QUÂN MÔN SỦNG HÔN

"Cháu gái thì mẹ vẫn thích, mẹ không có con gái, nên cũng sẽ thương cháu gái! Con có biết không, mấy ngày trước ba con đi câu cá với Bác Mộ, hai bảo bối của ông cũng ở đấy, ba con ôm con của người ta mà không chịu buông ra! Hai đứa trẻ của nhà họ Mộ quả nhiên rất đáng yêu, khó trách ngươi bác Mộ lại cưng chiều như vậy, mẹ nhìn cũng thích !"

Ngồi một bên cũng bị đâm, mặt mũi tư lệnh Dịch có chút không nhịn được, lúng túng trợn mắt nhìn vợ mình một cái: "Phu nhân, lúc đi ai hận đến độ không thể ngoắt cháu người ta mang về nhà? !"

Rõ ràng trong nhà có hai đứa con trai, đến bây giờ lại chẳng có một đứa cháu để ôm, bọn họ làm cha làm mẹ đúng thật là có chút khổ tâm!

"Haizzz, rõ ràng chính ông ôm mãi không chịu buông tha, thế mà còn dám đổ thừa. . . . . ."

". . . . . ." Nhìn quanh năm suốt tháng ba mẹ vì việc lớn, việc nhỏ mà tranh chấp, Dịch Khiêm Mạch bất đắc dĩ cười cười, "Ba mẹ, các người đừng cãi cọ, con và Ân Ân cố gắng một chút, để hai người sớm có cháu bồng?!"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Mẹ Dịch gật đầu một cái, hoàn toàn đồng ý.

"Vậy thì tốt, hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi, con lên lầu trước!" Như thế chủ đề này dù có muốn tiếp tục nữa cũng bị cắt đứt. Mọi người dừng lại dưới bậc thang nói vào câu xong cũng rút lui!

Khi lên lầu, đầu hành lang gặp phải Lam Mộ Duy từ trên lầu đi xuống, Dịch Khiêm Mạch tạm dừng lại, ngước mắt nhìn anh, "Mộ Duy, đến thư phòng của cậu, cậu có lời muốn nói với con."

"Được." Gật đầu một cái, Lam Mộ Duy bước xuống, đuổi theo bước chân của anh, bước vào một căn phòng ở cuối hành lang

Nghiêng người ngồi xuống, Dịch Khiêm Mạch hướng về anh làm tư thế mời: "Ngồi đi!"

"Cậu nhỏ tìm con muốn nói gì?" Kéo ghế qua, ngồi xuống, Lam Mộ Duy nhàn nhạt mở miệng, trên mặt khó nén nổi sự cô đơn.

"Hôm nay tôi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thụy Nhĩ, nói cháu muốn từ chức, cậu cần biết lý do." Khẽ tựa vào trên ghế dựa, anh ngước mắt nhìn Lam Mộ Duy, ánh mắt thâm thúy, giống như là muốn tìm cái gì đó từ trên người anh.

"Không có vì cái gì, chẳng qua là cảm thấy có lẽ Ân Ân sẽ thích hợp làm Phó tổng giám đốc Thụy Nhĩ hơn cháu, mặc kệ về phương diện gì, cô ấy đều thích hợp hơn cháu, cháu cũng chỉ là người tạm nhảy dù đến, quản lý về phương diện thiết kế cuối cùng cũng không theo nổi."

Ban đầu anh vì cái gì mà đến Thụy Nhĩ, lòng cả hai đều biết rõ, mà lúc ban đầu Dịch Khiêm Mạch để cho đến đến Thụy Nhĩ đến tột cùng là mục đích gì, hôm nay anh cũng đã hiểu, không phải là muốn để cho anh nhìn rõ, có ít thứ một khi mất đi, thì vĩnh viễn cũng không thể quay lại được.

"Ân Ân chỉ là nhà thiết kế, về phương diện quản lý còn thiếu sót kinh nghiệm, để cho cô ấy làm phó tổng giám đốc Thụy Nhĩ thì không thích hợp, cậu cần một người có thể đảm đương tốt chức vụ Phó tổng giám đốc, mà không phải hành động theo cảm tình."

"Ý của cậu cháu hiểu rõ, chỉ là cháu của thấy bên ngoài có rất nhiều người du học nước ngoài trở về, không thể luôn dựa vào cậu, cháu muốn về Bắc Kinh tự mình cố gắng, ít nhất cháu cũng có thể tự cố gắng, mặc kệ là làm cái gì, sẽ không để cho cháu có cảm giác mình không cố gắng hết mình."

Vặn lông mày nhìn anh một lúc lâu, Dịch Khiêm Mạch gật đầu một cái, hiểu sự kiên trì của anh, "Nếu như cháu kiên trì rời đi, cậu cũng không lưu lại, chỉ cần cháu biết nghĩ mình nên làm gì là tốt rồi, nếu như cần giúp một tay, cứ mở miệng, chúng ta là người một nhà, không phải sao?"

"Dạ, cháu hiểu!" Có một số việc, quả nhiên là làm anh không thể lựa chọn, không thuộc về anh, đúng là vẫn phải rơi vào khoảng không.

"Vậy thì tốt, như vậy bên Thụy Nhĩ cậu sẽ tìm một người mới kiêm nhiệm chức phó tổng giám đốc, cháu hãy đi làm chuyện cháu muốn đi!"

"Dạ, cám ơn cậu nhỏ." Gật đầu một cái, Lam Mộ Duy từ trên ghế đứng dậy, "Vậy cháu phải đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!" Nhìn bóng dáng của anh rời đi, Dịch Khiêm Mạch mờ mờ ảo ảo cảm thấy chẳng có chút tư vị nào

Khẽ thở dài một cái, anh mở ngăn kéo ra, nhìn trong ngăn kéo có một sấp tài liệu, vặn nhẹ chân mày, có một số việc đã đến lúc cần xử lý rồi.

Suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cận vệ đến, điện thoại vừa thông, đầu kia truyền đến giọng nói ủ dột của cận vệ: "boss."

"Tôi sẽ cho người đưa tài liệu đến cho cậu, tốt nhất cậu nên xem một chút, tự xem rồi xử lý, có vấn đề gì cứ đến tìm tôi."

"Được." Ở đầu bên kia điện thoại, cận vệ cũng không hỏi nguyên do, trầm giọng đồng ý.

Cúp điện thoại, anh gọi một cú điện thoại cho Úc Tử Ân, dặn dò cô nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai ăn sáng xong sẽ bay về thành phố C

Lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Úc Tử Ân nhận được điện thoại của Dịch Khiêm Mạch, trò chuyện một chút cũng rất buồn ngủ, mới vừa cúp điện thoại, Tiểu Toa lại gọi đến cho cô.

"Lão đại, tin tức mới nhất, Lâm Quân Dao đã gặp mấy người đứng đầu nhóm mua, nhưng ai là người mua cuối cùng thì chưa điều tra ra được, cảnh sát bên kia hi vọng chúng ta sẽ giúp đỡ, cô xem có nên tiếp tục hay không?"

"Trước cứ án binh bất động đi, khi nào nắm tình huống rõ ràng thì nói lại, ngày mai tôi trở về, cô hãy nói tất cả bọn họ điều tra kỹ một chút, đừng bứt dây động rừng!"

"Vậy cô có muốn báo cáo với Boss không, trước khi hành động chúng ta cũng phải báo trước một tiếng."

Khẽ vặn lông mày, nhớ tới việc anh là cấp trên trực tiếp của cô, cô không khỏi cười khổ một tiếng: "Ngày mai tôi sẽ nói với anh ấy, cô dặn Tiểu Mễ, đừng phá hư chuyện."

"Được tôi biết rồi!"

Cúp điện thoại, nằm trên giường, cô gửi một tin nhắn cho Dịch Khiêm Mạch: "Sáng sớm ngày mai cùng nhau ăn sáng?"

"Được, ngày mai gặp." Tin tức rất nhanh trở về, bốn chữ hai dấu chấm câu, quá đơn giản rồi.

Nhìn điện thoại di động, cô không thể nít cười được, gửi thêm hai từ: "Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon! Nghỉ ngơi sớm một chút, mộng đẹp."

Nói là cùng nhau ăn điểm tâm, Dịch Khiêm Mạch đặt thời gian cũng thật chính xác, sớm một chút mang bữa ăn sáng lên phòng, vừa lúc Úc Tử Ân từ phòng ngủ rửa mặt ra ngoài, mở cửa phòng ngủ ra liền thấy bóng dáng của người kia đứng trước cửa, hơi sững sờ, cười đi tới.

"Chào buổi sáng!" Nghiêng qua thân, Dịch Khiêm Mạch đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu cũng không khách khí đặt một nụ hôn chào bữa sáng trên mặt cô: “Anh cho là em sẽ không thức sớm như thế chứ!”

“Em bị sự nóng rực làm cho tỉnh giấc, máy điều hòa trong phòng lúc em ngủ, đến giờ sẽ được điều chỉnh qua nóng.”

Mới vừa tắm xong, trên người cô có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, anh chui vào cổ cô, ngửi một chút, “Thật là thơm, có đói bụng không? Anh có mang bữa sáng đến đây, bữa ăn sáng Bắc Kinh rất đặc sắc, không biết em có thích hay không.”

“Chúng ta đến phòng ăn đi.” Tựa vào trong ngực anh, cô dẫn anh đến phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Em có việc muốn báo cáo với anh.”

“Hả? Báo cáo? Sao lại long trọng như thế?!” Khó được nghe cô nói chuyện với anh như thế, Dịch Khiêm Mạch đem bữa ăn sáng đặt trên bàn ngước mắt nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Công việc riêng hay chánh sự?”

“Chánh sự.” Kéo ghế ngồi qua, cô khoát tay anh nói, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi!”

“Được!” Lấy bữa ăn sáng ra, Dịch Khiêm Mạch đưa một phần đến bên cạnh cô, “Nói việc quan trọng thế, có phải là có chuyện gì muốn báo cáo với anh không?”

“Gần đây em một mực theo dõi Lâm Quân Dao cùng những phương thức liên lạc bí mật của cô ta, ngày hôm qua Tiểu Toa gọi điện thoại nói cho Lâm Quân Dao cùng người đứng đầu bên kia đã thương lượng, chỉ là người mua là ai thì không điều tra rõ được, cảnh sát bên kia hy vọng chúng ta giúp đỡ, anh xem nên xử lý thế nào?”

“Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần nhúng tay vào.” Nghe được là chuyện này, Dịch Khiêm Mạch khẽ vặn lông mày, đưa chén sữa đậu nành qua, “Chuyện này liên quan đến không ít người, các em đi xử lý không an toàn, anh sẽ giao cho người khác làm, không được nữa, thì bảo cảnh sát ra mặt.”

“Hả? Tại sao ạ? Tại sao em không thể xử lý? Cái người này sao lại che chở em thế, vậy sẽ không công bằng cho người khác nhé!”

“Không công bằng cũng không có quan hệ, là bởi vì chuyện này dính líu đến quá nhiều người cũng không đơn giản như em nghĩ, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể xử lý, cảnh sát bên kia đã phái mấy bộ đội đặc chủng tới, chỉ vài người phụ nữ như em thì có thể làm gì? Ngoan ngoãn đi, chuyện này anh sẽ xử lý.”

Nhìn vẻ mặt có chút không tin của cô, Dịch Khiêm Mạch khẽ thở dài một cái, “Chuyện này anh cũng nhận được tin tức, người mua cái đó rất có thể là ông trùm buôn bán thuốc phiện ở Tam giác Vàng. Lâm Quân Dao hay tới lui với ông ta, chuyện này em không cần nhúng tay, ngoan ngoãn nghe lời, cảnh sát bên kia đã phát tin tức qua, bọn họ sẽ xử lý cẩn thận.”

“Đó…” Nghe giọng anh thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản giống như tưởng tượng của cô. Úc Tử Ân gật đầu một cái, loại chuyện lớn này cũng không phải là chuyện cô có thể làm chủ, định sẽ không hỏi nhiều.

Cắn bánh bao trong tay, cô chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên khẩn trương nhìn anh: “Sẽ không phải là anh muốn tự mình làm nhiệm vụ đó chứ?”

“Không có, nhiệm vụ lần này do cảnh sát phụ trách, chúng ta chỉ giúp đỡ mà thôi, nếu như chứng cứ xác thực, có thể khởi tố Lâm Quân Dao đã giao dịch ma túy với kẻ khả nghi, đủ xử cô ta tử hình.” Nhớ tới một lần kia cô ta dùng 500g ma túy để đem cô đến cục công an, việc này sớm muộn gì cũng sẽ làm sáng tỏ.

“Vậy nếu Lâm Tiểu Uyển cũng dính dấp đến chuyện đấy… Anh tính toán xử trí như thế nào?” Về Lâm Tiểu Uyển dính đến chuyện giao dịch ma túy này cô cũng chỉ có cảm giác mơ hồ, mặc dù vẫn còn chưa tìm được chứng cứ, nhưng sớm muộn cũng sẽ rõ chân tướng.

Cô ấy không phải đơn thuần như cô tưởng tượng, thời gian năm năm đủ thay đổi một số chuyện, hay đây chỉ là bản tính con người.

Nhất là nghề mà bọn họ làm, dễ dàng nhìn thấy tính cách con người, những thứ có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy rất rõ ràng.

“Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, chuyện này do luật pháp định đoạt, cũng không phải do anh quyết định.” Hí nửa mắt, anh ngước mắt nhìn cô, cười như không cười hỏi: “Thì sao, ghen?”

“Vì sao em lại muốn ăn giấm chứ? Anh ngửi thấy vị chua hả?” Từ khi biết sau này anh và Lâm Tiểu Uyển không có quan hệ gì nữa, cô cảm thấy ghen rất thừa thãi, trải qua tình cảm lặp lại và quanh co, cô càng thêm lý trí khi nhìn nhận những chuyện thuộc về quá khứ.

“Ừ, không có là tốt rồi, chỉ là Ân Ân, em nên cảnh giác một chút, Lâm Tiểu Uyển không đơn giản như em tưởng đâu, không dễ dàng đâu.” Bề ngoài Lâm Tiểu Uyển dịu dàng rất dễ dàng lừa gạt con người, anh chỉ sợ lòng dạ cô quá mềm yếu, dễ dàng trúng bẫy kẻ địch, bây giờ là lúc mấu chốt, không được phép có chuyện không may này.

“Em hiểu rồi, lần này cô ấy trở lại, em cũng cảm thấy cô ấy không còn đơn thuần như trước kia nữa, em cảnh giác một chút.” Cẩn thận một chút cũng không sai, nếu không ngày nào đó ngay cả mình chết cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc