QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Chân trước của ông cụ mới vừa bước đi, mấy người con cháu đứng xem náo nhiệt đột nhiên ồn ào lên, những người cháu vô cùng ăn ý kêu lên: "Chúc mừng chú nhỏ, chúc mừng chú nhỏ!"

Vừa dứt lời, những người cháu họ ngoại cũng hô lên: "Chúc mừng cậu nhỏ, chúc mừng cậu nhỏ!"

Một hai làm ầm ĩ khiến Úc Tử Ân đỏ mặt lúng túng nhìn Dịch Khiêm Mạch một cái, rồi trốn vào trong ngực anh, lơ đãng liếc thấy bóng người đứng an tĩnh ở cửa, cô hơi sững sờ, tiếp theo là nở nụ cười nhạt với anh, giống như thoải mái, giống như không để ý gì.

Phía sau đám người ồn ào, một bóng người lười biếng đứng ở cửa cầu thang, nhàn nhạt lên tiếng: "Tiểu Ngũ."

Nghe được giọng nói kia, Dịch Khiêm Mạch ôm người trong ngực xoay lại, ngước mắt nhìn về phía người đi tới, lễ phép mở miệng: "Anh, đây là bạn gái em, bây giờ là vị hôn thê, Úc Tử Ân. Ân Ân, đây là anh tư của anh."

"Chào anh tư ạ!" Nhìn người đàn ông dịu dàng có phần hơi lạnh nhạt trước mắt, vẻ ngoài anh tuấn, ôn hòa và khiêm tốn tám phần giống như Dịch Khiêm Mạch, trên trán còn cho thấy sự nho nhã hơn cả Dịch Khiêm Mạch, hình như như nhiều thêm một phần trưởng thành và tự tin, bộ quần áo T-shit thoải mái ôm lấy dáng người, không chút che giấu vẻ công tử quý tộc đầy uy nghiêm.

"Ánh mắt của nhà thiết kế nào cũng độc đáo và bắt bẻ như vậy sao?" Thấy người phụ nữ mà em trai đang ôm trong ngực cứ mình, Dịch Cẩn Uyên cười nhạo báng, gương mặt tuấn tú thế mà lại hiện lên chút cợt nhã, thì ngược lại khắp nơi lại có vài ánh mắt khó hiểu

"Nếu như ánh mắt của nhà thiết kết không đủ bắt bẻ, có lẽ tác phẩm sẽ không được hoàn mỹ. Anh tư, em đã gặp qua anh." Nhiều người nhìn như thế, cô cơ hồ đã có thể khẳng định, cô từng gặp qua người đàn ông này.

"Các người đã từng gặp nhau?" Dịch Khiêm Mạch khẽ sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, "Lúc nào thế, sao anh lại không biết?"

"Hơn một năm trước, trong tuần lễ thời trang mùa đông, anh cũng không ngờ lại khéo như vậy, đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng của Á châu thế nhưng lại thành em dâu anh."

Một năm kia, tuần lễ thời trang mùa đông, vừa lúc anh bay qua Pháp tìm người, lại không ngờ rằng sẽ gặp cô gái này, giống như người phụ nữ mắt đen da vàng, vừa gặp cô để anh nhớ lại cái nha đầu đang chạy trốn kia. Trong mùa đông giá rét, anh tặng cô một cái áo khoác chống lạnh, chỉ là thoáng nhìn qua không ngờ rằng duyên phận cho hai người gặp lại.

"Cám ơn ngày đó anh tư đã giúp một tay!" Nhớ tới mùa đông năm ấy đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù chỉ là một cái áo khoác, nhưng cũng để cho cô cảm nhận được tình người ở nơi đất khách quê người.

"Không cần cám ơn anh, giữa người Trung Quốc với nhau, bất cứ người nào cũng có trách nhiệm như thế, trong tình huống như thế phải giúp một tay." Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch, "Tiểu Ngũ, đến phòng sách của anh, để cô ấy nói chuyện với mẹ một chút đi, anh có lời muốn nói với em."

Vốn định hôm nay mở miệng bảo anh trai bàn lại, liếc thấy vẻ mặt nặng nề của anh ấy, anh cũng không còn suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, ôm người trong ngực đi tới bên cạnh Dịch phu nhân, trịnh trọng giao người cho bà: "Mẹ, con có chút việc cần bàn với anh trai, các người hãy trò chuyện trước đi, nhưng chớ hù dọa vợ con nhé."

"Cái đứa bé này, mẹ cũng không phải là sài lang hổ báo (*ví với bọn người gian ác), sẽ không khi dễ người được con xem là tâm can bảo bối!" Khó có được cơ hội mẹ chồng nàng dâu tâm sự, mẹ Dịch cầu còn không được nữa là, khoát tay áo trực tiếp để cho anh đi.

Liếc nhìn bóng dáng đang đi lên lầu, Úc Tử Ân nâng lên nụ cười yếu ớt nhìn người mẹ chồng trước mắt, từ nhỏ cô đã không có mẹ, có người mẹ chồng như thế này thật là tốt, cái loại thân thiết nói không ra đó làm cho cô không nhịn được mà muốn cùng bà nói chuyện vài câu

Trong thư phòng yên tĩnh tràn ngập mùi thơm, ngồi ở trên ghế làm việc, Dịch Cẩn Uyên ngước mắt nhìn về phía bóng dáng đang ngồi xuống phía đối diện mình, lấy một tài liệu từ trong ngăn bàn ra, đưa tới, "Em tự mình xem kỹ một chút đi!"

"Cái gì?" Dịch Khiêm Mạch khẽ vặn lông mày, mở tài liệu ra nhìn một chút, chợt ngẩng đầu, "Anh, anh điều tra cô ấy?!"

"Khẩn trương cái gì, nhìn bộ dáng em bao che cho người ta kia!" Khẽ cười một tiếng, Dịch Cẩn Uyên miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt thâm thúy rơi vào gương mặt của Dịch Khiêm Mạch, "Tiểu Ngũ, chắc hẳn em cũng nên rõ thân phận của cô ấy, có một số việc nên cần thời gian mới hoàn thành, nếu không về sau sẽ xảy ra chuyện, lúc đó em có hối hận cũng không kịp."

"Em hiểu." Hiểu ý trong lời nói của anh, Dịch Khiêm Mạch khép tài liệu trong tay lại, khẽ cúi đầu, hình như là đang suy nghĩ gì, một lúc lâu mới mở miệng: "Anh đã từng nói với bọn họ rồi, kết hôn có nghĩa là buông tha tất cả, hay làm cho cô rời đi. Anh không thể nào để cho vợ của mình thi hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế được."

"Em đã hiểu rõ, vậy thì rất dễ xử lý, phương diện kia, có thể không dính thì không cần dính, suy nghĩ một chút về người sắp đến đã có gia đình rồi, muốn bận tâm gì đó cũng rất nhiều, quốc gia không thiếu các người tài, em cũng nên phân biệt được nặng nhẹ."

"Em hiểu, chuyện này em sẽ xử lý!" Dịch Khiêm Mạch gật đầu một cái, từ trên ghế đứng dậy, không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi thư phòng,

Bữa trưa nhiều người, có một người vui vẻ như mẹ Dịch đây, không khí ăn uống không tẻ nhạt, cho dù là Đại Gia Tộc, ăn uống vui vẻ là tốt, cũng không có giáo điều cố kỵ khi ăn uống.

Lúc từ nhà họ Dịch đi về, mẹ Dịch không muốn thả người, Dịch Khiêm Mạch dỗ thật lâu mới cho thoát thân, sau khi đưa Úc Tử Ân trở về phòng, anh nghiêng đầu nhìn bóng người chân trần đi tới phòng khách, khẽ mỉm cười đổi gót giày xong đi tới.

"Dịch thiếu, mẹ anh rất đáng yêu nhé, làm hại em vừa đến đã cảm thấy thật thoải mái khi ở bên, lo lắng sợ hãi thật lâu, anh cũng không nói sớm với em, xấu lắm!" Ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cô ức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt, vẻ mặt ảo não xem ra rất đáng yêu.

"Chuyện này không thể trách anh được, coi như anh có nói mẹ anh rất dễ gần, nhất định em cũng sẽ cho rằng là anh đang an ủi em, dọc theo đường đi anh đã nói với em rất nhiều lần là không cần lo lắng mà, không phải em vẫn rất lo lắng hay sao? Thấy nói thế nào em cũng không để câu nói của anh trong lòng." Ngồi xuống bên cạnh, anh tự tay bế cô để lên đùi mình, dịu dàng ôm cô gái không an phận vào ngực, trong hơi thở ấy là hương thơm nhàn nhạt có thể cảm nhận ra.

"Chuyện này không trách anh thì trách ai!” cô nghiêng người sang, tựa vào ngực anh, loáng thoáng có thể cảm giác được cơ thể căng thẳng của anh, cô cũng không phải là kẻ ngu, chắc chắn sẽ hiểu rằng giờ phút này anh đang nhịn cái gì, cười híp mắt giơ tay lên sờ mặt của anh. “Buổi sáng ở phòng khách, dáng vẻ anh nói chuyện thật đẹp trai đem chị ấy chỉnh đến không thể lên tiếng nữa! Đẹp trai hơn chính là mẹ anh, em thật không ngờ bà ấy lại chọn cách ra mặt duy trì cho em như thế!”

Suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật nhìn anh. “Có phải mẹ anh đã sớm biết chuyện hai ta sẽ cưới nhau hay không? Anh nói cho mẹ anh biết?”

“Ừ, sáng sớm anh đã nói với mẹ, trước khi anh dẫn em về. Anh nói cho mẹ biết, thì mẹ chỉ nói rằng mẹ tôn trọng sự lựa chọn của anh, mẹ anh là một người hiểu chuyện, sẽ không có thành kiến bè phái gì cả, tất nhiên ba anh sẽ nghe theo mẹ anh, cho nên chỉ cần mẹ anh không có ý kiến, khẳng định ông cũng không dám có ý kiến.”

“Thật tốt! Tính tình của mẹ anh cũng như đứa bé, thật đáng yêu.”

“Tính tình của mẹ anh là do ba anh cưng chiều mà tạo ra, người trong nhà cũng hết cách với bà.” Vòng qua eo cô, anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực, dịu dàng cười một tiếng, “Ân Ân, có chuyện muốn nói với em.”

“Hả? Anh muốn nói gì?” Cô chớp mắt, ngước nhìn anh, thoáng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc chưa từng có của anh, cả người cũng bị cuốn theo sự nghiêm túc ấy.

“Chúng ta đến phòng ngủ đi.” Nói xong, anh ôm cô đứng lên, ôm cô gái trong ngực như ôm con gấu koala đi về phòng ngủ của mình.

“Có chuyện gì mà không thể nói trong phòng khách?!” Cái mông vừa mới dính vào giường lớn mềm mại, cô không khống chế được mà lật người dậy, bộ dáng cảnh giác nhìn vào đôi mắt có chút bất đắc dĩ của người kia.

“Anh sợ đợi lát nữa anh nói cho em biết chuyện này, em sẽ mưu sát anh ở phòng khách.” Nửa cười, anh nghiêng người sang nằm trên giường, bàn tay chụp tới, kéo cô vào trong ngực, vòng tay ôm thật chặt.

“Thế nào?” Hình như là cảm nhận được sức lực thật lớn của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dịu dàng hỏi.

“Ân Ân…” Cúi đầu, anh dịu dàng chạm vào mặt cô, hình như có chút bất đắc dĩ: “Hay anh nên gọi em là ‘Hỏa Vũ’*.”

*Hỏa Vũ có nghĩa là: thuốc súng, thuốc nổ, thuốc pháo.

“…” Mới nghe đến hai chữ kia, Úc Tử Ân chợt ngồi dậy, mặt cảnh giác nhìn anh “Anh… anh nói cái gì?!”

Nhìn bộ dáng căng thẳng thần kinh của cô, Dịch Khiêm Mạch bất dắc dĩ ngồi dậy, giơ tay lên khẽ vuốt phủ mặt của cô, “Chớ khẩn trương, có một số việc anh nghĩ chúng ta cần phải nói rõ ràng, anh nghĩ cũng không nên gạt em, dù sao tương tai em cũng là vợ của anh, mẹ của các con anh, có chút chuyện tình nên kết thúc, anh không thể để em đi làm nữa.”

“Anh… có ý gì? Em không hiểu anh muốn nói cái gì!”

Hỏa Vũ là biệt hiệu này để thi hành nhiệm vụ, cô có một tổ chuyên chấp hành những nhiệm vụ bí mật cùng thu gom tình báo, thuộc cục An ninh vùng biên giới, mỗi người trong tổ đều có biệt hiệu riêng, mà biệt hiệu này cực kỳ bí mật. Trừ phi cũng là người của cục tình báo, nếu không thì không thể nào biết được.

Làm sao anh lại biết? Rốt cuộc anh là ai?!

“Anh là M, cấp trên trực tiếp của em, Tiểu Mễ và Tiểu Toa cũng là do anh phái đến bên cạnh em để bảo vệ em, họ biết thân phận của anh, chỉ em là không biết. Anh để cho các cô ấy ở bên cạnh em, cũng là vì tốt cho em, chuyện này không thể giận anh.”

“Anh… Anh chính là boss?” Mới nghe đến cái biệt hiệu M, Úc Tử Ân nhất thời thở ra một dòng khí lạnh!

Dù là thế nào cũng không nghĩ là anh, cô luôn luôn kính trọng người cấp trên phía sau mình, lại không ngờ là anh!

Chợt nhớ tới khi trong tiểu đội, mọi người đều là thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm, mà anh chỉ phái cô đi gom tin tức của tình báo, chưa bao giờ để có dính dáng đến những món đồ trong bóng tối kia, hôm nay nghĩ đến, là anh đang bảo vệ cô!

Cọ người đứng dậy, cô lật người đứng lên trên thảm lông mềm mại, cách một khoảng cách, nhìn anh. Trên mặt, ngoài kinh ngạc còn có chẳng thể tin, hơn nữa là khó có thể tiếp nhận.

“Tại sao… Tại sao có anh!” Cô lắc đầu một cái, một lát cũng không tiếp thu nổi tin tức này.

“Ân Ân, khi mới bắt đầu, anh cũng không ngờ chúng ta sẽ đi đến đây, càng không có nghĩ tới em chính là người anh tìm nhiều năm như vậy, anh vẫn cho là người kia là Lâm Tiểu Uyển, sau mới biết không phải, là em!”

Khẽ thở dài một cái, anh đau lòng nhìn cô, lúc này mới đem đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện kể lại cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc