QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Mời người ăn cơm mà khiến cho cả chủ và khách đều vui vẻ cũng không dễ dàng, cô chỉ có thể lấy mục tiêu thỏa mãn yêu cầu của anh là trên hết.

"Tôi ăn cái gì cũng được, chỉ cần không cay thì có thể." Hình như nhìn thấu được việc làm khó cô, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn Tử Ân, vẻ mặt nhàn nhạt, tính cách bên trong mang theo phần lười biếng không dễ lộ ra ngoài.

"Ừm, anh không thể ăn cay? !" Nghe thế cô mơ hồ có chút ngạc nhiên, người đàn ông bên cạnh mình không ăn cay, giống như Đường Minh Lân cái loại đó dầu gì cũng có thể ăn một chút.

"Ừ, bao tử của tôi không được tốt, không thể ăn đồ kích thích."Dừng lại, hình như anh đã nhìn ra được vẻ mặt tò mò của cô, anh cười nhạt, cong khóe môi mang theo dáng vẻ công tử ưu nhã, "Úc tiểu thư không cay không vui sao?"

"Éc. . . . . . Một chút xíu đi, tôi rất háu ăn, cho nên. . . . . ." Bị một người hiểu rõ, loại cảm giác đó từ trước đến nay không có cho nên khiến cô cảm thấy có chút khẩn trương.

"Cháu gái nhỏ của tôi cũng rất háu ăn, tôi nghe bé nói, người háu ăn có thiên tính sáng sủa, luôn có thể làm cho mình vui vẻ, không biết Úc tiểu thư có phải đúng là như vậy hay không?"

Trong lời nói của anh có ý nếu không chú ý nghe sẽ không hiểu, cô chỉ nhẹ cười cười, gật đầu một cái, "Quả thật không sai, người háu ăn cũng không có cái gì phiền não. Nếu Dịch thiếu không thể ăn cay, vậy chúng ta đi ‘ Thập Tam Lâu ’ chứ?"

Thập Tam Lâu là khu vực nhà hàng theo phong cách đặc biệt của thành phố C. Mỗi năm, công ty đều lập bảng bình chọn thức ăn ngon tại nhà hàng. Bởi vì Thập Tam Lâu có thể dễ dàng dựa vào hương vị đặc sắc theo truyền thống của thức ăn mà nắm giữ được danh tiếng, mà cô lại là người sành ăn cho nên những chỗ như thế này đương nhiên phải thường xuyên đến.

Gật đầu một cái, Dịch Khiêm đột nhiên đáp nhẹ: "Được."

Ngước mắt cô nghiêng người qua nói địa điểm cho tài xế, sau đó an tĩnh ngồi xuống lại.

Nửa đường, Văn Khâm ngồi bên ghế lái phụ nhận điện thoại xong sau đó vội vã xuống xe rời đi, còn chiếc xe vẫn lái về phía nội thành, tiến về một nơi sầm uất phồn thịnh.

Thập Tam Lâu giống như tên gọi của nó, ở đây chỉ có 13 tầng, mỗi một tầng chiêu đãi khách hàng cũng không giống nhau, tất cả đều dựa mùi vị của những cách thức chế biến thức ăn khác nhau ở từng địa phương để phân chia tầng lầu, lo lắng cho bao tử của Dịch Khiêm không tốt không thể ăn cay, Úc Tử Ân liền chọn tầng có món ăn Giang Tô tinh sảo.

Lúc đi qua phòng khách lớn, quản lý Tương của Thập Tam Lâu vừa vặn từ lầu hai xuống, xa xa thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này, vội vàng cười cười tiến lên đón, khi vừa nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi sau Úc Tử Ân, khiến cô không khỏi ngẩn người.

Dịch Khiêm đột nhiên lễ phép gật đầu với cô một cái, vẻ mặt thanh nhã bình tĩnh hình như là muốn nói cho cô biết, hôm nay tôi là khách, không cần ngạc nhiên.

Tương Di đại khái đã từng thấy nhân vật lớn này rồi nên rất nhanh hiểu được ý tứ của anh, mặt không biến sắc nhìn về phía vẻ mặt kích động của Úc Tử Ân, "Ân Ân, hôm nay sao lại có thời gian rãnh rỗi tới đây vậy?"

"Tương Di, hôm nay tôi có khách cùng tới dùng cơm, món ăn Giang Tô cùng món ăn Huy Châu bên kia còn có chỗ ngồi không?"

"Đều có, hôm nay muốn ăn món ăn gì?" Tương Di cười dẫn bọn họ đi tới thang máy lầu hai.

"Dịch thiếu không thể ăn cay, hôm nay chúng ta ăn món ăn Giang Tô đi!"

"Được, mời tới bên này."

