QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Mặc dù Dịch Khiêm Mạch liên tục bảo đảm với cô việc mẹ mình là người rất dễ sống, nhưng trên đường bay đến Bắc Kinh, Úc Tử Ân vẫn là không khống chế được sự lo lắng trong lòng, coi như đây không được tính là lần đầu tiên cô đi gặp mặt người lớn, lần đầu tiên đồng ý với ông nội Đường gả cho Đường Minh Lâm, thì cô phải đi gặp vợ chồng ông bà Đường, mặc dù bên ngoài vẫn là vẻ mặt không bằng lòng, không muốn, quay đầu lại vẫn không dám làm trái ý kiến ông nội Đường.

Còn lần này đi gặp ba mẹ Dịch Khiêm Mạch, việc kết hôn lần trước của cô đã bay khắp mặt báo, cô cũng xem như đã kết hôn một lần, còn Dịch Khiêm Mạch vẫn còn là một công tử quý tộc tự do tự tại, mặc kệ như thế nào cô cũng không được xem như xứng đáng với anh

Mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng có thể bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng vừa nghĩ tới việc mình phải đối mặt với chuyện đó, cô liền không khống chế được sự khẩn trương và luống cuống.

Khi ra khỏi sân bay thành phố, thì đã có nhân viên bảo vệ nhà họ Dịch đến đón cô, nghe Dịch Khiêm Mạch nói, ông Dịch là một người lính trong cách mạng, con cháu đều là những người tài, con trai cũng tức là ba của Dịch Khiêm Mạch, hôm nay cũng là một nhân vật quan trọng trong bộ Tư Lệnh, thân là đời thứ ba của con cháu người làm trong quân đội, cũng không có kế thừa những gì mà ông bà để lại mà đặt chân vào giới kinh doanh, nhưng cùng anh trai tạo dựng sự nghiệp vô cùng thuận buồm xuôi gió

Ngồi ở ghế sau, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, do dự hỏi: "Hôm nay những người trong nhà đều tới? Anh nói cho em biết xem có những ai đi, để em còn chuẩn bị tâm lý!"

Thành viên trong dòng họ anh chắc chắn cũng không nhỏ, mà anh lại là người thuộc thế hệ cha chú nhỏ tuổi nhất nhà, không khó tưởng tượng Lam Mộ Duy lại là cháu của anh, trên dưới còn có bao nhiêu người nữa.

"Hôm nay có bao nhiêu người đến, anh cũng không rõ lắm. Tiểu Trình, hôm nay trong nhà có ai đến vậy?" Lúc nói lời này, anh ngẩng đầu nhìn về người thanh niên đang lái xe

"Tiểu Thiểu, những anh chú và cả những cháu con đều đến, biết hôm nay cậu nhỏ sẽ mang bạn gái về nhà, mọi người đều muốn gặp một lần! Nhất là nha đầu Dịch Noãn kia, khi tôi đi ra cửa cô ấy đã đứng đợi trong sân rồi."

"Ừ, không phải anh tư nói vẫn còn phải Anh Quốc đàm phám công việc sao? Về lúc nào?" Cả nhà chạy đến để gặp vợ của anh, thật đúng là có tâm!

"Buổi sáng vừa tới, vào lúc này đoán chừng đều đã có mặt đông đủ!"

"Được, biết rồi." Quay đầu, anh nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh, cười nhạt, "Đừng lo lắng, có anh ở đây!"

"Ừ." Gật đầu một cái, cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, ngước mắt nhìn rừng rậm bên ngoài cửa xe, vẻ mặt an tĩnh.

Không muốn đối mặt vẫn phải đối mặt, mặc dù cô không thể ứng phó được, vẫn còn có Dịch Khiêm ở đây, có anh ở đây, cô an tâm rất nhiều.

Xe mới vừa chạy đến khu nhà cao cấp, Dịch Noãn đứng chờ trong sân nghe tiếng xe chạy đến, vội chạy ra mở cửa, chiếc cửa dầy cộm nặng nề, vững chắc được mở ra, bóng người màu xanh biển chạy đến, ân cần mở cửa xe, chỉ nhìn duy nhất Úc Tử Ân, cười đến nheo mắt lại: "Chị Úc, hoan nghênh hoan nghênh!"

"Noãn, về sao sợ rằng cháu nên thay đổi." Phía đối diện Dịch Khiêm Mạch xuống xe, nửa cười nửa nhắc nhở.

"Đổi gì ạ? Đổi giọng hay đổi gì? Mợ ạ? Nghe có vẻ già lắm, không được… không được, ảnh hưởng đến hình tượng chị Úc trong lòng cháu, không gọi!" Tiểu nha đầu vừa nghĩ tới việc phải gọi Úc Tử Ân khó nghe như vậy liền không đồng ý, nhất thời không làm.

"Không có việc gì, gọi là chị Úc cũng được, đừng nghe anh ấy!" Vai vế của Dịch Noãn quá thấp, Dịch Khiêm đến chức cậu của cô ấy, nếu thật là phải gọi bằng vai vế, chẳng phải cô đã quá gìa rồi sao? Thôi, loại tiện nghi này không ai muốn chiếm.

