QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Người Sái giáo đưa phục sức cổ vương tới lại phải thêm lần nữa cho người mang xiêm y khác tới để người cổ kia chọn chọn nhặt nhặt, hắn chọn một ít y phục nữ tử Trung Nguyên màu xanh lá, màu trắng, màu làm nhạt, còn lại tất cả đều không cần.

Sau đó, người cổ mang theo những xiêm y đó, về tới bên người Kỷ Thanh Phỉ.

Nàng ở trong Bách Hoa Cốc, đang ngồi ở trong căn phòng gỗ mục, tóc dài buông xoã, sắc mặt tái nhợt suy nghĩ xuất thần, nơi này nơi nơi đều rách nát tung toé, đối với đại tiểu thư Kỷ gia sống trong nhung lụa mà nói, tình cảnh hiện giờ, là thập phần gian nan.

Nàng từng cẩn thận nghĩ tới tình cảnh hiện tại, giáo chủ người Sái giáo hao hết tâm tư đem nàng về Sái giáo, nàng trong lòng có tức giận, nhưng Kỷ Nguyệt Lam cũng không vô tội, nếu không có Kỷ Nguyệt Lam từ bên trong nội ứng, giáo chủ người Sái này như thế nào đem nàng đắc thủ đến tay đây?

Huống hồ, Kỷ Nguyệt Lam đem nàng nhập quan tài, nằm ở trên mép quan tài nói những lời đó, ác độc lại đắc ý, bộ dáng kia, là bộ mặt mà nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua, Kỷ Nguyệt Lam hận nàng, hận ý ngập trời, không phải một ngày hai ngày đơn giản thúc đẩy mà thành.

Mà là năm này tháng nọ, một chút lại một chút tích lũy lên.

Nhưng nàng làm cái gì? Kỷ Thanh Phỉ cẩn thận hồi tưởng từng chút một những năm tháng mình cùng Kỷ Nguyệt Lam từ nhỏ đến lớn, thứ mà nàng có, Kỷ Nguyệt Lam cũng chưa từng thiếu, thứ mà nàng yêu thích, cũng chắc chắn cũng sẽ chia một nửa cho muội muội, làm muội muội cùng nàng cùng thích.

Như thế nào liền lại có thể để muội muội nảy sinh hận ý đối với mình như vậy?

Trong lúc nhất thời, Kỷ Thanh Phỉ hai mắt đẫm lệ, cảm xúc trong lòng lại trở lên hỗn loạn khó bình tĩnh, lại thấy được bên ngoài cửa gỗ rách nát, người cổ thân hình cao lớn, tay bưng khay, người mặc phục sức người Sái giáo màu đen, tóc đen nhu thuận xõa ra, bên cạnh thắt mấy bím tóc nhỏ.

Hắn tư thái cung kính vào cửa, trong tay bưng khay, quỳ gối trước mặt Kỷ Thanh Phỉ, vừa muốn cúi đầu, lại thấy trong mắt Kỷ Thanh Phỉ có nước mắt rơi như mưa, người cổ sửng sốt, vội vàng buông khay trong tay, đôi tay đặt trên mặt đất, trán chạm thật mạnh đất.

Hắn cho rằng, là hắn đã làm việc gì.

“Ngươi đứng lên đi, cùng ngươi không quan hệ.”

Kỷ Thanh Phỉ xoa xoa nước mắt trong mắt, chỉ dựa vào cây cột gỗ mục nát, vô lực thở dài:

“Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, giáo chủ người Sái nọ nói ngươi từ nhỏ liền lớn lên ở trong sái bồn, tự nhiên đối với ân ân oán oán bên ngoài không hiểu rõ, ta cũng không sao, chỉ là lúc trước thấy ngươi “dạy dỗ” đám người khi dễ ta, trong lòng ta sợ hãi, những thứ này đều không phải do ngươi sai.”

Người cổ lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, Kỷ Thanh Phỉ bây giờ mới nhìn thấy bộ dáng hắn sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Vừa thấy, người cổ này nhưng thật ra cũng rất tuấn mĩ, lại mang theo một cỗ tà khí, cùng người vừa rồi quần áo tả tới rách nát, cả người đầy vết máu, tóc tai bù xù như không cùng một người

Kỷ Thanh Phỉ nâng tay lên tới, có chút vô lực cầm đồ vật trong khay, người cổ thay nàng mang tới không ít xiêm y, tổng cộng bị hắn đem đến đầy một mâm.

Trên quần áo còn bỏ vào rất nhiều ngân lượng.

Nàng lại nhìn nhìn mâm ngân lượng, nhiều bạc như vậy, giáo chủ đều cho nàng? Đây là tiền mỗi tháng của nàng sao?

Nhưng nàng bên người trừ bỏ người cổ này, cũng không thấy nửa người tới nhìn nàng, người Sái giáo cho nàng nhiều âm lượng như vậy, không lo lắng nàng chạy trốn sao?

Khi nàng đang lật tới lật lui đồ vật trong khay gỗ, nam nhân tuấn mỹ ngồi quỳ ở trước mặt nàng, rũ mắt nhìn bàn tay trắng nhỏ dài của nàng ở trước mắt hắn dao động.

Phảng phất giống như nhìn bảo vật hiếm lạ lại quý trọng, tràn ngập chuyên chú.

Kỷ Thanh Phỉ sau khi phát hiện ánh mắt làm càn của người cổ này nhìn tay của nàng, lại nhớ tới tình hình không lâu trước đây, người nam nhân này là như thế nào từ trong sái bồn tay không xé vạn cổ bay ra ngoài, như thế nào máu chảy đầm đìa quỳ gối trước mặt nàng.

Hiện tại nam nhân này nhìn tay nàng, là muốn ăn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc