QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Có người tới xin thuốc, Kỷ Thanh Phỉ cũng không câu nệ thu tiền tài lễ vật gì của người ta, muốn đưa cho nàng bao nhiêu thì liền cho bây nhiêu, không muốn đưa liền không cho, bởi vì như thế, người dân sống quanh đấy nếu là được cái gì tốt, đều sẽ đưa đến cửa cốc Bách Hoa Cốc, hiếu kính Kỷ Thanh Phỉ một ít.

Một giáo phát bình yên như vậy, Kỷ Thanh Phỉ cũng không biết ma tính ở chỗ nào.

Nàng dần dần cũng chịu nghe theo sự dàn xếp của người Sái giao, giáo chủ cũng mừng rỡ nàng hồi tâm chuyển ý, cho người tới giúp nàng nuôi trồng kỳ hoa dị thảo, nàng nếu như muốn cỏ cây hiếm lạ nào, Giáo chủ tất sẽ dùng toàn bộ thế lực của giáo phát thay nàng tìm đến.

Trừ bỏ cái này ra, ngày thường giáo chủ muốn náo nhiệt, liền kéo mười hai cổ mẫu đến chỗ của nàng, uống chút rượu, đánh đàn, nhảy khiêu vũ, ngồi xuống bách hoa nở rộ trên mặt đất, cố tình làm bậy, cũng có một phen lạc thú khác.

Bởi vậy, ở nơi giáo phái này, Kỷ Thanh Phỉ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, phảng phất chỉ trong nháy mắt, thời gian liền đi qua hai năm, mà nàng trong hai năm này, cái gì cũng chưa làm, cũng chỉ chỉnh đốn một đống nhà gỗ, trồng ra một khoảng lớn kỳ hoa dị thảo, cứu mấy người giáo chúng, bán vài cọng thảo dược trân quý cho mấy người ngoại lai tìm kiếm dược liệu, thu được vạn lượng hoàng kim.

Người mà lúc trước nàng hận đến ngứa răng, muốn báo thù, muốn hỏi cho rõ ràng, kỳ thật cũng chưa làm cái gì.

Những ngày tháng như vậy, Kỷ Thanh Phỉ dần trở nên quan thuộc, bắt đầu không để ý mấy vấn đề nam nữ như vậy nữa, xưa nay nàng cùng Tinh Thần đều ở cùng trong một phòng ngủ, chẳng qua là trước giường nàng thả một bức rèm, nàng ngủ trên giường, hắn liền ngủ ở bên giường của nàng.

Trừ bỏ mỗi tháng lấy thân nuôi cổ một lần ra, Tinh Thần cũng không lên giường của nàng.

Thấy Tinh Thần nghe lời nàng nói, không hề muốn đi ra ngoài thay nàng mua đệm chăn sang quý nữa, Kỷ Thanh Phỉ nhẹ nhàng thở ra, nàng duỗi tay tới, kéo Tinh Thần ngồi ở mép giường qua, nói:

“Trời cũng đã khuya, Tinh Thần, chúng ta liền ở chỗ này ngủ đi.”

Sau đó, nàng nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ một chiếc giường, một cái bàn, hai thanh ghế, cũng đã có vẻ thập phần chen chúc.

Kỷ Thanh Phỉ có chút khó xử, nhấp môi dưới. Chỉ phải đối với Tinh Thần nói:

“Ngươi hôm nay liền ngủ trên giường đi.”

Nàng nghĩ, đã nhiều ngày nay Tinh Thần đã xem như đối với nàng đủ “tàn nhẫn”, ngẫm thấy hắn cũng là đủ rồi, thời điểm buổi sáng, hắn cũng mới cùng nàng … một hồi, tốt xấu gì chắc cũng yên ắng được mấy ngày.

Liền yên tâm kéo Tinh Thần nằm ở trên giường.

Tinh Thần bắn ra ra một tia nội lực, đem ngọn đèn dầu trên mặt bàn tắt đi, kéo màn trướng có chút thô ráp lên, nghiêng người tới, nhìn Kỷ Thanh Phỉ đã nằm xuống.

Con ngươi trong bóng đêm càng thêm đen, tựa nhìn không thấy đáy, chậm rãi, cứng đờ, nằm ở bên người Kỷ Thanh Phỉ.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng sóng vai ngủ chung.

Không biết Tinh Thần nghĩ như thế nào, Kỷ Thanh Phỉ lại đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương.

Đôi tay nàng quy quy củ củ đặt ở trên bụng nhỏ, an tĩnh hồi lâu, ở trong ban đêm yên tĩnh như vậy, lại tựa như không có nghe thấy tiếng hít thở của Tinh Thần.

Bởi vì hắn không có tiếng hít thở, cho nên thời điểm Kỷ Thanh Phỉ ngủ, liền luôn quên mất bên người còn có một người như vậy.

Nhưng hắn hiện tại ngủ ở bên người nàng, tay nàng chỉ cần hơi hơi động, là có thể đụng tới thân thể hắn, làm Kỷ Thanh Phỉ muốn xem nhẹ cũng xem nhẹ không được.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Thanh Phỉ cảm thấy bản thân mất ngủ.

Nàng nhắm mắt lại, lại lặng lẽ mở ra, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua nam nhân bên người.

Bình luận

Truyện đang đọc