[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Mặc Yên nhặt một cây gậy ở trên giường, cầm cây gậy trên tay gõ gõ.

Đột nhiên, cô chủ động xuất kích, xông lên phía trước, nâng cây gậy lên, "phanh phanh phanh" đập vào người các tiểu đệ khiến cho bọn họ không kịp phản ứng.

Các tiểu đệ bị gõ vào người "Ai u" một tiếng, che nơi bị đánh lại, bất chấp đau đớn lại xông lên phía trước.

Mặc Yên nháy mắt lại bị vây quanh, lại có người móc đao ra.
Thấy vậy, Mặc Yên hỏi lông xù xù: "Này, ta cầm cây gậy này không thuận tay một chút nào, có thể sử dụng đao không?"
Vẻ mặt của Lông xù xù kiểu "Ngươi đang nói đùa với ta sao" nhìn Mặc Yên.
"Đến lúc đó nhờ người xoá ký ức của bọn họ giúp, lông xù xù là tốt nhất!" Nói xong, Mặc Yên liền lấy ra đại đao đỏ như máu, đùa nghịch một chút, trước mặt mọi người biến đại đao thành một chiếc quạt làm bằng thép.
Lông xù xù bị một tiếng làm nũng này làm cho đầu óc mơ hồ, lúc tỉnh táo lại mới ý thức được bản thân bị mắc mưu, vừa mới vươn móng vuốt lên, kêu: "Tráng sĩ! Đừng.." Liền trơ mắt nhìn Mặc Yên đã tự tiện làm chủ móc vũ khí ra.
Hắc long bị hành động đột nhiên lôi ra đại đao màu đỏ của Mặc Yên làm khiếp sợ đến mức nói không ra lời, sau đó lại chính mắt thấy một đại đao biến thành cây quạt, giờ phút này đã trợn tròn mắt.
"Yêu..

Yêu quái!" Một tiểu đệ run run rẩy rẩy nói.
Mặc Yên không quan tâm đến biểu tình của mọi người, kích thích cây quạt, phóng ra ám khí.

Vài giây sau, mọi người đều té xỉu trên mặt đất.

Mặc Yên kỳ quái nhìn cây quạt, lẩm bẩm nói: "Cái này gây mê lợi hại như vậy sao?"

Lông xù xù giật giật khóe miệng, "Cái này là vũ khí dùng để đối phó với yêu thú! Yêu thú đó! Không phải là người! Thân thể bọn họ không chịu nổi, sắp chết luôn đó!"
Mặc Yên chột dạ mà sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nói: "Ta quên mất! Lông xù xù, mau đưa thuốc giải."
Lông xù xù tức giận đưa thuốc giải, thuận tiện xoá hết ký ức của mọi người, một lần nữa truyền cho bọn họ ký ức bị cây gậy đánh gục.
Mặc Yên cho mọi người uống thuốc giải xong, dùng dây thừng trói hết lại.

Chỉ chốc lát sau, mọi người dần dần tỉnh lại.

Nghĩ đến cảnh một mình cô gái này đánh ngã nhiều người như vậy, trong lòng bọn họ thổn thức không thôi, đột nhiên sinh ra cảm giác bản thân lăn lộn nhiều năm như vậy cũng như không.
"Cô muốn thế nào?" Hắc Long hỏi.
"Không muốn thế nào cả, chút nữa tự nhiên sẽ có người tới đón mấy người tới nơi mà mấy người nên tới.

Hiện tại, tôi muốn tính sổ với người nào đó hơn."
Mặc Yên nhìn quanh đám người, sau đó chỉ vào một mãnh nam cả người cơ bắp trong đó, nói: "Vừa rồi chính là anh nói không cần trói tôi lại đúng không?"
Lúc này, mãnh nam bởi vì bị điểm danh mà run rẩy giống như một con gà con, "A..

Hình như là vậy, phải không?" Hắn còn quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi tiểu đệ bên cạnh.
Tiểu đệ bên cạnh run thành cái sàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.."
Mặc Yên:.

Sao lại sợ hãi như vậy!

"Mặc kệ, chính là anh! Anh nói tôi chỉ là một người phụ nữ nên không cần trói.

Anh đây là đang kỳ thị tôi hay là kỳ thị phụ nữ vậy?"
Mãnh nam: "Không, không, không.."
"Nếu là kỳ thị tôi, hiện tại tôi liền mở trói cho anh, hai chúng ta thi đấu!"
Mãnh nam: "Không..

Không có.."
"Vậy là anh kỳ thị phụ nữ! Nếu đã như vậy, tại sao anh lại bán mạng cho một người phụ nữ như cô ta chứ?"
Mãnh nam rốt cuộc cũng có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, "Bởi vì cô ta có thể lén đưa chúng tôi ra nước ngoài.

Chúng tôi đều là tội phạm bị truy nã, đã không thể tiếp tục ở trong nước.." Dù đứt quãng, nhưng mãnh nam cũng kể ra tất cả mọi chuyện.
Mặc Yên hiểu rõ, gật gật đầu, sau đó động thủ lôi người đàn ông đáng khinh giấu dưới đáy giường ra.

Hắn đã sớm tỉnh lại, bất quá hắn thông minh nên không dám lên tiếng.

Hắn cho rằng làm như vậy, Mặc Yên có thể quên hắn đi.
"Bà nội ơi! Tổ tông ơi! Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cô tha cho tôi đi!" Người đàn ông đáng khinh hoang mang rối loạn mà xin tha, "Long ca! Cứu em với! Mau cứu em!"
Hắc Long quay đầu làm bộ không nhìn thấy.