Lầu bảy có chỗ ngồi gần cửa sổ, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, dưới chân là phố xá trong ráng chiều rực rỡ, trong sự sầm uất lại có một nơi yên lặng đặc biệt này không thể không nói, Thập Tam Lâu có địa thế rất ưu việt, cho nên việc kinh doanh mà nói càng xứng với danh xưng “hiếm có”.

Mặc dù không biết ai là ông chủ, nhưng mà có thể kinh doanh nên một nơi ăn uống thuận buồm xuôi gió được như vậy cũng là có khả năng.

Sau khi ăn xong vài món ăn nhẹ, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, loáng thoáng nhớ lại cái vấn đề vừa rồi, lại rối rắm không biết nên mở miệng làm sao.

Thưởng thức chén nước trong tay, đột nhiên Dịch Khiêm nhàn nhạt ngước lên quan sát Tử Ân, "Úc tiểu thư có lời gì muốn nói với tôi?"

"Ừ, có một vấn đề, có thể sẽ rất đường đột." Bởi vì, cho đến bây giờ cô cũng còn chưa biết anh tên là gì.

Tất cả mọi người đều xưng hô với anh ta là Dịch thiếu hay Dịch tiên sinh, còn cô căn bản cũng không biết anh ta tên gọi là gì!

"Úc tiểu thư mời nói."

"Tôi. . . . . . Tôi còn không biết anh tên là gì." Anh ta giúp cô hai lần, mà đến bây giờ bản thân cô còn không biết gọi anh là gì, thật sự làm cho người ta xấu hổ.

"Thì ra là cái này, là tôi sơ sót, kẻ hèn này họ Dịch, gọi là Dịch Khiêm." Tên gọi nói ra từ trong miệng anh, rất là dễ nghe.

Thấy cô lo lắng, anh cười cười, cúi đầu cầm lấy một bên khăn giấy viết xuống tên của mình, nét chữ bút máy cường tráng mạnh mẽ rơi vào trên tờ giấy trắng noãn.

Chuyển qua đưa cho cô, anh an tĩnh nhìn vẻ mặt của cô, chuyên chú mà không lay động thanh sắc(tiếng nói và nét mặt).

Nhìn trên khăn giấy hiện ra nét chữ của anh tự nhiên phóng khoáng, mạnh mẽ cường trán, trong sự tự nhiên không thể che giấu đi khí chất của bậc đế vương.

Khiêm là khiêm tốn cẩn thận, đây quả thật là một người khiêm tốn. Đột nhiên ngoài ý muốn còn vượt qua cả ý tứ.

Quả nhiên là người cũng như tên !

Cẩn thận gấp khăn giấy lại thật tốt, cô nửa cười trêu ghẹo anh: "Tôi cho là anh sẽ đưa cho tôi danh thiếp !"

Bình thường những thương nhân trên người đều chuẩn bị gì đó mà đầu tiên chính là danh thiếp, có vài người thậm chí còn gắn lên bên trên mũ các loại danh hiệu hoa lệ, chỉ sợ mọi người không biết thân phận của bọn họ .

Thế mà anh lại không có, bình thản chất phác ở trên khăn giấy viết xuống tên của mình, thậm chí còn không có mở miệng giới thiệu chức vị cùng công việc của mình, giống như là việc này không đáng giá để nhắc tới .

Nhìn cô cất xong khăn giấy, Dịch Khiêm đột nhiên nhàn nhạt giương môi giải thích: "Bình thường người muốn có danh thiếp của tôi cũng không có nhiều, cho nên danh thiếp của tôi cũng không phải sử dụng đến."

Thật ra thì cũng bởi vì phần lớn thời gian đều là người khác lần lượt cho anh danh thiếp, mà tên của anh, chính là danh thiếp tốt nhất.

Chỉ là rất dễ nhận thấy con Sư Tử nhỏ này lại không biết anh là ai, mà anh cũng không muốn giải thích nhiều, vừa đúng là hiểu lầm, dù sao đây cũng không phải là là việc mất đi sự thú vị.

Một món ăn cuối cùng là do quản lý Tương Di tự mình đưa tới, săn sóc chu đáo khiến Úc Tử Ân cũng cảm thấy kỳ quái, "Tương Di, hôm nay cô không vội sao?"

"Vội a, đây là món ăn cuối cùng đó, mời hai vị chậm rãi thưởng thức! Tôi đi phục vụ khách hàng khác!" Đang nói, sau cánh cửa hình vòm có hai bóng người đi vào, nhìn người tới, Tương Di không khỏi ngẩn người, tiếp theo quay đầu nhìn về phía người ngồi một bên Úc Tử Ân.

Úc Tử Ân chú ý tới ánh mắt của cô ấy hình như có gì đó không đúng cho nên nhanh chóng quay đầu nhìn theo phương hướng kia, liền chứng kiến một khuôn mặt tươi cười dịu dàng đang đi tới, nhất thời sắc mặt trắng bệch!

Bình luận

Truyện đang đọc