QUẾ ĐƯỜNG PHONG HỮU THỜI - ĐẠI BAO TỬ

Cũng may Kỷ Thanh Phỉ ăn thế nào cũng đều không mập, bằng không qua thời gian mấy năm nay, được Tinh Thần cho ăn như vậy khẳng định sẽ biến thành một con heo con.

Chờ nàng ăn xong, Tinh Thần dùng dao nhỏ cắt xuống một miếng thịt nướng, còn không đợi nàng nói gì, Tinh Thần lại đi đến bên sông, dùng nước sông thanh triệt nhúng ướt khăn tay, thay nàng rửa sạch dầu mỡ bám trên tay.

Nhìn hắn như vậy, dù là đang ở bên ngoài, cũng đem nàng chăm sóc đến tinh tế, Kỷ Thanh Phỉ đó là không kìm được cười, thò qua đầu tới, chỉ vào môi của mình, hướng hắn trêu ghẹo, nói:

“Nơi này cũng muốn rửa sao?”

Kỷ Thanh Phỉ được hầu hạ đã quen, nhưng thật sự mà nói thì, mặc dù trước kia khi kỷ phủ là đích tiểu thư Kỷ phủ, quanh thân đầy người hầu kẻ hạ, cũng không có ai tận tâm tận lực như Tinh Thần.

Có khi nàng cảm thấy, hắn giống như đem nàng xem như một phế nhân mà chăm sóc.

Mới đầu, khi nàng gặp hắn mới từ Sái bồn đi ra, có rất nhiều việc hắn không hiểu, cho nên khi đối xử với nàng cũng là chiếu theo sinh hoạt hằng ngày người Sái giáo mà làm, nhưng thời gian trôi qua, hắn đối với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng dần dần có chút hiểu biết, đối với nàng lại càng thêm tinh tế.

Trừ bỏ chuyện cường bạo nàng, Tinh Thần cũng không có nơi nào là không tốt, hắn mọi thứ đều tốt, liền trừ bỏ việc thích cường bạo nàng.

Gió thổi trên mặt nước, ánh mặt trời ấm áp, lại nghe thấy Kỷ Thanh Phỉ nói, để hắn giúp nàng rửa miệng, Tinh Thần hơi hơi ngước mắt, quả thực cầm khăn tay tới, hướng đến trên môi nàng.

Nàng cười ha hả, đem khăn tay nhận lấy, lại bắt được bàn tay to của Tinh Thần, tinh tế cúi đầu, trái lại, thay hắn đem những dơ bẩn trên tay chà lau sạch sẽ, một bên lau, một bên nói:

“Ngươi gần đây càng ngày càng đem ta đối đãi như tiểu hài tử, kỳ thật những lời này, ta sớm đã muốn nói với ngươi từ lâu, tuy rằng Giáo chủ nói ta là chủ, ngươi vì là nô, nhưng hiện giờ ta lại không phải đại tiểu thư gì của Kỷ phủ, cũng không nghĩ đem ngươi xem như nô lệ của ta.”

Có một số việc, Kỷ Thanh Phỉ cũng không có nghĩ thông, bởi vì Trung Nguyên cùng Nam Cương, thậm chí cùng tập tục Bắc Mạc bất đồng, ở Trung Nguyên, trinh tiết của nữ tử là vô cùng quan trọng, gia đình giàu có khi giáo dục con cái, cũng vẫn thường yêu cầu nữ tử một lòng một dạ đến già.

Kỷ Thanh Phỉ đã đã bị Tinh Thần phá thân mình, liền cũng không nghĩ tới sau này muốn tái giá cùng người khác, vận mệnh của nàng đã chú định chỉ có Tinh Thần, tuy rằng có chút bực hắn, lại chưa từng nghĩ tới, tương lai có một ngày sẽ vứt bỏ hắn, cùng một nam nhân khác mây mưa.

Nhưng muốn Kỷ Thanh Phỉ từ đây về sau, cam tâm tình nguyện cùng Tinh Thần làm phu thê, nàng tựa hồ lại cực kỳ không muốn.

Không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là Kỷ Thanh Phỉ không muốn cùng một nam nhân luôn cưỡng bách nàng hành vân vũ chi hoan, trở thành phu thê chân chính.

Huống chi, Tinh Thần cũng hoàn toàn không hiểu đó là loại ở chung như thế nào.

Ở chỗ người Sái giáo, người cổ không có thê tử, người cổ chỉ có cổ mẫu, mà việc cổ mẫu lấy thân nuôi cổ, kỳ thật chính là vì muốn có được thực lực cường đại, cả người đều là do độc của người cổ cung cấp khi thân thể tiết dục, thực hiện chức trách của thê tử.

Nhưng trong thế giới đơn giản của Tinh Thần, không có phu thê, thậm chí không có công cụ hành dục, chỉ có hắn tự mình vì bản thân chọn lựa một cổ mẫu yêu thích.

Hắn là kính nàng, cũng là yêu quý nàng, nếu không cũng sẽ không thật cẩn thận tinh xảo vạn phần hầu hạ nàng như vậy.

Hắn chỉ là không hiểu, trên đời này sẽ có người cùng người khác biệt, hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ so với hắn khác nhau, cho nên cùng tư duy logic của hắn bất đồng, rất nhiều chuyện, Tinh Thần kỳ thật cũng đều không hiểu.

Tinh Thần thậm chí cũng không biết, Kỷ Thanh Phỉ vì cái gì lại bởi vì hắn muốn nàng lấy thân nuôi cổ mà bực bội với hắn.

—o—

Bình luận

Truyện đang đọc