QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Trong trướng, ánh sáng thực mờ nhạt, cửa sổ đóng chặt, chỉ có tinh quang từ bên ngoài song cửa sổ giấy chiếu vào phòng.

Kỷ Thanh Phỉ nhìn Tinh Thần, cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn đến hình dáng đại khái của một khuôn mặt.

Hắn nhắm mắt lại, mũi cao thẳng, giống như đêm tối nơi Nam Cương, từng tòa núi cao liên miên phập phồng, lại không thể vượt qua, làm Kỷ Thanh Phỉ nhịn không được muốn đo đạc một chút.

Vì thế, nàng dứt khoát yên tâm, lớn mật nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tinh Thần.

Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, nàng mơ hồ cũng có thể nhận ra, đây là chóp mũi Tinh Thần, đây là cái trán Tinh Thần, đây là môi Tinh Thần, đây là hầu kết của hắn...

Hầu kết giật giật, tựa hồ như đang nuốt nước miếng trong bóng đêm.

Trong lòng Kỷ Thanh Phỉ có chút kinh ngạc, vừa định hỏi Tinh Thần có phải hay không không ngủ, hắn đột nhiên trong bóng đêm lật người lại, đem nàng đè ở dưới thân.

“A, Tinh Thần.”

Nàng thình lình bị ngăn chặn, nằm thẳng, nhìn khuôn mặt của Tinh Thần trong bóng đêm càng thêm yêu dã, tâm loạn như điên, đè thấp thanh âm hỏi:

“Làm cái gì?”

Tinh Thần không đáp lời, hắn vẫn như bình thường, đè nặng hai đầu gối nàng, ở trong màn trướng chậm rãi ngồi dậy, tay vừa nhấc, đem đai lưng mình mang trên người cởi bỏ, thoát đi xiêm y trên người.

Thân thể màu trắng phiếm xanh, tinh tráng lõa lồ ra tới, hắn ngồi ở trên người Kỷ Thanh Phỉ, mặt mày rũ xuống, giống như thần tiên đang nhìn tế phẩm của mình, đôi mắt đỏ như máu, trong bóng đêm lập lòe như dã thú, hắn muốn làm cái gì?

Biết rõ còn cố hỏi.

Kỷ Thanh Phỉ giật giật, nửa người dưới bị Tinh Thần đè nặng, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống ở trên giường đệm, dùng sức muốn đem thân mình từ dưới sự áp chế của Tinh Thần rút ra, thoát thân.

Nhưng mà vô dụng, hắn tựa như gông cùm xiềng xích nàng, nàng giống như một con rắn bị bóp lấy bảy tấc, vô luận là giãy giụa như thế nào cũng đều không thể thoát thân.

Ngược lại bởi vì động tác của nàng, chiếc giường gỗ chất lượng không tốt này, còn phát ra thanh âm “Kẽo kẹt kẽo kẹt” thật lớn.

Thanh âm này trong bóng đêm có vẻ lớn quá mức, Kỷ Thanh Phỉ bị dọa sợ, không dám lại giãy giụa.

Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm ở trên gối đầu, nhìn Tinh Thần, mặt đỏ tim đập hỏi:

“Tinh Thần, ngươi không mệt sao? Mấy ngày nay ngươi...  đã rất nhiều lần.”

Tinh Thần không trả lời nàng, hầu kết hắn giật giật, duỗi tay, cầm cổ tay của nàng, nhẹ nhàng dán ở trên vòm ngực tinh tráng của hắn, đè một điểm nhỏ trên đầu v* hắn.

Sau đó, tóc dài Tinh Thần buông xoã, bím tóc nhỏ tinh tế ở trong không trung khẽ đung đưa, hắn hơi hơi nhắm mắt lại, đúng vậy, hắn muốn nàng vuốt ve hắn, giống như mẫu thân an ủi hài tử vậy, cứ như thế vuốt ve hắn.

Kỷ Thanh Phỉ muốn đem tay rụt về, nhưng hắn lại không cho, đè nặng bàn tay non mềm của nàng, chậm rãi xoa nhũ hoa hắn, sau đó đi xuống, lại hướng lên trên.

Hắn lớn lên thực rắn chắc, làn da màu trắng xanh, có chút giống như ngâm mình ở trong nước, trắng bệch.

Nhưng thịt trên người hắn lại không chút mềm mại, ngược lại vô cùng cứng rắn, Kỷ Thanh Phỉ vuốt ve, chỉ cảm thấy nơi bàn tay chạm vào có chút lạnh lẽo, có thể đem khô nóng cả người nàng đều xua tan đi một ít.

Nàng chậm rãi từ bỏ giãy giụa, cũng không cần Tinh Thần ấn tay nàng, dùng bàn tay ấm áp non mềm của mình, dọc theo thân mình Tinh Thần đi xuống, vuốt ve tới trên cơ bụng hắn, nơi này càng thêm cứng, liền giống như cục đá vậy.

Đây là một loại xúc cảm lạnh lẽo làm Kỷ Thanh Phỉ cảm thấy thực thoải mái, thời điểm nàng ý thức được điểm này, mới phát hiện, buổi sáng hôm nay, sau khi bị Tinh Thần thao một lần, nàng chỉ là có chút tâm thần hoảng hốt ngắn ngủi, nhưng vẫn không có hôn mê qua.

Mà hiện tại, tinh d*ch Tinh Thần bắn vào trong cơ thể nàng, phảng phất mới bắt đầu có tác dụng, lôi kéo thân thể Kỷ Thanh Phỉ càng ngày càng khô nóng, càng ngày càng khô nóng.

Bình luận

Truyện đang đọc