QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Hi ma ma đi vào trong phòng, quỳ xuống trước mặt Kỷ Nguyệt Lam đang chửi rủa ra các loại lời nói thô bỉ bất kham, khóc lóc dập đầu nói:

“Vương phi, Vương phi, người ngàn vạn đừng tự loạn đầu trận tuyến a, hiện tại hết thảy đều còn có thể cứu chữa, Vương phi......”

Nhìn thấy người tới, Kỷ Nguyệt Lam đầu tóc rối bời liền phảng phất như nhìn thấy cứu tinh, nàng ta nhào qua, té ngã trên mặt đất, hiện tại nàng cũng bất chấp đau đớn, đưa đôi tay ôm lấy Hi ma ma, ánh mắt khủng hoảng nói:

“Hi ma ma, hiện tại ta phải làm sao bây giờ? Vương gia đã đem ta giam lỏng, hiện tại ta phải làm sao bây giờ?”

Lại tựa thập như phần vội vàng đối Hi ma ma khóc ròng nói:

“Vương gia ở đâu, ta muốn gặp hắn, ta muốn cùng hắn giải thích, hắn ở đâu?”

Vẻ mặt Hi ma ma đau lòng vỗ nhẹ lưng Kỷ Nguyệt Lam, khuyên giải an ủi nói:

“Hiện tại còn đang điều tra, Vương phi, chúng ta còn không có đến bước đường cùng, ngài cần phải bình tĩnh lại, bên chỗ phu nhân còn đang suy nghĩ biện pháp, Vương phi, ngàn vạn vạn phải thật bình tĩnh a.”

Hiện tại bọn hạ nhân đã truyền ra đủ loại tin đồn nhảm nhí, ngày thường Kỷ Nguyệt Lam làm việc cũng không được lòng người, từ khi nàng ta ngồi ghế chủ vị trong phủ trạch Trấn Bắc vương đến nay đã hơn hai năm, bởi vì do tính cách cá nhân cùng kiến thức hạn hẹp đã đắc tội không ít hạ nhân.

Trước kia, bọn hạ nhân sợ uy phong Kỷ Nguyệt Lam nên cũng không dám nói cái gì, nhưng từ khi Kỷ Nguyệt Lam bị giam lỏng, cách làm người cùng những thiếu xót khi đối xử hạ nhân của nàng ta liền bại lộ ra, cho dù sau lưng Kỷ Nguyệt Lam có đế đô Kỷ phủ chống lưng, nhưng từ nhỏ nàng ta đã chỉ là một thứ nữ chưa từng gặp qua chuyện lớn, ngày thường muốn khống chế cả một tòa Trấn Bắc vương phủ cũng đã lực bất tòng tâm.  Càng đừng nói tới hiện tại, nàng ta còn đang bị giam lỏng.

Nhiếp Cảnh Thiên còn chưa trở về trấn Bắc Vương phủ, Kỷ Nguyệt Lam đã tự hoảng sợ trước, nàng ta chính là Vương phi, hiện tại đã vào ngọc điệp của hoàng gia, cho dù có bị tra xét ra, cho dù thật sự là nàng ta vu hãm ám hại Kỷ Thanh Phỉ, vậy thì thế nào?

Ít nhất cũng sẽ không mất đi tính mạng, đế đô Kỷ phủ cũng sẽ không để cho Kỷ Nguyệt Lam từ vị trí Trấn Bắc vương phi bị kéo xuống a.

Kỷ Nguyệt Lam lại mặt đầy nước mắt, biểu tình tiều tụy, trong ánh mắt lộ ra đau xót, nhìn Hi ma ma, khóc ròng nói:

“Ta thích Vương gia như vậy, Hi ma ma ngươi cũng biết, trái tim ta đều đã đặt ở trên người Vương gia, hắn vì sao lại không thấy ta? Ta có thể giải thích, kia đều chỉ là bởi vì ta quá thích hắn a......”

Sau đó, biểu tình nàng ta biến đổi, biểu tình rách nát trên mặt biến thành một loại hận ý, nói:

“Hắn có phải đã cùng tỷ tỷ ở bên nhau hay không? Ta liền biết, chỉ cần tỷ tỷ vừa xuất hiện, vô luận năm đó nàng ta đã làm cái gì, trong mắt mọi người cũng chỉ có nàng ta, nàng ta chính là như vậy, không cần nỗ lực cũng không cần trả giá, chỉ cần như vậy thôi cũng đã có được hết thảy mọi thứ.”

Mà Kỷ Nguyệt Lam nàng thì sao? Nàng ta nỗ lực như vậy, liều mạng muốn bản thân mình làm được tốt nhất, kết quả lại không thể so được với Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, có được toàn bộ ca ngợi cùng vui mừng, mọi thứ đều chỉ dành cho Kỷ Thanh Phỉ, vì cái gì?

Dựa vào cái gì, một người cái gì cũng đều không cần làm lại có thể có được những thứ tốt nhất?

Hốc mắt Hi ma ma cũng đã ươn ướt, bà ta nhìn Vương phi hoảng loạn lại tan nát cõi lòng, đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói:

“Phu nhân sẽ không để cho đại tiểu thư trở về, Vương phi, không có người nào có thể cướp đi vị trí Trấn Bắc vương phi của ngài, phu nhân sẽ nghĩ cách.”

Khi bà ta nói, đem một bình sứ nhỏ trong tay đặt ở trong lòng bàn tay Kỷ Nguyệt Lam, lại nhẹ giọng nói:

“Đây là phu nhân hạ lệnh, muốn nô tỳ nhất định phải đưa cho ngài, ít ngày nữa Vương gia sẽ hồi vương phủ, chỉ cần ngài đem cái này dùng ở trên người Vương gia, cho dù hắn thích đại tiểu thư, nhưng sau này, trong mắt trong lòng hắn cũng chỉ có một mình ngài mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc