PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Lục Uyển Đình cúi đầu không nói gì, làm ra vẻ nghiêm túc kiểu 'em đang nói cái gì vậy chị không biết nha', Kỳ Thanh sợ cô nhìn lầm cho nên cẩn thận mà xem lại.

Đây chính là tên cô và mã số sinh viên mà.

"Chị lén lấy trộm nhẫn của em!"

Kỳ Thanh sấn tới, ép Lục Uyển Đình khom lưng, mái tóc cô rũ xuống cái cổ trắng nõn của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình chống tay lên bàn cười.

Cô xoa xoa mái tóc Kỳ Thanh, đem đầu tóc xoa cho rối, cười đưa ra lý do, "Không phải chị trộm mà là nhặt được."

Nhặt được? Kỳ Thanh giơ chiếc nhẫn trước mặt Lục Uyển Đình, "Vậy tại sao chị nhặt được chiếc nhẫn mà không trả lại cho em?"

Lục Uyển Đình chỉ cười không nói.

Không trả lời đúng không? Kỳ Thanh đem nhẫn đặt lên trên văn kiện đang mở, vòng tay ôm cổ Lục Uyển Đình. Ở bên tai cô cười nói, "Rõ ràng là chị trộm lấy nha."

"Chiếc nhẫn này em để ở thư viện, sau đó chị nhặt được." Lục Uyển Đình nghiêng người, một tay đặt lên bàn, một tay ôm lấy Kỳ Thanh, áp chế đi trái tim đang đập nhanh của mình, Lục Uyển Đình ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Thanh dịu dàng lại cười thâm tình, "Vì khi đó chị không có được em, cho nên để nó ở lại bên chị."

"... hiện tại, đã có em ở bên cạnh chị rồi." Hơi thở cả hai đang quấn lấy nhau, không khí thật ái muội, Kỳ Thanh nhẹ nhàng chạm vào môi Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình câu lấy cổ cô để hôn sâu hơn, nắm bắt được cơ hội chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho đến khi phổi của cả hai không đủ dưỡng khí mới chịu buông tha nhau.

Lục Uyển Đình cong khoé môi, đôi mắt yêu chiều còn thơm một tầng lớp nước mỏng, ảnh ngược trong con ngươi đó chỉ có một người, cô thở dốc nói, "Đúng vậy, hiện tại chị đã có em."

Chiếc nhẫn lạnh lẽo chỉ có thể để nhìn, mà người trong ngực cô, không chỉ có thể ôm còn có thể hôn được, chạm được.

Loay hoay thì cũng đã tới giờ ăn trưa, Lục Uyển Đình khép văn kiện lại, đi ăn trưa với Kỳ Thanh.

Đi ngang qua văn phòng trợ lý, các cô dừng bước chân lại, văn phòng trợ lý không chỉ đóng cửa mà rèm cửa cũng kéo xuống.

Thư ký Phó nhìn thấy các cô, từ trong văn phòng đi ra, "Lục tổng, ngài cùng phu nhân đi ăn trưa sao?"

Kẹo hỷ cũng đã ăn, xưng hô đối với Kỳ tổng cũng phải sửa lại.

"Ừ." Lục Uyển Đình chỉ vào văn phòng trợ lý hỏi, "Trợ lý Tô đi ra ngoài sao?"

Thư ký Phó không dám nói dối, "Không có. Cô ấy cùng với cố vấn Tần vẫn luôn ở trong đó." Nói xong lập tức tìm cớ chạy đi, "Lục tổng, tôi tiếp tục làm việc."

Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, sắp đến giờ nghỉ trưa của nhân viên rồi.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Tần Phụ Tuyết đứng sau cửa, quần áo chỉnh tề.

Kỳ Thanh nhìn vào trong văn phòng dò xét, "Cậu và trợ lý Tô kéo rèm lại nói chuyện phiếm?"

Không nhìn thấy được gương mặt đỏ bừng của hai người cùng với chút hoang mang, cái này có chút ngoài ý muốn.

Trợ lý Tô kéo bức rèm lên, đi đến bên người Tần Phụ Tuyết, bất đắc dĩ liếc Tần Phụ Tuyết một cái, ôm lấy cánh tay cô nói, "Đúng vậy, chúng tôi kéo rèm chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm."

Cô đã câu dẫn Tần Phụ Tuyết, nhưng mà Phụ Tuyết nhà cô thật giống một tảng băng, lý trí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Cô còn phải nỗ lực hơn để cho Tần Phụ Tuyết biết, văn phòng không chỉ có công dụng để làm việc không thôi.

Tần Phụ Tuyết nhớ đến chuyện mời cơm, đem đề tài chuyển đến việc ăn trưa, "Hai người muốn đi ăn trưa sao?" Kỳ Thanh gật đầu, Tần Phụ Tuyết cười, "Vậy trưa nay tôi mời hai người ăn trưa."

Ăn cơm trưa xong, Lục Uyển Đình và trợ lý Tô về tập đoàn Lục Thị, còn Kỳ Thanh và Tần Phụ Tuyết quay trở về Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Các cô có uống rượu cho nên không thuận tiện lái xe, Lục Uyển Đình bảo Lương Khiếu đưa các cô đi.

Đem người đưa đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật an toàn, Lương Khiếu mới quay lại Lục Thị.

"Kỳ tổng, chị về sớm vậy ạ?" Thấy Kỳ tổng về công ty sớm, trợ lý Hoa cảm thấy ngoài ý muốn, rồi như cái đuôi đi theo Kỳ Thanh vào văn phòng.

Kỳ Thanh ngồi xuống sô pha nghỉ một lúc, xoa giữa mày thở phào, "Trở về làm việc."

"Trong lòng chị còn công việc a." Trợ lý Hoa đi ra sau sô pha, theo vẻ mặt mệt mỏi Kỳ tổng niết bả vai.

Hai tay cô rất thành thạo, khống chế lực rất vừa vặn, bị người này ấn, Kỳ Thanh cảm thấy cơ thể thả lỏng thoải mái, nhưng mà mệt rã rời.

Kỳ Thanh mở mắt liếc trợ lý Hoa, "Nghe những lời này của em, tôi cảm giác em mới là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật?"

Trợ lý Hoa lấy lòng cô cười nói, "Em nào dám, chị mới là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ chúng ta, em chỉ là trợ lý nhỏ cho chị thôi."

Tay đang mát xa bả vai, trợ lý Hoa dịch sang chỗ khác mà niết tiếp, "Còn có là tiểu bảo mẫu của chị."

"Đây là lý do em nghĩ mình tiểu bảo mẫu của tổng tài sao?" Kỳ Thanh cười chế nào.

Lại là cái đề tài này!

Trợ lý Hoa nhéo Kỳ tổng một cái, "Cái loại tiểu thuyết này, em đã không đọc từ lâu!" Lúc bị Kỳ tổng bắt gặp một lần, cô không dám xem trộm loại tiểu thuyết này nữa.

"Vậy hiện tại, em đang đọc tiểu thuyết gì?" Kỳ Thanh nhắm mắt lại, dựa trên sô pha, một bên hưởng thụ tài mát xa của tiểu bảo mẫu, một bên cùng cô nói chuyện phiếm, "Tổng tài và tiểu kiều thê?"

Trợ lý Hoa hừ một cái thu hồi tay, "Muốn mát xa thì phải trả tiền, không trả tiền em không ấn."

"...." Trợ lý Hoa lá gan cũng không nhỏ a, Kỳ Thanh cong môi lên cười, "Mấy ngày tới sẽ có nhân viên mới vào làm, em xem thử có cần sắp xếp một nhân viên mới đến văn phòng tổng tài làm việc không?"

Trợ lý Hoa thu hồi lá gan mình lại, vẻ mặt nịnh nọt, "Kỳ tổng, lực như thế này đủ không?"

Vị trí trợ lý này, tuyệt đối không để người phụ nữ khác đoạt được.

"Còn được." Kỳ Thanh giao phó công việc cho cô, "Em lại bàn làm việc của tôi lấy mấy cái văn kiện chưa ký tên mang lại đây, tôi ngồi ở đây xem."

"Vâng, Kỳ tổng." Trợ lý Hoa nhanh chân đi đến bàn làm việc, đem những văn kiện cần lấy đặt ở trên sô pha, Kỳ tổng có thể duỗi tay là cầm lấy được, còn lấy thêm cây bút, "Bút, Kỳ tổng."

Thời gian rất gấp, xem xong mấy cái văn kiện này, Kỳ Thanh phải đi gặp khách hàng, trợ lý Hoa biết rõ lịch làm việc của cô, thấy Kỳ tổng bắt đầu xem văn kiện, cô nhẹ nhàng mát xa.

Kỳ Thanh xua tay, "Không cần ấn nữa." Ấn nữa, chắc cô ngủ trên sô pha luôn quá.

Xử lý xong văn kiện, Kỳ Thanh mang trợ lý Cao đi gặp khách hàng, chuyện hợp tác nói rất thuận lợi, gặp xong hai người khách, còn có thời gian về công ty.

Trợ lý Cao chuẩn bị lái xe đi, thì có một chiếc xe đi qua đây, dừng ở trước xe hai người.

Lục Uyển Đình đến đón người.

Kỳ Thanh mở cửa ngồi vào, trợ lý Cao rất có tiền đồ, biết bản thân mình nên biến mất, cho nên phất tay tạm biệt hai người trong xe.

"Sao chị lại biết em ở đây?" Ngồi trên xe, Lục tài xế chống tay lên bệ nhích lại gần, không chỉ có đi đón người, mà còn phụ trách cài dây an toàn.

"Trùng hợp thôi." Mượn cớ cài dây an toàn, sẵn tiện hôn Kỳ Thanh luôn.

"Trùng hợp sao?" Kỳ Thanh không tin, cô nhìn Lục Uyển Đình nghi hoặc, "Có phải trợ lý Hoa nói cho chị không?"

"Cái này là trùng hợp thật, chị qua bên này có việc, lúc dừng xe có thấy xe của em."

Ở toà nhà văn phòng, người đến người đi rất nhiều, xe không được ngừng lâu, Lục Uyển Đình vừa lái xe vừa nói chuyện với Kỳ Thanh.

"Sau đó, chị hỏi trợ lý Hoa, mới biết được em gặp khách hàng ở đây."

Nói đi nói lại, vẫn là trợ lý Hoa nói thôi.

"Em có phải về công ty không?" Lục Uyển Đình nhìn qua Kỳ Thanh, "Không về công ty thì chúng ta đi về nhà."

Kỳ Thanh nhìn sắc trời bên ngoài, "Trực tiếp về nhà đi."

Về tới nhà, hai người đổi dép lại phải mùi mẫn với nhau một lát, Kỳ Thanh đẩy đẩy Lục Uyển Đình ra, "Em đi nấu cơm."

"Không cần đâu, lát nữa có người đến nấu cơm." Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh ngồi trên sô pha, không được bao lâu đã có người đến gõ cửa.

"Đại tiểu thư, phu nhân," Dì Trương xách hai túi đồ ăn đi vào, "Tôi tới làm cơm tối cho hai người."

Đồ ăn mua đến nhét đầy tủ lạnh, tay nghề dì Trương rất tốt, sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh đâu vào đó, mang tạp dề lên, cuốn tay áo xào ba món đồ ăn, còn dùng nồi áp suất làm một nồi canh sườn hầm sen.

Khí trong nồi áp suất được phóng ra cần một chút thời gian, dì Trương lại đây nói chuyện phiếm với các cô, "Đại tiểu thư, có phải lâu rồi hai người không về nhà bên kia ở?"

Nhà bên kia mà bà nói là biệt thự của Lục Uyển Đình.

Hình như từ lúc đổi thành khoá thông minh, đại tiểu thư và phu nhân không qua đó ở, mỗi lần bà qua đó dọn, đồ vật trong nhà cũng không có động qua, trên bàn với mặt đất chỉ có một lớp bụi.

"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đều ở bên này." Nhà của Kỳ Thanh so với biệt thự nhỏ rất nhiều, nhưng mà rất thích hợp để thân mật với nhau, Lục Uyển Đình ôm lấy eo Kỳ Thanh, "Về sau, chắc cũng sẽ thường ở bên này."

"Vậy sau này tôi qua bên này dọn dẹp nấu cơm cho hai người, nhắn tin cho tôi một cái tôi lập tức tới." Dì Trương cười vui vẻ trở về bếp.

Các cô ăn cơm xong, dì Trương giúp các cô thu dọn với dọn vệ sinh trong nhà, xong hết mới rời khỏi nhà của hai người.

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ngồi trên sô pha xem TV, trong TV đang mở kênh tin tức thời sự rất đứng đắn, nhưng mà Lục Uyển Đình ôm cô tay không hề đứng đắn chút nào.

Tay từ vạt áo chui vào, sau đó thoả sức mà chạy lung tung trong đó, buộc người bị xoa phải chú ý đến người đang xoa.

Ngực Kỳ Thanh có một ngọn lửa, Kỳ Thanh không nhịn được, xoay người đặt Lục Uyển Đình nằm ở dưới, tắt TV, cùng phu nhân chơi trò thê thê.

Lục Uyển Đình chơi xấu, ôm lấy mặt Kỳ Thanh nghiêng đầu né cái hôn của Kỳ Thanh, cười nói, "Em không xem TV nữa sao?"

Mới vừa rồi Kỳ Thanh xem tin tức rất chăm chú, còn không thèm để ý đến cô.

"Không xem nữa." Kỳ Thanh lấy tay, xoay mặt Lục Uyển Đình quay lại, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, còn có sự mong chờ gì đó.

Kỳ Thanh hôn khắp mặt Lục Uyển Đình, rồi nụ hôn dần dần đi xuống môi, Lục Uyển Đình giơ tay vén tóc Kỳ Thanh ra sau tai, hơi hơi nhấc hàm lên, cười đón nhận môi Kỳ Thanh.

Con người luôn có cảm giác đặc biệt với người mình yêu, chỉ hôn thôi cũng đã cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tê dại, Lục Uyển Đình đá rơi chiếc dép xuống, ở trên sô pha hẹp, xoay người đem Kỳ Thanh nhốt vào giữa người cô và tựa lưng sô pha.

Điện thoại thật không biết thức thời mà vang lên.

"Điện thoại của chị kìa." Kỳ Thanh thở dốc đẩy Lục Uyển Đình nhìn qua bên bàn, điện thoại của các cô đều đặt ở trên bàn, tiếng chuông vừa rồi là của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình vẫn hôn môi Kỳ Thanh, cái tay không tình nguyện mà rời khỏi người Kỳ Thanh, với tay cầm điện thoại.

Nhìn thông báo trên màn hình, ban đầu muốn cự tuyệt cuộc gọi này nhưng giờ lại đổi ý muốn nghe máy. Cô hạ giọng nghe điện thoại, tay chống lên sô pha, kéo khoảng cách ra với Kỳ Thanh.

"Uy." Lục Uyển Đình nói uy, điện thoại bên kia lập tức có một giọng nói của một ngự tỷ truyền tới, "Lục tổng, là tôi, hiện tại ngài có thời gian sao?"

Trong phòng rất yên tĩnh, khoảng cách này vẫn làm Kỳ Thanh nghe được giọng nói, lập tức Kỳ Thanh thiết lập chế độ cảnh báo.

Người này là ai? Sao vào giờ này còn gọi cho Lục Uyển Đình mà còn hỏi vấn đề mờ ám vậy?"

Lục Uyển Đình nhìn người ở dưới thân mình, Kỳ Thanh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như đang muốn hỏi người phụ nữ kia là ai, Lục Uyển Đình không khỏi buồn cười, "Hiện tại, tôi không có thời gian, trễ một chút hoặc là ngày mai đi."

"Tôi có gửi hình ảnh qua email của ngài, nếu ngài có thời gian thì có thể xem, ngày mai tôi đến công ty tìm ngài." Nói xong liền cúp điện thoại.

"Ai mới gọi cho chị vậy?" Tâm tình Kỳ Thanh phức tạp, thử tưởng tượng ra diện mạo của người phụ nữ kia qua giọng nói ngự tỷ.

Lục Uyển Đình đem điện thoại đặt lên bàn, cười xoa xoa đầu Kỳ Thanh, "Đừng suy nghĩ lung tung, cô ấy là bên thiết kế hôn lễ."

Bình luận

Truyện đang đọc