"Hoan hô! Vẫn là chị Úc tốt nhất!" Tiểu nha đầu kích động kéo cánh tay Úc Tử Ân, quay đầu trừng mắt nhìn Dịch Khiêm, "Nhanh vào trong đi, tất cả mọi người đều đang đợi hai người bên trong!"

"Biết." Dịch Khiêm đi lên trước, nháy mắt với cô, tiểu nha đầu hấp ta hấp tấp đi vào nhà trước.

Nghiêng người sang, Dịch Khiêm đưa tay kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực, mang theo cô bước vào dinh thự xa hoa.

Trong phòng khách to lớn, những người lớn đang ngồi trên sofa phòng khách, mấy người thứ bậc nhỏ hơn đứng ở bên cạnh sofa an tĩnh chờ đợi bọn họ vào, tư lệnh Dịch và Dịch phu nhân liếc nhìn Úc Tử Ân một cái, rất có ăn ý quay đầu liếc nhìn lẫn nhau, Dịch phu nhân hình như gật đầu hài lòng, đợi hai người đi đến trước. Một bóng người đang ngồi trên ghế sa lon đột nhiên đứng thẳng lên, Lam phu nhân Dịch Ngưng nhìn cô gái mà em trai của mình mang về, kinh ngạc nhìn Úc Tử Ân, lại quay đầu nhìn về phía đứa con trai trầm mặc ông nói gì của mình, cuối cùng đem tầm mắt trở về vẻ mặt lạnh nhạt của Úc Tử Ân, khẽ run hỏi: "Tại sao là cô?! Tiểu Dịch, làm sao em lại đưa cô gái này đến đây!"

Giống như Dịch Khiêm đã sớm đoán được phản ứng của chị mình, Dịch Khiêm chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, đưa tay kéo cô gái bên cạnh vào sát mình hơn, quay đầu nhìn về phía người đang ông đang ngồi giữa, lễ phép mở miệng: "Ông nội, chúng con đã về! Đây là người mà cháu đưa về, Úc Tử Ân. Ân Ân, chào ông nội đi!"

"Con chào ông ạ!" Trong hoàn cảnh này, cô thậm chí không dám nhìn loạn chung quanh, mặc dù hiểu rõ giờ phút này mẹ của Lam Mộ Duy đang đưa ánh mắt oán hận nhìn cô, cô cũng chỉ có thể một lần lại một lần nữa nói với lòng mình phải bình tĩnh!

"Hai vị này là ba mẹ của anh!"

"Con chào bác trai bác gái!" Nhìn hai người ngồi bên cạnh ông nội, Úc Tử Ân hơi kinh ngạc, hình như bọn họ trẻ hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, nhất là mẹ của Dịch Khiêm, cách ăn mặc mang khí chất của một phu nhân Trung Quốc thành thục mà cao quý, khác xa với một người phụ nữ rất khó đến gần trong tưởng tượng của cô.

"Được Được!" Mẹ Dịch nhìn về phía cô gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng trước mặt, vui mừng đến cơ hồ không ngậm miệng lại được, bàn về tướng mạo hay bàn về phong cách ăn mặc đều bàn về quần áo thưởng thức cũng sẽ không thua kém anh em bọn họ, những thứ này chỉ có ở các thiên kim tiểu thư mà thôi, cũng là người con dâu lý tưởng trong mắt bà, ánh mắt con trai bảo bối quả là rất được!

Quay đầu, mẹ Dịch nhìn Dịch Ngưng đang có chút luống cuống, đã hiểu mấy phần, dịu dàng hỏi: "Dịch Ngưng à, con cảm thấy đứa con dâu mà Tiểu Ngũ chọn như thế nào hả?"

Mẹ Dịch có thể lái qua chuyện khác, mở miệng giải vây như thế, Dịch Khiêm Mạch liền hiểu bà đã tiếp nhận đứa con dâu vừa gặp mặt lần đầu tiên này, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

". . . . . ." Dịch Ngưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Úc Tử Ân, mặc dù không thích cô gái này, nhưng giờ phút này cô là người cô gái mà em trai cô đưa về, mặc dù bắt bẻ, cũng không tới phiên cô phát biểu ý kiến. Trong lòng thầm nghĩ như thế, ngược lại đem câu hỏi được tính như không phản đối.

Nhưng thân là người lớn hơn, cô cũng hy vọng em trai của mình không bị thua thiệt: “Tiểu Dịch, cô ấy là phụ nữ đã có gia đình, các người… Các người không thích hợp! Mặc dù chúng ta không so đo thân phận và xuất thân của cô ấy, nhưng cô ấy là cưới lần hai, đối với em thật sự không bằng. Đối với những cô gái như thế này, có phải là em cố tình coi trọng cô ấy không?!”

“…” Trước mặt nhiều người như vậy nói ra việc cô cưới lần hai, Úc Tử Ân ngẩn người, lúng túng nhìn về phía phu nhân Dịch và tư lệnh Dịch vẫn bình tĩnh, lại nhìn sắc mặt có hơi trầm xuống của Dịch Khiêm… lờ mờ cảm thấy có chút khó chịu.

Khẽ thở dài một cái, Dịch Khiêm Mạch vỗ nhẹ vào bả vai người trong ngực, quay đầu nhìn về phía chị mình, sắc mặt có chút nặng nề: “Chị, mặc kệ trước kia Ân Ân mang thân phận gì, cũng không cần để ý đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, một khi em đã ghi nhận một người, sẽ không thay đổi. Ở chỗ này của em không có công bằng hoặc là không công bằng, chỉ có lựa chọn đúng hay sai, nếu như chị nói đến thân phận của Ân Ân, nếu thật sự cần đi ngược dòng hồi ức, năm đó ông nội của Ân Ân cũng xuất thân trong một gia đình danh môn, hôm nay chú Úc cũng quản lý việc kinh doanh của công ty gia đình, em nhìn trúng cô ấy, không phải do bối cảnh gia đình của cô ấy, nhà họ Dịch chúng ta không cần coi việc kết hôn như buôn bán. Về phần việc chị nói cưới hai lần, thì lần kết hôn trước là cô ấy rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, xem việc kết hôn như buôn bán, chỉ có danh nghĩa không có thực, hôm nay bọn họ đã ly hôn, cũng đã thôi hợp tác, mấy chuyện quá khứ đã đi qua, em không để ý, chúng em chỉ muốn nhìn đến tương lai.”

“Tiểu Ngũ nói thật hay!” Trong đám người, Dịch Noãn hít thở không thông không khí ngột ngạt, đột nhiên ồn ào lên, lập tức gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của những người lớn trong nhà.

“Hôm nay con mang vợ tương lai về ra mắt, ý kiến của ba mẹ và ông nội mới quan trọng nhất, con hy vọng mọi người sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía người mẹ luôn yêu thương mình: “Mẹ, em cảm thấy thế nào?”

“Mẹ, không có ý kiến, thật ra cũng rất thích! Nhiều năm như vậy, thật vất vả Dịch Khiêm Mạch mới mang được con dâu về cho mẹ, mẹ vui mừng còn không kịp nữa là!” Sợ mình nói chuyện không có uy lực, mẹ Dịch thọt cánh tay chồng mình, cười hỏi: “Ông xã, anh thấy đúng không?”

“Ừ, Tiểu Mạch của mình thích là tốt rồi, nhà họ Dịch chúng ta không cần xem kết hôn như buôn bán, bọn nhỏ hạnh phúc mới là việc lớn.”

Tư lệnh Dịch vui vẻ đáp lời, quay đầu nhìn gương mặt lúng túng của Dịch Ngưng. “Dịch Ngưng, làm cha mẹ can thiệp quá nhiều vào hạnh phúc của con cái, ngược lại sẽ tạo nên bi kịch, ba luôn sống như vậy với hai đứa con trai, làm cha mẹ tự nhiên hy vọng con cái mình được vui vẻ. Nếu đây là lựa chọn của con, thân là người lớn thì nên tôn trọng bọn trẻ!”

“…” Dịch Ngưng quay đầu, nhàn nhạt nhìn Úc Tử Ân một cái, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói gì, lại ngồi xuống.

Nếu cha mẹ đều không phản đối, người làm chị như cô lại phản đối ngược lại có vẻ vượt quá giới hạn, nếu cô nói thêm gì nữa, theo tính tình của Tiểu Ngũ sợ rằng sẽ trở mặt với cô ngay lập tức, vì một người phụ nữ mà chị em trở mặt thành thù, ngược lại không đáng tí nào.

Cuối cùng, Dịch Khiêm Mạch nhìn về phía ông nội đang ngồi trang nghiêm ở vị trí cao nhất, cười như không cười nhìn ông: “Ông nội, ý của ông như thế nào?”

Ông cụ nở nụ cười yêu thương, chống gậy đứng dậy khỏi ghế salon, một người ngồi bên cạnh vội vàng đi theo đỡ ông đứng dậy, “Ông nội già rồi, không quản được chuyện của các cháu nữa rồi. Tiểu Dịch à, cháu phải tự quyết định nhé, về phần hôn lễ…”

Ông cụ quay đầu nhìn về phía người con trai đang đứng bên trái: “Tiểu Cửu, chuyện này vợ chồng các con hãy chọn ngày đi, chớ làm quá khó coi, hơn nữa không thể thua hôn lễ của lão già họ Mộ, trước đó vài ngày ông Mộ còn nhạo báng ta đến khi nào hai anh em bọn họ mới cưới vợ, hiện tại cháu ta cũng có thể mở mày mở mặt một lần! Hai người các con đừng làm cho người ta mất mặt đó!”

“Phải…” Tư lệnh Dịch nhìn ông cụ càng già tánh tình càng trở nên trẻ con, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía người con trai bảo bối đang cười tươi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc