QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

"Đi về thôi."

Nhìn tiểu nương vô thức cắn vỡ thanh chocolate, một bên má phồng lên giống như thú nhỏ thích cất giữ thức ăn, một đôi mắt to tròn cứ như vậy nhìn anh.

Trong veo như nước, chỉ cần nhìn chăm chú vào ai, liền phảng phất cảm nhận được hình bóng của mình tràn ngập trong đáy mắt của cô, loại cảm giác chuyên chú này....

[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại 36.]

Anh rũ mắt nhìn vết chocolate còn dính trên đầu ngón tay, khẽ cười một tiếng, xoay người chậm rãi bước đi, lại lấy một thanh chocolate ra bỏ vào miệng.

Vị ngọt lập tức tràn ngập ở đầu lưỡi, Cố Tầm Xuyên khẽ nhíu mày cắn thanh chocolate rồi nuốt xuống.

Quá ngọt, ngọt đến mức muốn rụng răng.

......

Chờ đến khi hai người trở về, tiểu cô nương đã bị chuyên viên phân tích dữ liệu kéo đi, Tiểu Tường ngồi ở ghế sô pha lướt Weibo, ngẩng đầu nhìn Cố Tầm Xuyên đi từ ngoài vào, lập tức liền bị hai thanh chocolate trong tay anh làm cho doạ sợ.

Đặc biệt, Cố Tầm Xuyên còn nhướng mày nhìn Tiểu Tường một cái, sau đó bình tĩnh rút ra một thanh chocolate cho vào miệng cắn một cái.

Lúc này trong đầu Tiểu Tường chỉ có một suy nghĩ: Mẹ ơi.... Cậu là ai vậy? Cậu có thật sự là Cố Tầm Xuyên nữa không?

"Không phải cậu trước giờ đều không thích đồ ngọt sao? Hôm nay làm sao vậy? Đổi tính sao? Vừa uống sữa bò vừa ăn chocolate, hay là cậu bị bệnh? Tôi nói cậu nghe, Cố Tầm Xuyên, sắp tới phải thi đấu rồi, vào thời điểm này đừng có gây rắc rối."

Tiểu Tường hoảng sợ nói với Cố Tầm Xuyên.

Rắc rối?

Cố Tầm Xuyên ngừng lại, nhíu mày, "Anh có thể bớt phiền phức lại được không?"

Tiểu Tường:...

"Chúng ta không thể nói chuyện tử tế với nhau một chút được sao? Hãy tạo ra một bầu không khí tốt đẹp giữa hai người đồng đội."

"Ồ."

Cố Tầm Xuyên cầm thanh chocolate, lười nhác lên tiếng.

Ồ cái gì mà ồ, cậu không thể có phản ứng khác hay sao?

Khoé miệng Tiểu Tường run rẩy, anh cũng lười không để ý đến nữa, dựa lưng vào ghế sô pha, sau đó thấy Tầm Xuyên ngồi vào chỗ tập luyện của mình, thanh âm mang theo ý cười, có thể thấy tâm tình anh đang rất tốt, "Quà gặp mặt của đồng đội mới nên tôi bất đắc dĩ phải nhận lấy."

Đồng đội mới?

"Ý cậu là, cậu bắt Sở Từ mua chocolate cho cậu sao?"

Tiểu Tường đứng dậy, mấy người Trương Cẩn cũng đưa mắt nhìn sang.

Tiểu Tường: Cậu có thể vui lòng chỉ vào mặt mình không?

Chỉ thấy vị đại gia kia không thèm lên tiếng.

Kỳ thủ của anh đang mở chế độ xếp hạng, sau đó dựa vào ghế chờ vào trận.

Trương Cẩn ngồi bên kia lén lút đưa tay tới muốn ăn trộm một cây chocolate, nhưng tay vừa duỗi được một nửa thì liền bị Tầm Xuyên đánh trở về.

Còn chưa kịp mở miệng thì liền nghe "ông chú" nói, "Có tay có chân, muốn ăn tự đi mà mua."

Còn không phải là tiểu cô nương tặng anh hai hộp chocolate sao? Xem cái bộ dáng đắc ý kìa.

Khoé môi mấy người bên cạnh đềy không nhịn được mà run rẩy một chút.

Vừa lúc Sở Từ trở về, ngồi vào vị trí của mình, mở trò chơi ra, Cố Tầm Xuyên nhướng mày liếc mắt một cái, đặt mũi tên chuột lên giao diện chờ rồi nói.

"Song bài?"

Tiểu cô nương ngồi bên cạnh nháy mắt cảnh giác nhìn tới, thân mình hơi co lại.

Bình luận

Truyện đang đọc