QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Cửa thang máy, Úc Tử Ân nghe được tiếng bước chân dừng lại bên người, theo bản năng quay đầu nhìn xem, thấy anh ta, không khỏi ngẩn người, rất nhanh bừng tỉnh, lễ phép mở miệng: "Chào buổi sáng, Phó tổng Lam!"

"Chào Ân Ân." Bước vào thang máy trước, anh ta nhàn nhạt trả lời một câu.

Nghiêng đầu, Úc Tử Ân im lặng nhìn bóng dáng phản chiếu trên tường, mắt nhìn thẳng cũng không mở miệng, không khí trong thang máy trống trải có chút căng thẳng.

"Ân Ân, tối ngày hôm qua, sau đó em đi nơi nào? Sao không thấy em, ngay cả cậu nhỏ cũng không biết đi nơi nào." Quay đầu, Lam Mộ Duy mở miệng đánh vỡ yên tĩnh giữa hai người.

"Tôi đi nơi nào thì có quan hệ gì đến anh à?" Quay đầu lại, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt, Lam Mộ Duy cảm giác chính mình giống như là bị hắt một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo.

"Tôi mới vừa thấy em bước xuống từ trong xe cậu nhỏ, hai người. . . . . . Hai người ở cùng một chỗ sao?" Anh ta khẩn cấp muốn biết vấn đề này, cũng khẩn cấp muốn hỏi rõ ràng.

Mặc dù anh ta biết đáp án này có thể sẽ khiến mình tổn thương, tuy nhiên vẫn không nhịn được muốn hỏi, trong lòng cũng mong chờ may mắn.

Nghe anh ta hỏi đến vấn đề này, Úc Tử Ân cười lạnh lùng, khóe miệng xẹt qua một tia hài hước, "Học trưởng, anh lấy thân phận gì hỏi tôi về vấn đề này? Tôi và Dịch thiếu ở chung một chỗ hay không, là phạm vi anh có thể can thiệp sao? Giữa chúng ta hình như còn chưa thân quen đến mức có thể hỏi chuyện riêng đối phương nhỉ?"

"Ân Ân, em nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với anh sao?" Cô bén nhọn, cô không chút lưu tình, khiến anh ta cảm thấy ngực giống như là bị cái gì đâm, nhói một cái, đau đớn dần dần lan tràn.

"Phó tổng Lam cảm thấy tôi nên dùng giọng điệu gì để nói với anh đây? Nơi này là công ty, hình như tôi cũng không phải báo cáo chuyện riêng của tôi với anh chứ?" Thang máy dừng lại ở tầng ký túc xá của cô, cô không nhìn anh ta thêm lần nào, nhấc chân đi ra từ trong thang máy.

Qua hôm nay, cô mới hiểu được, giữa cô và anh ta, đã không còn quá khứ nữa, mà cô không bao giờ cần người đàn ông quan tâm gì cả.

Đau đớn trong trí nhớ, đúng là vẫn còn có thể dần dần lắng đọng xuống ở trong đại dương, cuối cùng tất cả đều đã kết thúc.

Cô đã từng nghĩ tới 1000 khả năng hai người sau khi gặp lại sẽ chung sống thế nào, có điều cô vẫn còn không nghĩ tới, mình sẽ lạnh lùng xa cách như vậy.

Tình đến nồng đậm cũng là lúc tình phai nhạt, hình như cô sớm đã không còn tình cảm cuồng nhiệt và ngây thơ với anh ta nữa, thực tế đủ tàn nhẫn, mà anh ta đã từng để lại cho cô thương tổn và đau cũng đủ nặng nề, vậy cũng tốt, cũng làm cho cô học được lạnh lùng cùng kiên cường.

Thang máy chậm rãi khép lại, nhìn bóng dáng dần dần đi xa, Lam Mộ Duy đột nhiên cảm thấy tim đập trong ngực bỗng ngừng.

Cô vừa tới phòng làm việc, trong chốc lát sau điện thoại nội bộ vang lên, cô nhận điện thoại, lúc nghe giọng nữa kia, không khỏi nhíu lông mày: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay!"

Cúp điện thoại, cô từ trên bàn làm việc tìm ra một phần tài liệu, thẳng người đi tới phòng làm việc của Phó tổng.

Diệp Tư Mẫn tìm cô sẽ không có chuyện tốt lành gì, dầu gì cô ta cũng là cấp trên của cô, quy tắc kinh doanh không nhịn cũng không được.

Hiện nay Thụy Nhĩ do Lam Mộ Duy quản lý, xem ra cô cần thiết phải suy tính đến vấn đề từ chức, tránh cho về sau mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, Diệp Tư Mẫn lại có cớ giày vò cô, cuộc sống trải qua như thế cũng chán ốm.

Đợi sau khi cuộc so tài thiết kế thời trang kết thúc, cô sẽ suy tính nói vấn đề từ chức với Hạ Khương Tuyết, rời khỏi Thụy Nhĩ, cô chưa chắc sẽ không tìm được công việc khác.

