QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Sở Từ chớp mắt, nghiêng đầu thở hắt một hơi.

"Ta không mềm mại sao?"

Trà Bạch:......

"Ta không đáng yêu sao?"

Trà Bạch:......

"Ta đã rất cố gắng kiềm chế bản thân rồi!"

Trà Bạch: Đánh rắm!

Sở Từ chớp mắt, cẩn thận cân nhắc lại mấy cái hành động của mình trong vị diện này, sau đó hất cằm, bộ dạng hệt như lưu manh nói với Trà Bạch, "Ta mặc kệ, dù sao ta là người đáng yêu nhất thế giới, nói cái gì thì chính là cái đó."

Thời điểm Sở Từ đang tranh luận cùng Trà Bạch, cô hơi lắc lư đầu khiến mái tóc được buộc gọn phía sau cũng đung đưa theo, vô tình chạm vào bàn tay Cố Tầm Xuyên.

Hơi lạnh, có chút ngứa.

Con ngươi anh tối sầm lại, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc của Sở Từ, dùng đầu ngón tay nghịch nghịch sợi tóc đen mềm mại của cô.

Những điều nên nói cũng đã nói xong, mọi người cũng đã tản ra làm việc của mình, hiện tại chỉ còn hai người họ ngồi trên sô pha.

Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới động tác của anh, cứ như vậy nhìn về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngồi được khá lâu, mơ hồ có thể cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trên người, mềm mại đáng yêu giống như cô.

Cô còn mặc áo ngực màu vàng nhạt, tuy chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nhưng dù gì cái không cần thấy cũng đã thấy, Cố Tầm Xuyên rũ mắt che đi cảm xúc ở đáy mắt, ân, tiểu cô nương vẫn là tiểu khả ái.

Cố Tầm Xuyên tay vuốt ve mái tóc của Sở Từ, lười biếng suy nghĩ.

"Tê ——"

Trong lúc anh thất thần, lực đạo bàn tay có hơi lớn, làm cho da đầu tiểu cô nương hơi nhức, cô nhíu mày lại, quay đầu bất mãn nhìn anh.

Đầu ngón tay Cố Tầm Xuyên hơi buông lỏng, những sợi tóc tuỳ ý tuột ra.

Đôi mắt tiểu cô nương thuỷ nhuận to tròn, nhìn chằm chằm anh, đáy mắt sáng ngời, cảm giác như rất muốn khóc.

Trong lòng Cố Tầm Xuyên hơi cứng lại, muốn đưa tay xoa đầu Sở Từ, "Đau thật sao?"

Sở Từ nghiêng đầu né tráng, không muốn so đo tính toán với Cố Tầm Xuyên, vừa đứng dậy liền nghe thấy anh tiếp tục mở miệng nói, tựa như đang mắng nữ sinh, "Không được khóc."

Bước chân của Sở Từ hơi khựng lại, xoay người nhào về phía người đàn ông đang nghiêm túc ngồi trên sô pha, muốn đưa tay nắm tóc của anh, thanh âm nhuyễn manh mang theo bất mãn cùng sự tức giận, "Có mà anh khóc, cả nhà anh đều khóc."

Cố Tầm Xuyên nắm lấy cánh của cô, nhíu mày tránh khỏi bàn tay đang duỗi tới.

Câu chữ rõ ràng là mắng người, đã vậy còn nói với giọng điệu như mình rất đúng?

Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào cặp mông nhỏ của cô.

"Không được mắng người."

"Anh mắng người khác mà còn nói tôi sao?!!"

......

Trương Cẩn cầm lon coca đi từ trong bếp ra, thấy Sở Từ đang nhào vào người của Cố Tầm Xuyên, đã vậy còn có ý định đưa tay nắm tóc của anh, cậu kinh hãi tới mức suýt ngã xuống dưới đất, lại nhìn đội trưởng nhà mình bắt lấy tay tiểu cô nương, nhưng lại không để cô rời khỏi người mình.

Trương Cẩn không khỏi cảm thấy có chút hiếm lạ, uống một ngụm coca để trấn áp tinh thần, sau đó đi tới bàn máy tính của mình, mở khoá màn hình rồi trầm thấp mở miệng, "Xuyên ca cùng Từ muội đang làm gì vậy?"

Lưu Văn đang ngồi chơi, nghe Trương Cẩn hỏi liền nâng mắt lên nhìn, xong lại cúi đầu xuống, "Xuyên ca lỡ tay kéo tóc con gái nhà người ta đau quá, đây chắc là chỉ đang dỗ dành thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc