QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Mặt Tinh Thần cách Kỷ Thanh Phỉ rất gần, cùng diện mạo của người Trung Nguyên có chút khác biệt ở chỗ đôi mắt hắn rất sâu, mũi có chút cao, trong nét anh tuấn mang theo chút vẻ đẹp tà khí âm nhu, làn da cũng hơi xanh trắng.  

Đặc biệt là màu môi hắn, liễm diễm hồng lộ ra một tầng tím, mà đôi môi này, buổi tối ngày đó từng mút vào … của nàng.

Kỷ Thanh Phỉ nhịn không được cắn môi, gương mặt giống như bị lửa đốt, nàng run rẩy thân thể, ánh mắt như nước, nhìn Tinh Thần phủ phía trên nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Tinh Thần, ngươi muốn làm gì?”

Hắn muốn làm cái gì? Kỳ thật hắn cái gì cũng đều không muốn làm, hắn chỉ muốn nàng để ý đến hắn, cùng hắn nói chuyện, phân phó hắn làm việc.

Vô luận nàng muốn hắn làm cái gì, giết người cũng được, thay nàng hái hoa cũng tốt, chỉ cần nàng chịu cùng hắn nói chuyện.

Đều tốt.

Tinh Thần cúi đầu, một sợi bím tóc nhỏ dừng ở sườn vai Kỷ Thanh Phỉ, hắn nhăn mày lại, chăm chú lại cực kì khẩn trương nhìn nàng, cứ như vậy hỏi:

“Chủ nhân, ngươi gọi tên nô.”

Kỷ Thanh Phỉ sửng sốt một tiếng, hình như có loại cảm giác giống như không trâu bắt chó đi cày, thấp thấp gọi hắn một tiếng,

“Tinh Thần.”

“Nô ở.”

Hắn đáp lời nàng, sau đó chờ phân phó kế tiếp của nàng.

Lúc này, tâm thái Kỷ Thanh Phỉ rốt cuộc cũng có chút cảm giác buồn cười, nàng nhịn không được khóe miệng hướng lên trên, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, rũ xuống đôi mắt, lại chậm rãi mở ra, nhìn Tinh Thần.

Cứ nhìn như vậy, ngoài cửa sổ có gió, có mùi hoa nồng đậm, trong nhà có bầu không khí yên tĩnh.

Dưới thân Tinh Thần, có Kỷ Thanh Phỉ khuynh quốc khuynh thành, nàng nhìn hắn, một đôi con ngươi làm từ nước, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn.

Hắn cảm thấy nàng không hổ là cổ mẫu có thể chăn nuôi cổ vương, trời sinh liền có một loại khí chất câu nhân, dù cho không nói lời nào, chỉ đứng ở nơi đó, nhìn hắn, là có thể khiến tâm trí hắn đảo điên, ném đi hồn phách.

Đôi mắt Tinh Thần vô pháp từ trên mặt Kỷ Thanh Phỉ dịch đi nơi khác, hắn nhẹ nhàng, dùng tay chạm vào má nàng, vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng, ngón tay cái chậm rãi xoa đến trên môi nàng.

Miệng nhỏ đáng yêu, hồng nhạt, ướt nhuận, nói chuyện, thanh âm mềm mại, mang theo làn điệu câu chữ rõ ràng của người Trung Nguyên, khi nàng gọi hắn, phảng phất như dòng suốt mát trong trẻo lướt qua tai.

Dễ nghe giống như tiếng chim ca.

Lòng bàn tay mang theo một tầng vết chai mỏng, vuốt ve trên môi Kỷ Thanh Phỉ, nàng nhẹ nhàng há mồm, từ môi phun ra một ngụm khí, môi giật giật, tựa như muốn đem đầu ngón tay Tinh Thần đẩy ra.

Rồi lại cảm nhận được ngón tay hắn hơi dùng sức, nhẹ áp môi nàng, theo khóe môi, đem cánh môi nàng đẩy qua, lại xoa trở về.

Hắn cảm thụ bờ môi nàng đến tột cùng có thể có bao nhiêu mềm mại, cứ như thế chà đạp cánh môi mỏng manh.

Muốn, thật muốn, hắn thật muốn cái gì?

Có một loại khát vọng tràn đầy bên môi Tinh Thần, hắn cảm thấy thực khô khốc, môi lưỡi nhịn xuống cảm giác khó chịu, hỏi chủ nhân hắn,

“Chủ nhân, ngươi muốn cái gì?”

Nói đi, chỉ cần nàng mở miệng, hắn hiện tại liền thay nàng làm.

Hắn muốn nàng nói, muốn cái miệng nhỏ xinh này của nàng động đậy.

Phấn môi Kỷ Thanh Phỉ hé mở, cái lưỡi đinh hương khẽ chuyển, vừa muốn mở miệng nói chuyện, ngón tay cái của Tinh Thần chà đạp môi nàng, thuận thế ép vào trong miệng nàng.

Ấm nóng, mềm nhẵn, nữ nhân này chỉ cần mở miệng, liền có thể phát ra thanh âm êm tai nhất trên thế gian này.

Hiện tại, ngón tay Tinh Thần tham nhập vào miệng nàng.

Kỷ Thanh Phỉ trong lòng kinh hoàng, bên trong khoang miệng nàng bị ngón tay Tinh Thần lấp đầy, hắn chạm vào lưỡi nàng, làm nàng muốn nói chuyện, đều không có biện pháp nói ra.

Cuối cùng, những lời nói muốn nói, chỉ có thể biến thành từng tiếng ngâm ngắn ngủi.

Bình luận

Truyện đang đọc