Chỉ là quen thuộc người và công việc nơi này, bảo cô rời khỏi công việc đã theo lâu năm, đối với cô mà nói là cũng có chút không nỡ!

Đẩy cửa đi vào, cô nhìn bóng dáng đang ngồi sau bàn công tác, dừng bước chân đặt tài liệu trong tay xuống, "Phó tổng Diệp, đây là tài liệu cô cần!"

"Ừm!" Gật đầu một cái, Diệp Tư Mẫn ngẩng đầu lên từ bản thiết kế, nhàn nhạt liếc cô một cái, "Ân Ân, có một vấn đề khiến tôi rất ngạc nhiên!"

Lui về phía sau, cô đứng thẳng người, sắc mặt lạnh nhạt, "Mời phó tổng Diệp nói!"

"Tôi rất ngạc nhiên, cô và tổng giám đốc QM có quan hệ gì. Giữa hai người thoạt nhìn hình như không giống bạn bè bình thường." Khẽ tựa vào trên ghế dựa, Diệp Tư Mẫn nhíu mày nhìn cô, cho dù đang hỏi, cô ta cũng còn dùng tư thái lên mặt dạy đời, đồ công sở màu tím khiến cô ta xem ra nhiều hơn mấy phần khí thế nữ cường nhân.

Sáng sớm đã bị hai người hỏi vấn đề giống nhau, Úc Tử Ân khẽ nhíu lông mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Tôi cũng có chút tò mò, tại sao cô và Phó tổng Lam đều thích hỏi chuyện riêng của người khác, nơi này là công ty, quan hệ của chúng ta hình như cũng không thân thiết đến mức có thể hỏi chuyện riêng của nhau."

"Thật sao?" Nghe được tên của Lam Mộ Duy, Diệp Tư Mẫn dừng chốc lát, trong lòng mơ hồ hiểu ra cái gì, đáy mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, nhưng mà trên mặt lại còn duy trì nụ cười xinh đẹp động lòng người, "Sẽ không phải bởi vì không có được Mộ Duy, cho nên mới cố ý đến gần cậu nhỏ của anh ấy chứ?"

"Trí tưởng tượng của phó tổng Diệp rất phong phú, nếu cô đem phương diện năng lực này dùng vào mặt thiết kế, chắc hẳn cũng không cần trộm bản thiết kế của người khác cho đủ số!" Cười lạnh, cô lạnh nhạt nhìn ánh mắt Diệp Tư Mẫn càng thêm lạnh lùng, kéo nhẹ khóe miệng, không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Có mấy lời nói càng nhiều càng dễ giấu đầu hở đuôi, cô không phải người ngu, chắc chắn Diệp Tư Mẫn cố ý khiêu khích, vội vã giải thích ngược lại trúng kế, cái gì cũng không nói, cứ để cho cô ta tự mình đoán đi!

Trở lại bên cạnh bàn làm việc, Tương Tương từ bên kia vòng tới, trong tay cầm một bó Enchantress to màu lam, vừa đi vừa rêu rao, tất cả mọi người nhìn cô ấy, bàn luận xôn xao nghị luận xem ai sẽ tặng cô ấy hoa hồng đắt tiền như vậy.

Trước bàn làm việc, Tương Tương cười đưa hoa cho Úc Tử Ân, tầm mắt mọi người dời đi, cuối cùng rơi vào trên người Úc Tử Ân thì lúc này mới phát giác đối tượng nhận hoa không phải cô ấy!

“Chị Ân Ân, vừa có nguời đưa tới, đưa cho chị!” Tương Tương ân cần đem hoa nhét vào ngực cô, cười híp mắt hỏi: “là vị trai đẹp nào, sang sớm tặng chị hoa Enchantress màu lam đắt tiền như vậy, em nghe nói phải vận chuyển bằng hàng không từ Vân Nam tới vừa đắt vừa không dêc bảo quản!”

“Em thích thì tặng cho em đấy!” Cúi đầu, Úc Tử Ân rút tấm thiệp từ trong bó hoa, đem nhét về trong ngực cô ấy, thuận miệng nói một câu: “chị không thích hoa này, em thích tặng cho em đó, không thích thì có thế ném vào thùng rác.”

“Thích thích …………. Cám ơn chị Ân Ân!” Nếu cô không thích, Tương Tương cũng không khách khí, thu hoa về, nghiêng người tới xem thiệp trong tay, lại bị Úc Tử Ân tránh né.

“Làm gì vậy, hôm nay tất cả mọi người không bận sao? không phải nói buổi chiều còn phải mở hội nghị quý sao? Đều chuận bị ổn thỏa rồi hả?”

“Éc…..” mấy người tiến gần liếc nhìn nhẫn nhau, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục làm vệc.

Ngồi xuống, cô mở tấm thiệp ra xem, trên tấm thiệp là cái tên cô không thể quen thuộc hơn.

“Ân Ân, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé? Em tan việc anh sẽ tới đón em! – Đường Minh Lâu”

Nhing tấm thiệp, cô không khỏi cười khổ, ly hôn còn tặng hoa và mời cô ăn cơm, cái này gọi là gì?

Lấy di động qua, cô đi tới gần cửa sổ, nhấn điện thoại gọi, trong chốc lát đầu kia có người nhận, vội vàng nói “Ân Ân” nghe giống như đang đợi điện thoại của cô.

“Đường Tam, anh có ý gì? Chẳng nhẽ anh không rõ, chúng ta đã ly hôn rồi? có cần tôi nhắc nhở anh một câu hay không?!”

“Ân Ân, anh rất rõ chúng ta đã ly hôn, anh chỉ đồng ý ly hôn mà thôi, còn luật pháp cũng không có quy định chồng trước không thể tái hôn với vợ trước càng không có quy định chồng trước không thể theo đuổi vợ trước?” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại không giận, cuwoif lưu manh giải thích.

“Anh có thể vô sỉ hơn nữa không? Nếu chúng ta đã ly hôn, vậy thì không cần tiếp tục gì cả, luật pháp không có quy định như vậy, nhưng tôi không thích bị người khác quấy rầy, nhất là người tôi không thích, anh không thể biến mất được à? Sao anh chỉ làm tôi thấy đáng ghét hơn thôi!” Người đàn ông này, thật không thể giảng đạo lý với anh ta!

“Ân Ân ….. em đối xử không công bằng với anh! Em không thích đó là chuyện của em, anh cũng có quyền thích và quyền theo đuổi, anh nói rồi em chưa cho anh cơ hội, anh cũng sẽ không bỏ qua!”

“………” cúi đầu chống đỡ ở trên cửa sổ thủy tinh, đầu cô cúi nhìn đường phố và xe cộ thật nhỏ dưới chân, im lặng thở dài, “Chúng ta đã gặp nhay thì cũng có lúc chia tay, anh bỏ qua cho tôi được không?”

“Bỏ qua em? Em cảm thấy có khỏa năng sao? Là em trêu chọc anh trước, muốn anh buông tha trước, không thể nào?” Anh ta cũng có tự tôn, bị cô nói như vậy còn có thể mặt dày phục tùng, gầm nhẹ, trực tiếp cúp điện thoại.!

Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Úc Tử Âu im lặng nhíu long mày, vuốt vuốt cái trán, ngược lại gọi điệ thoại cho Thẩm Bùi Bùi, đợi một lúc lâu đầu kia mới có người nhận điện thoại, “Cậu sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác đó!”

“đã mười giờ, còn sáng sớm, tối hôm qua sẽ không chèo thuyền cùng vị kia nhà cậu chứ?” Nghe cô ấy uể oải nói chuyện, khả năng này không thể hoài nghi.

Quả nhiên, nghe cô nói như vậy, cô gái đầu bên kia tức giận: “Đàn ông đều là cầm thú!”

“Tự cậu tìm, ai kêu cậu trêu trọc người ta! Được rồi, cậu mau rửa mặt đi, tớ tan viêc thì đón tớ.”

“Làm gì vậy? Bình thường không phải là cậu không ăn cơm cùng tớ sao? Sao hôm nay lại chủ động, thành thật khai báo, có phải có mờ ám hay không?”

“……. Muốn biết thì tớ đón tớ, trước khi tớ tan sở phải đến nhà để xe, nhờ chút!”

“Biết, cậu tốt nhất có bát quái đặc biệt to, nếu không hôm nay Bổn cung ăn chết mi.”

“được được được, cứ như vậy, cúp!”

--r quân môn cưng chiểu cưới r--

Nhìn bộ dạng ỉu xìu từng trong thang máy chạy tới, Thẩm Bùi Bùi im lặng, đảo quanh tay lái lái đến chỗ cô, xe vững vàng dừng lại ở bên người cô.

Mở cửa xe, Úc Tử Ân nhanh chóng ngồi xuống, thở hổn hển nhìn về phía cô gái tò mò ngồi ở chỗ tài xế, “Đừng nhìn tớ, tớ vừa đi vừa nói là được.”

“Được!” Thẩm Bùi Bùi đảo quanh tay lái đem xe lái ra bão đỗ xe ngầm.

“Tớ trốn người, Ninh Ninh đi du lịch, cho nên tớ chỉ có tìm cậu cứu!”

“Trốn ai vậy? không ohair bị đòi nợ chứ?!” Suy nghĩ một chút, Thẩm Bùi Bùi lại lắc đầu. “không thể nào, không phải Dịch thiếu cho cậu mượn tiền ư? Cậu trốn ai vậy?”

“Đường Minh Lân!” Khẽ thở dài, cô thở dài, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rự rỡ từ ngoài cửa sổ phóng vào, hơi chói mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc