PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Nghe thấy Kỳ Thanh đi xã giao, người nào đó không vui, Lục Uyển Đình vòng ôm lấy Kỳ Thanh, dùng giọng nói mềm mại nói chuyện, "Phu nhân, đêm nay ở nhà cùng với tôi được không?"

Giọng nói nhão nhão cùng với vòng tay ôm quấn chặt Kỳ Thanh, con tim của Kỳ Thanh đã bị Lục Uyển Đình bắt lấy rồi, đừng nói huỷ xã giao, giờ mà công ty phá sản Kỳ Thanh cũng muốn về nhà bồi Lục Uyển Đình.

"Được." Kỳ Thanh sảng khoái mà đáp ứng Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình muốn cái gì thì cô sẽ đáp ứng cái đó.

Lục Uyển Đình không nhịn được mà phụt cười, cô lần đầu tiên làm nũng, nhưng hiệu quả không ngờ được nha, cô xoa xoa phía sau lưng Kỳ Thanh, cười nói "Công ty quan trọng, em đi xã giao đi, tôi hiểu mà."

Cô giúp Kỳ Thanh sửa sang lại quần áo, đây là lần đầu cô giúp Kỳ Thanh làm việc này, giúp Kỳ Thanh phủi quần áo cho thẳng lại, giống như một cái bàn ủi di động.

Kỳ Thanh hoàn hồn, mới phản ứng lại chính cô mới vừa rồi chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn xã tắc, trên mặt xấu hổ, rũ mặt nói "Chỉ là bữa cơm với mấy người phụ trách của mấy công ty muốn hợp tác, để tổng giám các bộ phận đi cùng trợ lý Cao là được."

"Tôi biết trong kinh doanh việc xã giao rất quan trọng." Đều là người đứng đầu một tập đoàn, Lục Uyển Đình biết được việc xã giao này rất quan trọng, rất nhiều hợp tác được ký thành là nhờ vào việc ăn uống linh đình, vui chơi mà nói thành. Hẹn Kỳ Thanh ăn tối, cũng không phải là chuyện nhỏ.

Giọng Kỳ Thanh nho nhỏ mà nói "Nhưng mà chị làm nũng với em..." đây là lần đầu Lục Uyển Đình làm nũng với cô.

Lục Uyển Đình cúi người nói bên tai cô, "Thích tôi như vậy sao?"

Câu nói kia rất nhẹ nhàng nhưng âm cuối lại kéo dài ra, thật là muốn mạng người mà.

Thích? Kỳ Thanh yêu Lục Uyển Đình chết đi được nhưng lại không thể hiện ra.

"Uyển Đình, chị rõ ràng không muốn để em đi xã giao?"

"Tôi chỉ là sử dụng quyền lợi của bạn gái nha." Lục Uyển Đình nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái "Lại không đi ra, vị trợ lý kia của em lại vào nhắc lần nữa."

Chỉ số thông minh của trợ lý Hoa không thấp, cô nhìn thấy Kỳ tổng đem ấn Lục tổng trên cửa sổ, nào dám đi vào, cô vẫn còn yêu công việc trợ lý này lắm, không muốn đi lao động công ích cho công ty quét dọn đâu a.

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình cùng đi ra khỏi văn phòng, trợ lý Hoa nhìn thấy hai người, lưỡng lự không biết có nên đi qua đó không.

Kỳ Thanh cấp cho cô nàng một ánh mắt, trợ lý Hoa liền biết phải làm gì, lập tức tươi cười đi đến.

"Kỳ tổng, trợ lý Cao vừa lại đây, để em nói anh ấy xuống dưới đợi." Tiệc xã giao buổi tối, cô cùng với Kỳ tổng và trợ lý Cao đi, trợ lý Cao phụ trách việc uống rượu, cô phụ trách chiếu cố đưa hai người về.

Mắt nhìn Lục tổng, Lục tổng nhìn cô cười với ý rất sâu xa, trợ lý Hoa mang theo trái tim đi và hang hổ mà hỏi "Lục tổng, buổi tối cũng đi sao?"

Kỳ Thanh mắt nhìn Lục Uyển Đình cười "Chị ấy không đi."

Xuống dưới lầu công ty, trợ lý Cao chạy xe đến cửa, Kỳ Thanh đang muốn lên xe, Lục Uyển Đình giữ cô lại "Tôi đưa em đi."

Trợ lý Hoa thức thời mà lên xe, trợ lý Cao nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, Lục tổng lôi kéo Kỳ tổng lên một chiếc xe khác, trợ lý Cao thu hồi ánh mắt hạ giọng hỏi "Lục tổng cũng đi à?"

"Không có, hình như là muốn cho chúng ta thấy hai người đó tú ân tú ái với nhau."

Lục Uyển Đình lái xe đi theo trợ lý Cao, thời gian đang tan tầm cho nên lượng xe khá nhiều, qua hai cái đèn đỏ thì hai xe đã mất dấu nhau, Kỳ Thanh cúi đầu nhắn tin, không phát hiện, Lục Uyển Đình quay sang hỏi Kỳ Thanh: "Buổi tối xã giao ở đâu."

Ánh mắt đảo qua điện thoại Kỳ Thanh thấy được tên Dương Châm.

Kỳ Thanh báo địa chỉ, Lục Uyển Đình nhập vào bản đồ trên xe, phát hiện nhà ăn ở trung tâm thương mại Giang Lâm.

Dọc đường đi, Kỳ Thanh đều nhắn tin, sắc mặt Lục Uyển Đình trầm theo hoàng hôn, cùng Dương Châm có gì để nói?

Lục Uyển Đình ăn dấm.

Gặp cái đèn đỏ tiếp theo, Lục Uyển Đình nắm lấy tay lái, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đó, cố ý mà nhắc "Kỳ Thanh, em nhắn tin cho tôi chưa bao giờ quá mười phút."

Nhắn tin với cô thì miễn cưỡng được 5 phút.

Kỳ Thanh nhất thời không nhận ra được ghen tuông của Lục Uyển Đình, tay vẫn tiếp tục soạn tin nhắn "Chị bận rộn vậy, sợ nhắn nhiều quá quấy rầy đến chị."

Cô nói xong, trong xe lập tức yên tĩnh, Kỳ Thanh giờ mới phát hiện có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn Lục Uyển Đình, cả người đăm chiêu nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc.

Cửa sổ xe đã đóng lại nhưng mà Kỳ Thanh cảm giác được sự lạnh lẽo, khí trên người Lục Uyển Đình ngày càng thấp.

Kỳ Thanh cẩn trọng mà gọi tên cô một cái "Uyển Đình?"

Lục Uyển Đình liếc cô một cái, giọng nói đầy lạnh lùng "Em tiếp tục nhắn tin với Dương Châm đi."

Phu nhân giận rồi, cô làm sao mà còn đi nhắn với bạn thân nữa, Kỳ Thanh cười lấy lòng Lục Uyển Đình, biết mình sai rồi "Ngoài ở công ty ra, những thời gian khác chúng ta đều bên nhau, đâu cần nhắn tin a."

Lục Uyển Đình không lên tiếng.

"Tình cảm của A Châm có chút vấn đề, đề tài bọn em nói không có gì, đều là chuyện riêng của cậu ấy." Kỳ Thanh đưa điện thoại lên cho Lục Uyển Đình xem "Chị xem đi, rất trong sáng nha một câu mờ ám cũng không có."

Lục Uyển Đình tin tưởng Kỳ Thanh, nhưng mà cái du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này, giống như một hạt giống được lấp vào trong đất sau đó tưới nước mỗi ngày, không thể nào mà không nảy mầm mọc rễ, chui từ lòng đất mà ra.

Cô nhìn lướt qua điện thoại của Kỳ Thanh, lại một cái tin nhắn đến [Không phải nàng.]

Người nhắn là Tần Phụ Tuyết.

Kỳ Thanh thấy được tin nhắn, trong nháy mắt có chút giật mình, vì để Lục Uyển Đình không nhận ra được sự khác thường, Kỳ Thanh rất tự nhiên lấy lại điện thoại, nhắn tin cho Tần Phụ Tuyết.

Lục Uyển Đình lái xe, không có tiện mà xem cô và Tần Phụ Tuyết nói chuyện phiếm, nghĩ đến bộ dạng thất thần của trợ lý Tô, Lục Uyển Đình vẫn hỏi "Em với Tần Phụ Tuyết nói về trợ lý Tô à?"

Nghe Lục Uyển Đình hỏi cô và Tần Phụ Tuyết nói gì thân người cô có cương cứng một chút, Lục Uyển Đình thế nào lại nghĩ các cô đang nói về trợ lý Tô?

Nếu Lục Uyển Đình đã nghĩ vậy thì cô thuận theo " n, trợ lý Tô thực thích người bạn kia của em, nhưng mà đối tượng lý tưởng của người bạn kia không phải là cô ấy."

Khi nói chuyện, Tần Phụ Tuyết lại nhắn tới một tin nhắn, Kỳ Thanh liếc người bên cạnh đang lái xe rồi mới nhắn [Vậy bảo an tiểu khu kia thì sao?]

Tần Phụ Tuyết đang ôm máy tính cảm thấy bất đắc dĩ, cô đem máy tính từ trên đùi bỏ xuống, cầm lấy điện thoại đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, mở ra uống, mới nhắn cho Kỳ Thanh [Không bằng, cậu đi hỏi Lục tổng nhà cậu đi? Bảo an bên kia mình không tra ra được, có chút khó khăn.]

Nếu Lục tổng nhà cô chịu nói thì cô đâu cần đi tìm Tần Phụ Tuyết điều tra.

Kỳ Thanh xoá lịch sử trò chuyện sau đó lại nhắn đề tài mới cho Tần Phụ Tuyết [Cậu và trợ lý Tô thế nào rồi?]

Lục Uyển Đình đang nói đến trạng thái của trợ lý Tô, Kỳ Thanh rất tốt bụng mà thuật lại cho Tần Phù Tuyết.

Tin nhắn gửi đi rồi như đá chìm đáy biển, Tần Phù Tuyết nhắn [ n] sau đó không nhắn nữa.

Tình huống này thực lạ a.

Cô và Tần Phụ Tuyết đã quen biết nhiều năm vậy rồi, người này bên ngoài nhìn lạnh lùng hững hờ, nhưng nội tâm vẫn như một cô gái nhỏ, trước giờ hai người nhắn tin cho nhau, chưa bao giờ xuất hiện kiểu tình huống như thế này.

"Uyển Đình, em vừa mới đem tình hình hiện tại của trợ lý Tô cho Tần Phụ Tuyết, cậu ấy không có phản ứng gì." Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, có chút hưng phấn cùng lo lắng "Chị nói xem đêm hôm qua hai người có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Cũng có thể." Lục Uyển Đình buông tay lái xoa xoa đầu cô, "Đừng ở đây đoán mò nữa, em muốn biết thì đi hỏi trợ lý Tô, không phải cô ấy rất nguyện ý nói với em mấy chuyện này sao?"

Mỗi lần cô đến tập đoàn Lục Thị, trợ lý Tô bồi cô nói chuyện phiếm, sẽ đều nhắc đến Tần Phụ Tuyết, Kỳ Thanh nghĩ nghĩ cũng đúng.

Lỡ đâu trợ lý Tô gọi điện thoại khóc thì làm sao giờ.

Đến trung tâm thương mại Giang Lâm, Lục Uyển Đình tìm một chỗ đậu xe rồi ngừng xe "Khi nào buổi xã giao kết thúc?"

Nhìn thấy thì có lẽ như Lục Uyển Đình muốn ở đây chờ cô, Kỳ Thanh đau lòng cho Lục Uyển Đình "Nhanh thì một tiếng, chị về nhà sớm đi, không cần chờ em."

Lục Uyển Đình cười ôn nhu với cô, "Tôi muốn chờ em, chờ em cùng tôi về nhà."

"Như vậy không phải rất chán sao?" Điện thoại Kỳ Thanh vang lên, Cô nhìn thoáng qua là trợ lý Hoa gọi, cô nhấn yên lặng không tiếp, "Hơn nữa, hiện tại là giờ ăn tối, chị đi ăn đi."

"Hiện tại không muốn ăn." Lục Uyển Đình lấy cái ipad ra, "Có rất nhiều văn kiện cần tôi xem, tôi sẽ không chán."

"Văn kiện?" Kỳ Thanh có ý trêu cô một lúc "Không phải là quyển bách hoa toàn thư lời âu yếm gì chứ?"

"Là văn kiện." Lục Uyển Đình cởi bỏ dây an toàn ra, thuận tay cởi giúp Kỳ Thanh luôn, câu lấy eo Kỳ Thanh mà hôn lên môi một cái "Tôi ngồi ở đây xem văn kiện rồi chờ em luôn."

Trên đường, xe chạy qua chạy lại khá nhiều, bên ngoài cũng nhiều người, khoé môi mới bị Lục Uyển Đình hôn qua có chút ngứa, cô không muốn xuống xe.

Lục Uyển Đình ngồi trở lại chỗ của mình, điều chỉnh lại ghế ngồi cho thoải mái, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh còn đang ngồi im bất động trên ghế.

Kỳ Thanh đọc qua không ít tiểu thuyết, lúc Lục Uyển Đình điều chỉnh ghế ngồi, nghĩ đến một số đoạn thân mật trong cuốn tiểu thuyết mà máu trong người sôi lên, cô theo bản năng mà nuốt nước miếng, tiếng nuốt nước trong xe rất rõ ràng, Lục Uyển Đình nghe được, từ trong hộp xe lấy một chai nước ra đưa "Muốn uống nước không?"

Da mặt Kỳ Thanh nóng lên, còn may nhờ vào đêm tối, Lục Uyển Đình mới không thấy gương mặt đỏ bừng của cô "Không uống." Kỳ Thanh mở cửa xe đi xuống.

Nhìn Kỳ Thanh đi vào trung tâm thương mại Giang Lâm, Lục Uyển Đình vặn lọ nước ra uống một ngụm, cong môi mà cười.

Thời gian trôi qua, Lục Uyển Đình cũng xem được hơn 10 cái văn kiện, đôi mắt có chút mệt, cô buông ipad ra, xoa xoa giữa mày, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nhìn thời gian, cũng gần được một tiếng rồi.

Lục Uyển Đình xuống xe hít thở, vừa mới đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn thấy một bóng người quen thuộc là Dương Châm.

trung tâm thương mại Giang Lâm rất gần cao ốc Đăng Phong, ở chỗ này thấy Dương Châm cũng không lạ.

Bên cạnh Dương Châm còn có một người phụ nữ, hai người sóng vai đi với nhau, Lục Uyển Đình nhận ra, người kia chính là người phụ nữ nổi giận từ trong văn phòng Dương Châm đi ra.

Đây là đối tượng được nằm trong chuyện tình cảm của Dương Châm?

Ở Giang Lâm thì trung tâm thương mại này là tổ hợp vui chơi giải trí ăn uống mua sắm, Lục Uyển Đình nhìn hai người đó đi vào trung tâm thương mại, có chút do dự không biết nên vào không.

Cuối cùng, cô vẫn trở về xe, ở trong xe chờ Kỳ Thanh.

Trong lòng nhớ đến Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh tận lực đem chuyện muốn nói, nói ra sớm, mấy người phụ trách thấy cô nóng lòng muốn về, cũng không có kéo dài, cơm nước xong, nói ít chuyện hợp tác rồi giải tán.

Lục Uyển Đình thỉnh thoảng ngước nhìn ra bên ngoài, thấy Kỳ Thanh, lập tức đi xuống xe.

Trợ lý Hoa nhìn thấy Lục tổng, tự giác mà kéo trợ lý Cao đi "Kỳ tổng, em đưa trợ lý cao về."

Gương mặt Kỳ Thanh vì có uống rượu mà ửng hồng, Lục Uyển Đình theo thói quen mà vuốt mặt Kỳ Thanh, mặt cô có chút nóng lên "Uống rượu nhiều sao?"

"Không nhiều lắm." Kỳ Thanh nhìn chằm chằm Lục Uyển Đình, nắm lấy tay Lục Uyển Đình, mười ngón tay đan vào nhau. "Có chút khó chịu, chị bồi em đi dạo một lúc cho bớt mùi rượu đi."

"Được." Lục Uyển Đình nắm lại tay cô, cùng cô đi dạo quanh trung tâm thương mại Giang Lâm, đi đến quảng trường từ từ mà tản bộ.

Cách đó không xa có một đôi tình nhân nhỏ, người bạn gái thấp hơn đứng ở trên bậc thang, từ sau ôm lấy bạn gái, thưởng thức cảnh đêm ở quảng trường.

Kỳ Thanh nhìn một lúc, quay sang nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cũng nhìn đôi tình nhân kia, sau đó phát hiện ánh mắt Kỳ Thanh dừng ở trên người cô với mong chờ, Lục Uyển Đình ôn nhu cười, xoay người lại, hơi hơi ngồi xuống "Lên đi, tôi cõng em."

Kỳ Thanh ôm lấy cô cười "Chúng ta đã bao lớn rồi, đâu phải như mấy người trẻ yêu đương."

"Chúng ta còn trẻ." Lục Uyển Đình nhấc hai chân cô lên, đem cô cõng trên lưng"Coi như hiện tại chúng ta đang học đại học đi, lúc đó chúng ta mới hai mươi tuổi."

Kỳ Thanh dựa vào trên vai Lục Uyển Đình, nghiêng đầu nhìn cô, mùi rượu cùng mới mùi chanh thơm mát bay vào trong mũi Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nhắm mắt lại nói "Khi đó, em chỉ mới 17 tuổi, còn chị thì 20 tuổi."

Lục Uyển Đình dừng chân một chút, 17 tuổi là Kỳ Thanh vừa mới học năm nhất đại học.

Bình luận

Truyện đang đọc