trên người Lục Uyển Đình mang theo mùi rượu, trong ánh mắt có một chút men say, mở cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Kỳ Thanh cuộn tròn trên giường, ánh đèn mờ nhạt từ trên tường chiếu vào người cô, phác hoạ ra một thân hình uốn lượn phập phồng trong chăn, tâm Lục Uyển Đình có chút ấm áp.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ từ đi đến gần tới giường, trong tay Kỳ Thanh vẫn còn cầm điện thoại, trong lòng ngực đang ôm cái gối của cô, Lục Uyển Đình có thể tưởng tượng ra được, trước khi cô trở về nhà, Kỳ Thanh đã duy trì tư thế này mà chơi điện thoại.

Lục Uyển Đình cúi sát người xuống, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang vươn trên mặt Kỳ Thanh ra sau tai, ánh mắt thâm tình mà nhìn chăm chú người trên giường.

Làn da trắng nõn bị ánh đèn cam hắt lên một tầng mềm mại, làm cho người nhìn khó có thể khắc chế lại mà muốn thân mật với cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Hô hấp Kỳ Thanh ổn định, Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ đã 12h, chắc Kỳ Thanh đã ngủ lâu rồi, hiện tại ngủ rất sâu.

Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, trộm hôn lên môi Kỳ Thanh một cái, lấy cái điện thoại trong tay cô ra, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Nhớ đến tin nhắn Hà Chỉ đã nhắn cho cô, nói cho cô biết có người chụp được ảnh của cô và Kỳ Thanh hôn nhau ở trường muốn bán cho toà soạn của cô. Lục Uyển Đình nhịn được lại hôn lên đôi môi kia một lần nữa.

Các cô đã kết hôn, quan hệ hợp pháp, hôn môi tính là cái gì, nếu có bị người ta quay chụp được cảnh thân mật trên giường thì các cô vẫn được pháp luật bảo hộ.

Nɠɵạı ŧìиɦ? Lục Uyển Đình vuốt ve làn da mềm mại trên gương mặt Kỳ Thanh, cùng Kỳ Thanh hôn môi, sao lại bảo là nɠɵạı ŧìиɦ?

Sợ mùi rượu làm cho Kỳ Thanh tỉnh, Lục Uyển Đình ngồi ở mép giường không lâu, chỉ nhìn Kỳ Thanh một lúc rồi đi vào phòng tắm.

Lục Uyển Đình cố ý mở nước nhỏ nhưng mà tiếng nước vẫn đánh thức người đang ngủ trên giường.

Nghe được tiếng nước chảy, Kỳ Thanh mở mắt ra, theo tiếng âm thanh và nhìn vào nhà tắm đôi mắt mơ màng còn buồn ngủ, nhìn thấy đèn phòng tắm sáng lên, có một hình dáng ở trên cửa kính.

Lục Uyển Đình đã về.

Cơn buồn không chống lại được, mí mắt không chịu đựng được mà khép lại. Kỳ Thanh nhắm hai mắt lại, nửa tỉnh nửa ngủ nghe tiếng nước trong nhà tắm.

Cô cũng không cảm thấy tiếng nước làm cho lỗ tai khó chịu, ngược lại còn có cảm giác năm tháng tĩnh lặng thật ấm áp, tẩy đi mọi mệt mỏi bận rộn, từ trạng thái đang làm việc biến thành ở nhà.

Chờ Kỳ Thanh lại ngủ rồi.

Lục Uyển Đình xuống dưới lầu sấy tóc, chờ đến trên người không còn hơi nước mới nhẹ nhàng lên giường.

Gối đầu của cô vẫn bị Kỳ Thanh ôm vào ngực, Lục Uyển Đình ngồi ở bên người Kỳ Thanh, nâng cánh tay cô lên, nhẹ nhàng từng chút lấy cái gối ra.

Một tiếng rên rĩ khẽ truyền đến, động tác của Lục Uyển Đình cứng lại, mất đi cái gối ôm, Kỳ Thanh sờ soạng rồi ôm lấy cô.

Lục Uyển Đình đem gối để lên trên, tìm vị trí thoải mái nằm xuống rồi để Kỳ Thanh ôm lấy cô.

Kỳ Thanh ôm chặt lấy cô, truyền hơi ấm từ bên người sang cho cô, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, lấy chăn đắp kỹ lên hai người, tắt đi cái đèn còn lại trong phòng, xoay người đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực.

Hơi ấm từ lòng ngực biến mất, Kỳ Thanh tỉnh lại trời đã sáng.

Cô xoa xoa đôi mắt, chờ cho tỉnh hẳn, cô ngồi dậy. Trên giường không biết Lục Uyển Đình đã đi từ lúc nào, không có tiếng nước trong nhà tắm phát ra, trong phòng thật an tĩnh.

Tối hôm qua, cô ngủ rồi Lục Uyển Đình mới về nhà, cô nhớ lúc Lục Uyển Đình tắm cô có tỉnh là chỉ là không chờ được lại ngủ tiếp.

Một đêm không có giao lưu.

Kỳ Thanh cho rằng chỉ có tối hôm qua như vậy. Nhưng không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày, Lục Uyển Đình về nhà toàn là lúc cô đã ngủ, rời nhà trước khi cô dậy.

Các cô cùng chung một cái chăn, lại không có giao lưu nào cả. Ban ngày tin nhắn gửi cũng ít ỏi, giống như trở về trạng thái xa lạ.

Kỳ Thanh nhịn không được, lấy có vì công việc mà mang theo người đến tập đoàn Lục Thị.

Trợ lý Tô thấy cô, ánh mắt có chút vi diệu "Kỳ tổng đến thật đúng lúc."

Đi theo Kỳ Thanh là Lưu Ngâm chau mày "Trợ lý Tô có ý gì? Chúng tôi đến không đúng lúc sao?"

Trợ lý Tô liếc mắt một cái cười nói "Lục tổng đang ở trong văn phòng tiếp đãi một người khách."

Thấy hai người nhìn cô khó hiểu, trợ lý Tô nhướng mày "Da trắng xinh đẹp khí chất ngời ngợi, Lục tổng không có tiếp trong phòng khách mà ở văn phòng của mình."

Đều nói đến mức độ này rồi, giám đốc Lưu có thể nghe không hiểu nhưng phu nhân chắc chắn phải hiểu ý tứ này.

Lục tổng lén lút gặp người người đẹp khác sau lưng cô!

Cách văn phòng Lục Uyển Đình vài bước, Kỳ Thanh dừng bước chân hỏi trợ lý Tô "Lục tổng cùng người đó nói chuyện bao lâu rồi?"

"Hơn nửa tiếng..."

Lời còn chưa dứt, Kỳ Thanh đã bỏ mặc mấy người vội vàng đi qua, cửa không thèm gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Quả nhiên là có người đẹp ở trong phòng Lục Uyển Đình, cái này là cực kỳ xinh đẹp, còn cầm lấy tay Lục Uyển Đình xem, nhìn thì không thân mật cho lắm.

Nhìn Kỳ Thanh đến, Lục Uyển Đình kinh ngạc "Em sao lại đột nhiên đến đây?"

Kỳ Thanh quét mắt nhìn tay Lục Uyển Đình, tay cô vẫn còn đang trong tay người phụ nữ xa lạ kia, đến giờ còn không thu hồi, Kỳ Thanh híp đôi mắt lại "Tôi hình như quấy rầy đến hai người rồi thì phải?"

Trợ lý Tô ngăn trợ lý Hoa và giám đốc Lưu lại "Hai vị, mời đi bên này."

Hoa Cẩm Nghiên và Lưu Ngâm liếc nhau. Giọng nói của Kỳ tổng không lớn không nhỏ nhưng ai cũng nghe được, nghe ra giọng nói lạnh lùng, hai người thức thời mà đến phòng khách với trợ lý Tô

Bình luận

Truyện đang đọc