QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Có lẽ là trở về Bách Hoa Cốc, tâm tình Kỷ Thanh Phỉ trở nên thực tốt cũng có lẽ là do trong cốc chỉ có nàng cùng Tinh Thần, không có bất cứ thứ gì trói buộc, chỉ thấy đôi tay nàng chống trên vai Tinh Thần, hơi hơi ngửa người, dùng đôi môi phấn nhuận ngậm lấy một quả nho ở dưới cùng.

Phảng phất như yêu nữ tuyệt sắc kiều mị, khóe mắt, đuôi lông mày nàng đều hàm chứa ý cười xuân tình, cúi đầu, nhìn Tinh Thần, đem đầu của hắn ôm lấy, một bên nghiêng mặt, đem môi ngậm quả nho kia đút vào trong miệng Tinh Thần.

Hắn vẫn như cũ ôm lấy nàng, ngay khi môi nàng gần sát hắn, hắn nhịn không được hơi hơi nhắm mi mắt lại một chút.

Đỉnh đầu là một mảnh kim sắc lập loè, một quả nho lạnh lẽo được đôi môi ấm áp mềm mại của Kỷ Thanh Phỉ đút đến trước môi hắn, Tinh Thần nhịn không được hơi hơi hé môi ra, làm quả nho kia tiến vào trong miệng hắn.

Nhưng hắn kỳ thật cũng không phải muốn ăn trái cây này mà là muốn dán lên hai mảnh cánh môi mềm mại ướt át kia của Kỷ Thanh Phỉ.

Kỷ Thanh Phỉ đối với hắn mà nói, là khát cầu duy nhất trong sinh mệnh hắn, hết thảy mọi thứ còn lại trên đời hắn đều không cần.

Bởi vậy, vốn dĩ Kỷ Thanh Phỉ chỉ muốn uy Tinh Thần một quả nho là được, lại bị Tinh Thần ngậm lấy môi, hắn ngẩng đầu mút vào môi nàng, tựa hồ như muốn từ trong miệng nàng mút vào ra càng nhiều cam lộ hơn, một chút lại một chút liếm mút cánh môi ngọt ngào của nàng, không để cho nàng dễ dàng rời đi như vậy.

Tựa hồ sau một hồi dây dưa, Kỷ Thanh Phỉ bị bắt cúi đầu, đôi tay vòng qunah cổ Tinh Thần, dùng cánh môi đáp lại hắn, một quả tròn xoe nho kia lại bị lưỡi Tinh Thần đỉnh tới, ở trong miệng hai người phá vở da nho mỏng giòn, nước sốt ngọt tư tư từ trong quả nho căng mọng no đủ chảy ra.

Vì thế bọn họ dây dưa môi, tất cả đều là hương vị thơm ngọt như thế này, tư vị này tràn đầy giữa môi lưỡi hai người dây dưa, đem hương vị ngọt nị mở rộng.

“Ngô ~ ân ~~”

Kỷ Thanh Phỉ nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ ra thành tiếng, thân mình nàng bị Tinh Thần buông xuống một ít nhưng hắn vẫn như cũ dùng hai tay nâng mông nàng, vì thế nàng theo thói quen tính tách hai chân ra, cuốn lấy eo Tinh Thần, đem bản thân mình treo ở trên người hắn.

Nam nhân cao lớn, thẳng tắp đứng thẳng ở dưới giàn nho, quanh thân đều là mùi thơm ngào ngạt, nồng đậm của hoa cỏ, nụ hôn của hắn treo ở trên người cô nương mà hắn yêu, càng hôn càng sâu, càng hôn càng động tình.

Quả nho trong miệng hai người kia sớm đã bị chà đạp bất kham, bị môi lưỡi hai người nghiền nát, thịt quả phân bố ở trong miệng nàng cùng Tinh Thần, nhưng lúc này, đã không có người nào đi để ý quả nho đó có bị Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần phân chia không đều hay không, lực chú ý của bọn họ đã sớm từ trên quả nho này dời đi, chỉ nghĩ mau chóng đem đối phương cắn nuốt, dùng thân thể của mình, đi nghiền nát thân thể đối phương.

Ánh mặt trời vàng nhạt, lập lòe, xuyên qua phiến lá ngọc sắc, dừng ở trên lưng Kỷ Thanh Phỉ, một bàn tay Tinh Thần nâng mông nàng, môi lưỡi cùng nàng dây dưa, một cái tay khác vỗ về sống lưng nhỏ yếu của nàng, năm ngón tay mở ra, hợp lại, đem áo sam trên người nàng kéo rớt.

Vì thế từng tia nắng ấm nhẹ kia bị vỡ vụn thành từng khối kim sắc, dừng ở trên sống lưng trơn trượt tuyết trắng của Kỷ Thanh Phỉ, trên đầu vai.... Lá cây theo gió nhẹ lay động, ánh vàng tựa như tiền đồng, ở trên làn da lỏa lồ của nàng du tẩu.

Tinh Thần nhịn không được, đem nàng đè ở trên cây cột giàn nho, tay hắn vuốt ve đầu vai nàng, tựa hồ như muốn nắm lấy những khối ánh sáng vàng lay động đó, những tia nắng kia lại chạy tới trên mu bàn tay hắn.

Đúng rồi, hắn cùng Kỷ Thanh Phỉ là một thể, bọn họ vốn chính là nên dung hòa thành một người.

Bình luận

Truyện đang đọc