QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Thấy Cố Tầm Xuyên trở về mới ngồi dậy ngáp một cái nói, "Xuyên ca, anh về rồi sao? Người mới như thế nào? Cái người ID Coco kia có ổn không?"

Cố Tầm Xuyên cởi áo khoác ra, nằm lên giường.

Nghe Trương Cẩn nói vậy, anh hơi nhướng mày, nghĩ dọc đường trở về cô gái nhỏ ngoan ngoãn ôm con thỏ bông màu trắng ngồi ở sau, hỏi gì đáp nấy, so với mấy tên thanh niên võng nghiện kia không giống nhau một chút nào.

Tính tình còn hơi nóng nảy.... Cố Tầm Xuyên dừng lại suy nghĩ, đôi mắt lóe lên tia sáng.

[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại 8.]

Sau đó mới đưa tay kéo chăn lên, giọng nói hơi lạnh lẽo, mang theo phân buồn ngủ cất lên, "Tới rồi, ở dưới, hợp đồng đã ký, muốn thì tự mình đi xem."

Thấy Cô Tầm Xuyên ngủ, Trương Cẩn cũng không dám làm phiền vị tổ tông này, đứng dậy đưa tay xoa xoa mái tóc hỗn độn của mình.

Trương Cẩn năm nay mười sáu tuổi, mười bốn tuổi đã tham gia đấu giải chuyên nghiệp, vóc dáng không cao, khuôn mặt shota đầy đặn, có phần mập mạp, mái tóc xoăn màu nâu, cậu kéo lê đôi dép đi ra ngoài.

Sở Từ đặt va li của mình xuống, ngồi trên sô pha ở đại sảnh, chờ huấn luyện viên sắp xếp cho cô máy tính làm việc, sau đó từ tầng hai truyền đến động tĩnh, cô theo bản năng ngước lên nhìn, liền đối mắt cùng với thanh niên đang lười biếng đứng ngáp.

Cậu ta mặc một áo thun rộng, tùy tiện xỏ một cái quần đùi, trên chân đi đôi dép lào, mái tóc hỗn độn, nhìn qua liền biết là vừa mới ngủ dậy, sau khi nhìn thấy Sở Từ, động tác hơi cứng đờ, còn không kịp đợi cô giơ tay chào hỏi, cậu ta liền xoay người bỏ chạy.

Sở Từ:???

Tiểu cô nương mang vẻ mặt hoài nghi hạ bàn tay xuống, chớp mắt khó hiểu, Tiểu Tường bên cạnh chứng kiến một màn liền không nhịn nổi mà cười lớn.

"Tường ca, em đáng sợ lắm sao?"

Cô còn chưa làm một cái gì, hẳn vẫn là một cô gái dễ thương đi?

Tiểu Tường xua xua tay nói, "Không không, cậu ta chỉ đang ngại thôi, em không cần để ý đến cậu ta, đấy là người trong đội phụ trợ, Trương Cẩn, tự xưng là Hoa thiếu, ID HS."

Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu.

......

Cố Tầm Xuyên chưa được yên tĩnh bao lâu, cửa vừa mới đóng lại lập tức bị đẩy ra, sau đó lại rầm một tiếng đóng lại, Trương Cẩn té lộn nhào mang vẻ mặt hoảng loạn xông vào.

Bị đánh thức đột ngột, Tầm Xuyên lạnh lùng chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu tỏa ra khí lạnh, nhíu mày nói, "Cậu làm cái gì vậy?"

"Ngọa tào! Xuyên ca, bên dưới có con.. con... con gái!!!!" Trương Cẩn đang chịu kinh hách, căn bản không để ý tới bản mặt âm trầm của Tầm Xuyên, cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Tiền đồ.

Mặt mũi.

Cố Tầm Xuyên chưa ngủ nổi bốn tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn, lại nằm xuống lần nữa, ngáp ngủ, rất tức giận nói, "Đó là người mới mà cậu muốn, nháo đủ rồi thì cút ra ngoài cho tôi."

"Dạ." Trương Cẩn theo bản năng lên tiếng, nhanh chóng thay quần áo đánh răng rửa mặt, sau đó thật cẩn thận đóng cửa lại, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.

Đây là phòng của cậu, tại sao cậu phải cút cơ chứ?

Người mới?

Con gái?!!

Trương Cẩn vẻ mặt kinh sợ.

...

*Ngọa tào: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân... (Nguồn: Google)

Bình luận

Truyện đang đọc