QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Lúc vừa tan làm, người phòng thiết kế đều đang đợi liên hoan, họ Lâm chi tiền, Hạ Khương Tuyết gọi Úc Tử Ân vào phòng làm việc.

Ở Thụy Nhĩ, Hạ Khương Tuyết cũng coi như người làm mưa làm gió, có thể xưng thực lực cùng một nữ ma đầu khác thì đương nhiên không kém cỏi, đội thiết kế do cô ấy lãnh đạo, đạt được không ít giải thưởng ở trên thế giới, Fashion Magazine cũng không ít lần đưa tin Tổng giám phòng thiết kế Thụy Nhĩ.

Từng có lời đồn đãi, Phó tổng Thụy Nhĩ vốn nên do cô ấy trấn giữ, sau lại không biết vì nguyên nhân gì mà cô ấy cự tuyệt, nhiều năm qua vẫn ở lại phòng thiết kế, lãnh đạo Thụy Nhĩ mạnh mẽ vang dội ở trên võ đài quốc tế.

Đối với Hạ Khương Tuyết, Úc Tử Ân rất khâm phục, bất luận là năng lực lãnh đạo hay năng lực quản lý, cô ấy luôn có biện pháp làm cho cả đám nhà thiết kế cấp dưới tin phục.

"Tổng giám, ngài tìm tôi?" Trước bàn làm việc, Úc Tử Ân chậm rãi dừng lại bước chân.

"Ân Ân, phòng thiết kế có Phó tổng giám mới tới, về sau nếu như có vấn đề gì ở trên công việc, bọn họ có thể đi tìm Phó tổng Diệp, cô tới tìm tôi, Phó tổng Diệp mới đến còn có rất nhiều chỗ không hiểu, tôi không hy vọng bởi vì cô ấy nhậm chức, mà chậm trễ cuộc so tài nhãn hiệu Xuân Hạ lần này, cô hiểu ý tôi chứ?"

"Ừ, tôi biết rồi!" Diệp Tư Mẫn nhậm chức, tuy nói là đảm nhiệm chức vị Phó tổng giám, trên nghiệp vụ cô ấy còn chưa quen, về lần so tài này cô cũng cân nhắc lo nghĩ, nếu Tổng giám mở miệng, cô thi hành cũng được, kể từ đó cô cũng sẽ ít chung đụng với Diệp Tư Mẫn hơn.

Ít gặp mặt, ít mâu thuẫn, cô cũng mừng rỡ nhẹ nhõm.

"Về chuyện giữa cô và hai vị Phó tổng, tôi biết rõ đó là chuyện riêng của cô, tôi cũng không hỏi nhiều, chớ ảnh hưởng tới công việc là tốt rồi!"

Nhìn phản ứng của ba bọn họ, cộng thêm Phó tổng giám đốc từng dặn dò cô ấy, cô ấy không khó nhìn ra gút mắt trong đó, từ lúc cô vào Thụy Nhĩ cô ấy đã gửi gắm lên người cô, mặc dù không thể ngồi lên vị trí Phó tổng giám, chuyện này đối với cô mà nói cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Vốn không phải là vật trong ao, lấy tài hoa của cô, đợi một thời gian, một Phó tổng giám nho nhỏ thậm chí là Tổng giám đều dễ.

Gật đầu một cái, cô đáp nhẹ, "Cám ơn Tổng giám nhắc nhở, tôi sẽ có chừng mực, sẽ không bởi vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới công việc."

"Ừ, chuyện cô làm tôi luôn yên tâm, được rồi, tan việc đi đi!" Khoát tay áo, cô ấy cúi đầu tiếp tục làm việc còn đống tài liệu trên đầu chưa xử lý xong.

"Được, vậy tôi đi trước!"

Mới vừa trở lại chỗ ngồi chuẩn bị đi, điện thoại ở trong tay vang lên, liếc nhìn biểu hiện trên điện rồi nhận điện, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Đường Minh Lân: "Tôi đợi em ở lầu dưới, em xuống đây đi!"

"Biết!" Cúp điện thoại, cô xem thời gian, nghĩ thầm, Đường tổng bận rộn ngược lại bấm rất chính xác giờ cô tan sở ư?

Từ công ty ra ngoài, mới ra khỏi cửa văn phòng xa xa đã thấy bóng dáng tựa bên cửa xe nghịch điện thoại di động, xe thể thao xanh lam bảnh bao dừng ở cửa chính, bất luận kẻ nào ra vào cũng có thể liếc nhìn cảnh vật chói mắt này, thật đúng là đủ rêu rao đấy!

Lúc này cô mới nhớ tới vừa rồi mình quên dặn dò anh khiêm tốn một chút, náo loạn như vậy, ngày mai cô chuẩn xác trở thành nhân vật chủ đề bát quái của toàn bộ công ty sau giờ rỗi rãi, người đàn ông này, có thể để cho cô sống yên ổn một chút hay không!

Mọi nơi quét mắt, thừa dịp ít người, cô không chút do dự nắm chặt túi xách đội ở trên đầu nhanh chóng chạy về phía trước, cũng không cần biết mình đi giầy cao bảy phân hay dép lê, tóm lại tránh tai mắt của người khác quan trọng hơn.

Hình như là nghe được tiếng bước chân, Đường Minh Lân hồi hồn từ điện thoại di động, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng chạy tới hướng bên này, bộ dáng không kịp chờ đợi nhất thời khiến cho tâm tình anh ta thật tốt, thu hồi điện thoại di động thẳng người, đợi cô chạy đến trước mặt thì chặn người ôm lấy.

Mùi hoa anh đào nhàn nhạt xông vào mũi, anh ta tự tay ôm chặt cô gái vọt tới trong ngực hơn, hít một hơi thật sâu, cũng không quản ánh mắt tò mò đông đảo quanh mình, quyến luyến không chịu rời đi.

Gót giày quá cao, mới vừa ổn định thân thể, Úc Tử Ân liền bừng tỉnh, ý thức được mình vọt vào trong ngực người khác, không khỏi ảo não, giùng giằng tránh thoát từ trong ngực anh ta, "Đường Minh Lân, anh buông tay! Ban ngày ban mặt mà như thế! Buông tay!"

Nới lỏng một cái tay, Đường Minh Lân rũ con mắt xuống nhìn cô gái trước mặt giương nanh múa vuốt, khẽ cười một tiếng, bực bội mấy ngày đều quét sạch, tâm tình tốt hiển lộ trên mặt: "Bà xã, em nói xem em không những qua cầu rút ván mà còn không biết tốt xấu gì? Vừa rồi là ai chủ động xông vào trong lòng tôi? !"

"Cút sang một bên! Còn không phải là vì anh! Đem xe bảnh bao đậu ở chỗ này, cũng không biết khiêm tốn một chút!" Rụt cổ lại, cô len lén lui về phía sau liếc nhìn, ngăn Đường Minh Lân đang chuẩn bị lên xe, lại không nghĩ rằng người đàn ông bên cạnh kéo cô lại.

"Làm gì hả! Muốn cho tất cả mọi người xem tôi à! Buông tay!"

Đẩy tay anh ta vắt ngang hông, thời điểm quay đầu lơ đãng thấy sắc mặt người nào đó trầm xuống, hơi sững sờ, thấy hai mắt anh ta nhìn chằm chằm phương hướng không bình thường, cô theo bản năng quay đầu, một cái liền thấy một đám đồng nghiệp từ trên bậc thang xuống, mà Lam Mộ Duy và Diệp Tư Mẫn vừa vặn ở trong đó.

"Tại sao cậu ta lại ở chỗ này? !" Thu hồi tầm mắt trên người Lam Mộ Duy, Đường Minh Lân lạnh lùng quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, trong nháy mắt nụ cười trên gương mặt tuấn tú biến mất hầu như không còn.

"Tại sao anh ta lại ở chỗ này, chờ lát nữa tôi giải thích với anh, đi thôi!" Thật sự không muốn chạm mặt bọn họ trong trường hợp này, cô lôi kéo anh xoay người lên xe.

Nhưng ai biết, Đường Minh Lân lại kéo cô vào trong ngực, mặt cười đến âm trầm: "Nếu đã đụng phải, không chào hỏi thì cũng quá không có lễ phép nhỉ? Bà xã, em nói xem?"

". . . . . ." Chống lại con mắt âm u lạnh lẽo của người nào đó, Úc Tử Ân run run, tự biết không tránh khỏi, chỉ có thể cứng ngắc xoay người lại.

Bình luận

Truyện đang đọc