QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Kỳ thực hắn không có cảm giác gì về quá khứ của mình.

Mê man, đen tối, không biết phải làm gì, bị sợ hãi, kính trọng, chán ghét, bị bỏ rơi...

Thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức hắn đã quên luôn từ khi nào bắt đầu.

Hắn không cảm nhận được bóng tối, không cảm nhận được tất cả, chỉ vì hắn ở trong đó quá lâu, bất kể ở đâu đều không liên quan tới hắn.

Nó khiến hắn cảm thấy lạc lõng, giữa trời và đất đều không có chỗ dung thân, cũng không có ai quan tâm tới sự tồn tại của hắn.

Huống chi, hắn còn được xem như một quả bom theo thời gian, nếu không có thánh vật trấn áp, cảm xúc của hắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát và trở lên bạo lực do mối quan hệ quyền lực.

Cho nên, chưởng môn Lăng Nhất tông, biết bên ngoài nhưng không biết nội tậm, đều đối với hắn kính nhi viễn chi.

Bất quá, từ trước đến nay Văn Cảnh không hề để ý đến, cũng không quan tâm tới người xung quanh, nhưng hiện tại đã khác, hắn biết nàng, muốn dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ một người.

Khoé môi Văn Cảnh nâng lên, đáy mắt một mảnh nặng nề, ánh sáng cùng bóng tối dây dưa lấy nhau.

Văn Cảnh cũng không phủ nhận rằng hắn thô bạo, chán ghét mọi thứ trên thế giới này, hắn có rất nhiều cảm xúc ác liệt, hắn quả thực là như vậy.

Hiện tại, điều duy nhất mà Văn Cảnh quan tâm, chính là tiểu cô nương thoạt nhìn không tim không phổi này.

Bóng tối mọc thành gai, bụi gai dày đặc, hắn ở trong đó, một người u ám âm trầm như vậy, ngươi có muốn không? Có sợ hay không? Có thể chấp nhận không?

Đôi mắt kim hồng của Văn Cảnh đột nhiên trở nên âm u, nguyên bản những loại cảm xúc mãnh liệt kia bị kìm hãm vào trong thánh vật, giờ phút này lại bắt đầu lan toả trong tim hắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Từ, phảng phất như có thể bộc phát ngay cứ lúc nào.

Sở Từ chớp chớp mắt, nhìn hắn gật gật đầu, "Hoá ra là như vậy." Xong không nói gì thêm.

Bởi vì tu vi của thân thể không đủ, nên mấy ngày này bôn ba bên ngoài, đại khái có chút mệt mỏi, tiểu cô nương ở trong lòng Văn Cảnh tú khí ngáp một cái, vuốt tóc, cọ cọ trong lồng ngực hắn tìm xem chỗ nào thoải mái nhất, bộ dáng muốn nghỉ ngơi.

Tiểu cô nương mềm mại, động tác cũng mềm mại, kiều khí cọ cọ tìm kiếm địa phương thoải mái nhất.

Tuy rằng vô cùng mềm mại đáng yêu, nhưng...

Văn Cảnh:......????

Ngươi là gan lớn hay là vô tâm? Không nghe thấy hắn nói hắn là hung thú thượng cổ sao? Không nghe thấy hắn nói tình huống hiện tại là rất nguy hiểm sao? Ngủ ngủ ngủ, nghe chuyện xong rồi ngủ, cho rằng hắn đang kể chuyện trước khi đi ngủ sao?

Văn Cảnh hơi nghiến răng hàm, lại phát hiện mình không có cách nào trị được tiểu gia hoả này.

Từ lần đầu gặp mặt, nàng liền đem hắn ôm gắt gao, mặc kệ là bộ dáng tiểu thổ phỉ mang hắn về, những thứ tưởng chừng vô nghĩa như vậy lại có thể từng chút chọc trúng nhân tâm.

Nhưng sự thật là, ngay từ đầu, nàng chính là một tia sáng trong cuộc đời u ám bình đạm đầy nhàm chán của hắn.

Một tia sáng ngọt ngào.

Nhìn tiểu cô nương cọ tới cọ lui trong lồng ngực của mình, Văng Cảnh nhéo eo nàng, mày hơi nhướn lên, "Vậy sao? Phản ứng của ngươi chính là như này sao?"

Không an ủi, cũng không sợ hãi, vẻ mặt vô tội cọ tới cọ luo, thậm chí còn muốn đi ngủ???

Tiểu cô nương, ngươi thực đặc biệt a.

"Ân?" Đột ngột bị gián đoạn động tác, Sở Từ giương mắt nhìn Văn Cảnh, trên mặt ghi rõ: Lúc này có biết bao điểm sự a.

Sau cùng mới đưa tay choàng qua cổ Văn Cảnh, nhẹ nhàng chạm vào khoé môi của hắn nói, "Đó là ngươi của trước kia a, chẳng phải ngươi của hiện tại đã có ta ở bên cạnh rồi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc