QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Đây là vị diện tu tiên, nguyên chủ là đệ tử của một trong bảy đại tiên môn đứng đầu Lăng Nhất tông chủ, thiên phú Tam Linh Căn, không tính là tốt nhưng cũng không quá tệ, ở bên trong tiên môn phổ thông, nhưng khác với mọi người chính là cha mẹ nàng nguyên bản là danh vọng trưởng lão trong Lăng Nhất tông.

Vì bảo vệ tiên môn, hơn nữa vì đánh nhau với tà môn ma đạo có ý định cướp thánh vật của Lăng Nhất tông nên cả hai người họ đều đã hy sinh, cuối cùng chỉ còn lại nguyên chủ, một cái nữ nhi không có thiên phú.

Cho nên tuy rằng tư chất của nguyên chủ chỉ phù hợp trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng vì những cống hiến của cha mẹ nàng, còn có vì địa vị của cha mẹ lúc trước, cho nên đãi ngộ của nguyên chủ rất tốt, tuy rằng là đệ tử ngoại môn nhưng lại cầm tài nguyên của đệ tử thân truyền.

Nhưng tuổi nhỏ tang phụ tang mẫu, vốn dĩ vì linh căn của mình không tốt mà có chút tự ti, nguyên chủ càng trở nên rụt rè nhút nhát,có một vài tân đệ tử ngoại môn không hiểu sự tình, nhìn Sở Từ được cầm tài nguyên tốt như vậy, mỗi ngày cũng không phải làm việc vặt, cũng không thể tránh được câu oán giận, điều này càng khiến nguyên chủ không muốn nói gì, cũng không muốn nói lý.

Bởi vì trong lòng hậm hực, tốc độ tu hành so với một hài tử Tam Linh Căn chậm hơn rất nhiều.

Đối với nguyên chủ mà nói, Bất Lạc Sơn chính là nơi duy nhất để giúp nàng tránh khỏi sóng gió.

Ngọn núi này nguyên bản thuộc về cha mẹ nguyên chủ chưởng quản, hiện tại tuy rằng ngọn núi đã đổi chủ, nhưng chưởng môn rốt cuộc vẫn nhớ nguyên chủ, đem phía sau núi phân cho nàng, cũng coi như bồi thường.

Thời điểm mỗi khi nguyên chủ cảm thấy ấm ức, liền đi tới nơi này phát ngốc hoặc là ngồi khóc thút thít.

Hôm nay, khi nguyên chủ đang làm nhiệm vụ tu hành, bị mấy cái đệ tử ngoại môn xa lánh, nói nàng không xứng với thân phụ sinh mẫu như vậy, cũng vì câu nói này chọc phải thần kinh mẫn cảm của nguyên chủ, chạy tới nơi này khóc lớn một hồi.

Mà thân phận của nhiệm vụ mục tiêu hệ thống cũng không có minh xác cấp ra, chỉ nói cho Sở Từ tên của hắn là Văn Cảnh, là hậu duệ tiên thú, đồng dạng ở Lăng Nhất tông tu hành.

Bởi vì trong quá trình thăng cấp bị con người mạnh mẽ đánh gãy, bị trọng thương nghiêm trọng, khôi phục hình thái nguyên lại, liền tới nơi này.

Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là tìm được mục tiêu nhiệm vụ.

Sở Từ chớp đôi mắt to tròn, dựa theo ký ức nguyên chủ bên trong công pháp theo kinh mạch đi xem linh khí chính mình.

Nhìn tiểu đoàn có chút tán loạn linh khí, Sở Từ tò mò dùng thần thức đi chọc một chút, sau đó liền nghe thấy thanh âm Trà Bạch vang lên.

[Hạn chế năng lực đã khởi động, nhưng năng lực của ngươi trải qua trắc định cơ hồ không có biến, cho nên...]

Sở Từ phục hồi tinh thần, chớp mắt, "Cho nên cái gì?"

[Về sau ta muốn nhắc nhở ngươi không cần dùng sức quá độ công tác cùng nhiệm vụ...]

Trà Bạch lời lẽ chính đáng.

Sở Từ chỉ cảm thấy đau đầu, đưa tay xoa mi tâm, ứng hai tiếng cho có lệ, nhấc chân đi về phía trước.

Bất quá đi được chục bước, không khí bên trong liền truyền ra một loại hương vị tiêu hồ không rõ, cây cối xung quanh mơ hồ có dấu vết, hơn nữa càng đi sâu vào, cái mùi này càng trở nên đặc liệt.

Sở Từ tiếp tục tiến lên phía trước, cuối cùng dừng lại ở một gốc cây, một đôi con ngươi màu kim hồng hướng nàng nhìn lại.

Đó là một con động vật nhỏ lông xù, tai lớn nhọn, thân hình không lớn, bộ lông đỏ đậm, nhìn vô cùng mềm mại.

Bình luận

Truyện đang đọc