QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Tiểu cô nương hơi thở mềm mại, đáy mắt mang theo vài tia buồn ngủ, liền như vậy cọ cọ trong lồng ngực hắn, sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, còn dùng giọng nói như đang dỗ trẻ nhỏ.

"Không sao đâu, đừng sợ, nếu có người khi dễ ngươi, ta liền đánh chết hắn."

Đôi mắt thuỷ nhuận mềm mại, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Giống như đang nói với hắn...

Đúng vậy, trước kia ngươi đã ở trong bóng tối, bao phủ trong sự suy đồi, mệt mỏi của thế giới, thô bạo, kiêu ngạo, thế thì có sao cơ chứ? Hiện tại không phải chỉ cần ngươi duỗi tay một cái liền có thể chạm đến nàng sao?

Vậy nên, đừng có lo lắng, cũng đừng có sợ sẽ mất nàng.

Sở Từ mỉm cười, đôi mắt híp lại như trăng non.

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +12, hiện tại 84.]

"Bất quá để ta ngủ một lúc đã." Thức dậy mới có năng lượng để đi đánh tiểu quái thú.

Tiểu cô nương dỗ dành sói xám, khuôn mặt cọ vào quần áo của hắn, ngáp một cái, cũng không kịp để hắn phục hồi lại tinh thần, liền đã nhắm mắt ngủ.

Tiểu hỗn đản không tim không phổi.

Chờ đến khi Văn Cảnh lấy lại tinh thần, rũ mắt xuống nhìn đã thấy tiểu cô nương ngủ đến mức không biết trời đất là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên một tầng sương màu hồng nhạt.

Nhìn quần áo bị dính nước miếng của Sở Từ, Văn Cảnh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

Hơi bất mãn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi nhỏ của tiểu cô nương, tràn ngập hương khí, cuối cùng thanh âm trầm thấp khẽ vang lên.

"Tiểu hỗn đản."

Bị ăn chính là bị ăn đi.

Thích một cái tiểu bối nhỏ hơn gấp trăm lần, nói hắn là cầm thú cũng chả sao, vì dù sao hắn vốn dĩ là thú.

Văn Cảnh hơi câu khoé môi, điều chỉnh lại tư thế của tiểu cô nương, để nàng có thể hoàn toàn nằm gọn trong lòng ngực của mình, lúc này mới chậm rãi nhắm lại đôi mắt.

Chờ đến khi Sở Từ mơ màng tỉnh lại, chung quanh vô cùng ấm áp dễ chịu, cũng có chút hơi nóng, nàng có chút không thoải mái, giương mắt nhìn Văn Cảnh đang ôm mình.

Mái tóc đen phía sau rối tung, dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách không biết lấy từ đâu, mà nàng thì ghé vào ngực anh nằm ngủ, chung quanh yên tĩnh lạ thường.

Sở Từ ngáp một cái, hơi chuyển mình, Văn Cảnh liền cúi đầu nhìn qua, "Từ Bảo tỉnh ngủ rồi sao?"

Tiểu cô nương nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng mũi, đôi mắt to tròn vẫn còn mê man buồn ngủ mang theo sự vô tội mờ mịt, sau đó nghi ngờ nhìn anh.

Ngô, tỉnh ngủ thì ngươi muốn làm gì?

"An ủi ta cũng không an ủi tốt, có ai an ủi một nửa còn chưa xong liền tự mình nhắm mắt đi ngủ luôn không?"

Tiểu cô nương giơ tay chỉ chính mình, "Có a, chính là ta."

"Có, nhưng cũng chỉ có mình ngươi, tiểu hỗn đản."

"Ngươi mới là hỗn đản." Tiểu cô nương dường như vẫn chưa tỉnh táo, rầm rì bất mãn mở miệng, rồi nghĩ tới giọng điệu lúc nãy của Văn Cảnh, cuối cùng hơi do dự, nghiêng đầu nói, "Bằng không để ta đền bù cho ngươi?"

"Đền bù bằng gì?"

Văn Cảnh nhướng mày nhìn tiểu cô nương.

Sở Từ ngồi dậy, dang hai tay chớp chớp đôi mắt, "Ôm."

Văn Cảnh:...

Ôm?

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +1, hiện tại 85.]

Đem tiểu cô nương ôm vào trong lồng ngực, Văn Cảnh hít một hơi, cảm thụ được nàng vô thức cọ cọ vào cổ hắn, không khỏi hít thêm một hơi thật sâu nữa, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói, "Từ Bảo, ngoan một chút."

Nàng cho rằng hắn là một chính nhân quân tử sao?

Bình luận

Truyện đang đọc