Không cần người khác nói hắn cũng biết là mặt rỗ tính xấu không đổi, coi trọng Doãn Diệu Nhan.

Kết quả, trên đầu chứ sắc có một thanh đao, bị cô bắt lại, đáng đời! Nếu không phải niệm tình mặt rỗ đi theo hắn nhiều năm, Hắc Long đã sớm tự mình diệt trừ cái tai họa này!
"Tha cho anh à, có thể nha! Chờ một chút!" Mặc Yên nhặt một con dao dưới mặt đất.
"Cô muốn làm gì? Đừng tới đây! Cô đừng tới đây!" Mặt rỗ thấy Mặc Yên cầm dao đi về phía hắn, trong lòng hoảng sợ.
Mặc Yên bị giọng nói như vịt kêu của hắn làm phiền, tùy tay vung lên, dao liền thoát khỏi lòng bàn tay, bay về phía người đàn ông đáng khinh, "phụt" một tiếng cắm vào giữa hai chân của hắn.
"..."
Người đàn ông đáng khinh kêu thảm thiết một tiếng, đau đến ngất xỉu.

Những người khác thấy thế đều yên lặng kẹp chặt hai chân, lén lút dịch sang phía bên cạnh, ý muốn thoát khỏi tầm mắt của Mặc Yên.
"Tôi tha cho anh!" Mặc Yên nói với người đàn ông đáng khinh đã ngất xỉu.
Không biết mục tiêu kế tiếp của cô là ai, người ở đây đều nơm nớp lo sợ, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình.
Lúc này, Mặc Yên đi đến trước mặt Bạch Tuyết Liên đã bị tiêm ma túy đến mức mơ màng hồ đồ, "Chát, chát, chát" cô tát mấy cái trên mặt Bạch Tuyết Liên, ý đồ tát cho đến khi cô ta tỉnh.

Chỉ chốc lát sau, một bên mặt của Bạch Tuyết Liên đã sưng lên, hơn nữa càng có xu thế sưng lợi hại hơn.
Bạch Tuyết Liên mê mang mở hai mắt.

Một hồi lâu, cô ta mới nhận ra người trước mắt là Doãn Diệu Nhan.

Cô ta giãy giụa về phía trước muốn bắt lấy Mặc Yên, lại cảm giác cả người vô lực, tư duy hỗn loạn, không hiểu được tình huống hiện tại, "Tôi bị làm sao vậy? Doãn Diệu Nhan, cô đã làm cái gì với tôi?"
Mặc Yên bĩu môi nói: "Bệnh hay quên này của cô cũng thật lợi hại, chuyện vài phút trước mà cũng không nhớ rõ.


Thế nào, sử dụng ma túy của chính mình có cảm giác gì?"
"Ma túy? Đúng rồi, tôi sai người tiêm ma túy cho Doãn Diệu Nhan, còn làm công ty nhà cô ta phá sản, bức tử cha mẹ cô ta, sau đó Doãn Diệu Nhan chịu đựng không nổi liền tự sát.." Nói đoạn, Bạch Tuyết Liên cười điên cuồng, "Ha ha ha ha ha..

Doãn Diệu Nhan, cái đồ tiện nhân kia, bị tôi dẫm dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không thể thoát được! Bạch Tuyết Liên mới là thiên chi kiều nữ, không ai có thể so được với tôi! Ha ha ha ha ha.." Nói xong, Bạch Tuyết Liên liền không ngừng cười to, ánh mắt cũng lại mê mang một lần nữa, thần chí cũng bởi vì ma túy kích thích làm cho không thể thanh tỉnh.
Cái này không phải là chuyện phát sinh trong cốt truyện gốc sao? Vì sao Bạch Tuyết Liên lại nhớ rõ? Có khả năng đây là kế hoạch nguyên bản của cô ta!
Mặc Yên châm chọc mà cười nói: "Thật xin lỗi vì đã đánh gãy ảo tưởng của cô.

Cô mở to hai mắt lên nhìn xem thử tôi là ai?"
Bởi vì giọng nói bất thình lình vang lên làm cho trong lòng Bạch Tuyết Liên cảm thấy không vui.

Cô ta cau mày nheo mắt lại.

Đợi đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, cô ta mới giận dữ nói: "Doãn Diệu Nhan, cô là đồ tiện nhân! Tôi muốn giết cô! Để cho cô chịu thiên đao vạn quả! A! Giết cô.."
Mặc Yên: Ta nói chuyện phiếm cùng với người điên làm cái gì cơ chứ?
Các tiểu đệ đứng xem: Phụ nữ thật đáng sợ!
"Lông xù xù, thế nào rồi, oán khí của Bạch Tuyết Liên đã đầy chưa? Ta có thể lấy oán khí ngoại lai không thuộc về thế giới này ra được chưa?"
Lông xù xù cẩn thận kiểm tra đo lường một phen, sau đó tiếc nuối nói: "Không được, còn thiếu một chút, chắc là chờ đến khi cô ta tỉnh táo lại mới đủ."
"Được rồi!" Mặc Yên tỏ vẻ thực sự bất đắc dĩ với tiến độ của nhiệm vụ.

Bất quá, nghĩ đến việc hôm nay có thể triển khai quyền cước, có thù báo thù, có oán báo oán, trong lòng vẫn là rất vui sướng.

Nhớ tới chính sự chưa làm, cô móc ra cái vòng cổ mà Thịnh Tử Tấn tặng..


Bình luận

Truyện đang đọc