[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Chuyện của Lâm gia rất nhanh truyền khắp toàn bộ vòng tròn thương nghiệp.

Mọi người đều thổn thức không thôi, trong lúc nhất thời liên hôn gia tộc đều bị hủy bỏ, ai cũng không muốn con gái phải gả tới một nhà như vậy, đặc biệt là những nhà có con gái một.
Lâm gia rất nhanh liền bị phá sản, công ty giải trí Tinh Quang cũng thay đổi người cầm quyền.

Mọi người đều cảm thán tham lợi là bản tính của thương nhân.

Bất quá, Lâm gia cũng coi như là tự làm tự chịu, cuối cùng cũng phải chịu kết quả này.
Bất quá, thái độ của Thịnh tổng đối với Doãn gia cũng làm một ít người ý thức được, Doãn gia chỉ sợ là muốn nâng cao thêm một bước.

Vì thế liền xuất hiện một hiện tượng, thương nhân tới Doãn thị nói chuyện hợp tác càng ngày càng nhiều.

Mỗi ngày Doãn phụ đều vội đến mức không uống được một ngụm nước.
Không biết là "người hảo tâm" nào đem ảnh chụp của Bạch Tuyết Liên ở nước ngoài đăng lên trên mạng, dẫn tới tin tức của Bạch Tuyết Liên nổi lại một phen.
Mặc Yên đối với những việc này đều mang thái độ không quan tâm, bởi vì cô lại sắp đi quay chương trình thực tế.

Thịnh Tử Tấn vẫn trước sau như một mà tới thăm ban, mặc kệ Mặc Yên tiến hành quay chụp ở địa phương ác liệt cỡ nào, hắn vẫn luôn kiên trì, còn thường tặng đồ cho các nhân viên công tác, làm cho ánh mắt của nhóm nhân viên công tác nhìn Mặc Yên đều mang theo thâm ý mịt mờ.


Những lúc hai người bọn họ đứng chung với nhau, những người khác liền lộ ra nụ cười như mẹ hiền.
Thời điểm Bạch Tuyết Liên bị đưa đến bệnh viện, người đã đau đến ngất xỉu.

Chờ đến khi cô ta tỉnh lại, cuộc giải phẫu đã làm xong được mấy giờ.

Thật ra, Phó Thanh Trần cũng không làm khó cô ta, nơi cô ta đang nằm chính là phòng bệnh một người, chỉ là ngoài cửa có chuyên gia trông coi, cô ta không ra được, người khác cũng không vào được.
Bạch Tuyết Liên nhìn chính mình mang một thân thương tích, hiện tại còn đang ẩn ẩn đau, lại nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã trải qua ở trong yến hội, cùng với sắc mặt khinh miệt của mọi người, mà những chuyện này hết thảy đều là bởi vì Doãn Diệu Nhan.

Đáy lòng của cô ta tràn ngập hận ý, làm thế nào cũng không ngăn được.

Chỉ khi nào Doãn Diệu Nhan chết thì cô ta mới có thể giải hận.

Cho nên, Doãn Diệu Nhan cần phải chết!
Lông xù xù vốn đang nhàn nhã tự tại mà xem phim thần tượng, trong lòng khát khao chờ nhiệm vụ kết thúc, nó trở về liền lập tức tìm một người bạn gái, bỗng dưng nó cảm nhận được oán khí của Bạch Tuyết Liên đột nhiên tăng vọt, vì thế hưng phấn mà nói với Mặc Yên: "Tiểu Yên Nhi, vừa rồi ta mới cảm nhận được oán khí của Bạch Tuyết Liên đối với ngươi tăng lên thẳng một đường.

Xem ra chúng ta rất nhanh liền có thể đi tới thế giới tiếp theo!"
"Nếu oán khí của cô ta lại tiếp tục không tăng lên, ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ, đánh đến khi cha mẹ của cô ta cũng nhận không ra mà thôi.

Tuy rằng ta luôn cho rằng có thể sử dụng đầu óc giải quyết liền không cần thô lỗ mà động thủ, bởi vì làm như vậy không hợp với hình tượng của ta.


Nhưng nếu phải đánh cô ta một trận mới có thể làm cho cô ta càng hận ta, thì ta cũng không phải không thể thỏa mãn yêu cầu của cô ta."
Lông xù xù:.

Có một vị triết học gia đã từng nói qua một cái chân lý, đắc tội ai cũng không nên đắc tội phụ nữ..

huhuhu, về sau lúc ta tìm nửa kia, nhất định phải đánh bóng đôi mắt!
Bên ngoài phòng bệnh của Bạch Tuyết Liên.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng, cầm sổ khám bệnh tới kiểm tra phòng.

Người trông coi ngoài cửa không thấy vấn đề gì liền cho hắn đi vào.
Trong phòng bệnh, Bạch Tuyết Liên đang âm thầm chuẩn bị làm thế nào để diệt trừ Doãn Diệu Nhan.

Đối với việc bác sĩ đột nhiên tiến vào cũng không quá chú ý, thẳng đến khi vị bác sĩ kia đi đến trước giường bệnh, từ trong túi móc ra một cái túi plastic nhỏ, ném lên trên người Bạch Tuyết Liên, ý nghĩ của Bạch Tuyết Liên mới bị đánh gãy.

Nhưng ngay sau đó, sau khi cô ta thấy rõ đồ vật mà người nọ ném lại đây, cả người phảng phất giống như bị ác quỷ theo dõi, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, trái tim không thể khống chế được sợ hãi mà kịch liệt nhảy lên.
Gióng nói của cô ta run run: "Ông là ai? Ông muốn làm gì?"
Nam "bác sĩ" cười cười, mở miệng nói: "Xem ra thứ này đối với Bạch tiểu thư rất là quen thuộc, không cần tôi phải giải thích nữa", Giọng nói của ông ta trầm thấp, thanh âm xuyên thấu qua chiếc khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trong phòng bệnh an tĩnh có chút quỷ dị.


Hơn nữa, giọng điệu nói chuyện của người này có chút kỳ quái, "Hôm nay tôi tới đây là muốn cùng Bạch tiểu thư hợp tác."
Bạch Tuyết Liên khẩn trương mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đôi tay ở dưới chăn lại cẩn thận không ngừng sờ soạng, muốn tìm được bất kỳ thứ gì có thể phòng thân, để tránh vị khách không mời mà đến này đột nhiên công kích.
Người đàn ông đem động tác nhỏ của Bạch Tuyết Liên thu hết vào đáy mắt, "Bạch tiểu thư không cần khủng hoảng như vậy, tôi không có ác ý với cô.

Tôi tới để trợ giúp cho cô, cô không muốn báo thù sao? Cô không muốn nhìn thấy Doãn Diệu Nhan sống không bằng chết sao? Hiện tại không ai nguyện ý cũng không có ai có thể giúp cô, trừ tôi ra."
Người đàn ông trước mặt làm cho Bạch Tuyết Liên cảm giác được nguy hiểm cùng sợ hãi, chỉ là hận ý đối với Doãn Diệu Nhan làm cô ta bất chấp những việc khác.

Đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Vì sao ông lại muốn giúp tôi? Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng ông?" Bạch Tuyết Liên dùng lý trí không còn thừa bao nhiêu để hỏi.
"Tôi giúp cô tất nhiên có mục đích của tôi.

Cô không cần biết, còn chuyện cô có tin tưởng tôi hay không, với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau", Người đàn ông lộ ra đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc trong đôi mắt sắc bén lại đầy tính kế che đậy, "Tôi chỉ là tiên lễ hậu binh, cô phải biết rằng, cô hoàn toàn không biết gì về tôi, nhưng tôi lại hiểu rõ cô như trong lòng bàn tay."
Tuy rằng ngữ khí của người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng Bạch Tuyết Liên vẫn nghe ra trong đó có sự tàn nhẫn cùng uy hiếp.

Cô ta là một người thức thời, năm đó ở nước ngoài cô ta đã nhận thức rõ ràng điểm này.
"Được, tôi hợp tác với ông.

Chỉ là bên ngoài có người trông coi, làm sao tôi có thể đi ra ngoài?"
Người đàn ông vừa lòng gật gật đầu, "Bạch tiểu thư đã có một quyết định sáng suốt.

Yên tâm, hết thảy giao cho tôi là được rồi."

Nói xong, từ túi áo blouse trắng, người đàn ông móc ra một cái ống tiêm rất nhỏ.

Trong lúc Bạch Tuyết Liên còn chưa kịp phản ứng, ông ta nhanh chóng đem kim tiêm đâm vào sau tai Bạch Tuyết Liên.

Bạch Tuyết Liên hoảng sợ mà mở to hai mắt, miệng há ra, chưa kịp phát ra thanh âm gì đã ngã xuống.
Người đàn ông đặt thân thể Bạch Tuyết Liên nằm trên giường, đắp chăn đàng hoàng, thu thập thứ thật tốt, sau đó cầm lấy sổ khám bệnh, mở cửa.

Trong cái nhìn chăm chú của người trông cửa, ông ta không nhanh không chậm mà đi ra ngoài, dựa theo lộ tuyến phía trước mà né tránh theo dõi, từ một cái cửa nhỏ đi ra khỏi bệnh viện.

Ông ta cởi bỏ đồng phục bác sĩ ném vào trong thùng rác, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh liền đến giờ ăn cơm trưa.

Người trông coi bên ngoài phòng bệnh mới vừa định mang cơm trưa cho Bạch Tuyết Liên, thì đã bị một đôi vợ chồng trung niên đang đi trên hành lang gọi lại, bọn họ đúng là cha mẹ của Bạch Tuyết Liên.
Người trông coi biết toàn bộ tin tức của Bạch Tuyết Liên, tất nhiên cũng nhận ra cha mẹ cô ta, không có bất luận hoài nghi gì liền dẫn bọn họ tiến vào phòng bệnh.
Người phụ nữ trung niên vừa vào cửa liền khóc như trời sập, bổ nhào trước giường Bạch Tuyết Liên, "Con gái, mẹ tới xem con! Là ai tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm khiến cho con bị thương nặng như thế này!"
Nhưng mà, mặc cho người phụ nữ khóc lớn tiếng như thế nào, Bạch Tuyết Liên trên giường cũng không có tỉnh lại đáp lời bà ta.

Người trông coi phát hiện không đúng, tiến lên xem thử, phát hiện Bạch Tuyết Liên đã không có hô hấp, trong lòng kinh hãi, lập tức rung chuông gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra đo lường, xác nhận Bạch Tuyết Liên đã tử vong, cha mẹ cô ta không tiếp thu được sự thật liền không ngừng khóc than.

Người trông coi lập tức đem tin Bạch Tuyết Liên đã chết báo cho Phó Thanh Trần..


Bình luận

Truyện đang đọc