[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Chờ đến khi toàn bộ khói mê phát tán hết trong không khí, Mặc Yên mới yên tâm lớn mật mà đi vào.
Nàng đi đến gian nhà tù mà lúc nãy nàng vận chuyển người vào, mân mê vài giây, chỉ nghe "tạch" một tiếng, cửa mở.
Lúc này, trừ bỏ Mặc Yên, người duy nhất còn tỉnh táo chính là "cô nương" giả bộ bất tỉnh kia, "nàng" dùng nội lực nín thở mới tránh thoát được khói mê.
"Nàng" híp mắt, muốn nhìn thử người tới là người phương nào, không nghĩ tới lại là cái tên lưu manh kia! Hắn lén lút tới đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn làm chuyện vô liêm sỉ với "nàng"? Hiện tại, trừ hai người bọn họ, những người khác còn chưa tỉnh, có nên nhân cơ hội này đánh hắn tơi bời một trận hay không đây?
Không đợi "nàng" quyết định, Mặc Yên liền mở cửa đi đến, "cô nương" giả bộ bất tỉnh híp mắt nhìn thẳng Mặc Yên..

Di, Mặc Yên đi vòng qua "nàng", đến bên người tiểu nhị xấu đến tận chân trời kia.
Mặc Yên nhanh chóng lột quần áo trên người tiểu nhị xuống, mặc ở trên người mình, sau đó đem hắc y trên người mình tròng lên trên người tiểu nhị.

Sau khi đổi xong quần áo, nàng khiêng tiểu nhị đi ra ngoài.
"Cô nương" giả bộ bất tỉnh:.

Đây là cái thao tác gì?
Lòng hiếu kỳ quấy phá, "nàng" lén lút đuổi kịp Mặc Yên.
"Tiểu Yên Nhi, có người đi theo phía sau ngươi!" Lông xù xù nhắc nhở.
Mặc Yên tỏ vẻ không sao cả, nói: "Ta biết, để" nàng "đi theo đi!"
Mặc Yên khiêng tiểu nhị đi vào chủ viện của Tả Phiên Phiên.

Từ khe cửa, nàng thổi vào trong phòng một ít khói mê.

Đợi trong chốc lát, nàng lại lặng yên không một tiếng động mà mở cửa.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng lên sàn nhà, Mặc Yên lập tức đi đến trước giường.


Tả Phiên Phiên đã bị mê choáng.

Từ dưới gối đầu của nàng ta, Mặc Yên lấy ra một cái chủy thủ tẩm độc, không chút do dự cắm thẳng vào tim của tiểu nhị, sau đó đặt tiểu nhị đã chết ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Xử lý tốt tiểu nhị, Mặc Yên lại bắt đầu cởi quần áo của Tả Phiên Phiên, thẳng đến khi trên người nàng ta chỉ còn một cái yếm mới dừng tay.

Làm xong hết thảy, Mặc Yên liền xoay người rời đi.
Ở một nơi tối tăm nhìn từ đầu đến cuối, người nào đó vẫn cứ không hiểu ra sao: Đây là..

đam mê đặc thù gì sao?
Ra khỏi chủ viện, Mặc Yên liền đụng phải đại hán vạm vỡ đã tỉnh lại, đang vội vã chạy đi báo cáo.

Sau khi lắc mình vào chỗ tối, Mặc Yên vững vàng hô lớn: "Không tốt! Có thích khách! Đã chạy vào chủ viện rồi!"
Đại hán kia vừa nghe xong, sắc mặt đại biến, lập tức chạy về chủ viện.

Người tuần tra cũng nghe thấy tiếng la, trong lúc nhất thời đều vây quanh ở chủ viện.

Nhưng tựa hồ mọi người đang kiêng kị cái gì, vẫn luôn khe khẽ nói nhỏ, thế nhưng không ai dám vọt vào.
Mặc Yên thấy vậy, thầm nghĩ: Xem ra Tả Phiên Phiên không chỉ là nhân vật chủ yếu, mà thân phận của nàng ta còn khiến người khác rất kiêng kị đó nha!
Đại hán kia do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, tiến lên gõ cửa.

Chỉ là, qua hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại.

Hắn ta bất chấp thân phận lễ nghi, đẩy cửa vào, những người khác thấy thế cũng đều đi vào theo.
Cây đuốc chiếu sáng toàn bộ căn phòng, đôi mắt của mọi người nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng rơi xuống trên giường.


Hình ảnh Tả Phiên Phiên quần áo lộn xộn cùng ở trên giường với một nam tử không rõ thân phận đồng thời dừng ở trong mắt mọi người.

Không khí có chút vi diệu.
Càng vi diệu hơn chính là, Mặc Yên thổi vào phòng rất ít thuốc mê, lại qua một khoảng thời gian lâu, Tả Phiên Phiên bị tiếng bước chân ồn ào cùng âm thanh đàm luận đánh thức.

Giờ phút này, ánh mắt nàng ta mê mang nhìn mọi người xông vào phòng, không vui nói: "Đều có quy củ hay không! Ai cho phép các ngươi tiến vào! Hơn nửa đêm rồi mà còn nháo cái gì?"
Mọi người ấp úng, muốn nói lại thôi.
Đột nhiên, Tả Phiên Phiên cảm giác trên người có chút lạnh, cúi đầu vừa thấy, liền kêu lên chói tai: "A! Các ngươi đều cút đi! Mau cút đi!"
Trong đám người, có mấy người là thân tín của người kia.

Bên ngoài nói là bảo hộ, nhưng kỳ thật là được phái tới để giám sát Tả Phiên Phiên, dù sao tính đa nghi của người kia cũng rất lớn.

Trong đó có một người tên là Na Ngõa, ông ta vẫn luôn biết quan hệ chân chính của Tả Phiên Phiên cùng chủ tử của mình, cũng bởi vậy mà vẫn luôn mặc kệ nữ nhân này.

Giờ phút này, rốt cuộc cơ hội cũng đến, tất nhiên sẽ không buông tha cho nàng ta dễ dàng như vậy!
"Đại tiểu thư vẫn nên giải thích một chút.

Nam nhân trên giường kia..

rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Na Ngõa lạnh giọng chất vấn.
Tả Phiên Phiên kéo chăn lại, sắc mặt âm trầm không vui nói: "Nam nhân gì chứ? Nếu các ngươi còn để ý đến thân phận của ta, thì làm sao lại dám dĩ hạ phạm thượng như vậy?"

Na Ngõa không thuận theo, vẫn không buông tha nói: "Lời nói này của đại tiểu thư rất nghiêm trọng! Không ai dám dĩ hạ phạm thượng, mọi người đều chỉ đang lo lắng đến an nguy của đại tiểu thư, lúc này mới không màng tôn ti mà xông vào, không nghĩ tới lại gặp phải tình huống đại tiểu thư đang tiêu dao sung sướng.

Thuộc hạ chờ ở nơi này, nhận lỗi với đại tiểu thư!"
Lời này thật sự tiến vào tâm khảm mọi người.

Vốn dĩ tình huống này khiến họ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng không khỏi sinh ra một tia oán trách đối với vị đại tiểu thư này.

Mấy người phụ trách giám sát Tả Phiên Phiên nhìn nhau vài lần, cũng cảm thấy Na Ngõa nói rất có đạo lý, lặng lẽ ghi nhớ chuyện này, tính toán đợi tới lần truyền tin tức sau thì nhấn mạnh chuyện này một chút.
Lửa giận của Tả Phiên Phiên không có chỗ phát tiết, tức giận đến mức phải quay đầu đi.

Sau đó rốt cuộc nàng ta cũng nhìn qua tên tiểu nhị đã chết ở bên cạnh.

Nhìn thấy hắn ta chết không nhắm mắt, Tả Phiên Phiên hoảng sợ, "Đây là ai? Sao lại ở trên giường của ta! Mau ném hắn ra!"
Đại hán lập tức nghe lời, lôi thi thể xuống.

Lúc này, Na Ngõa đã đi tới ngăn hắn lại.

Na Ngõa nhìn miệng vết thương trên thi thể cùng hình xăm trên cổ tay, sau đó tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt nhìn Tả Phiên Phiên càng thêm khinh miệt, "Đại tiểu thư nói không quen biết hắn, vậy cứ cho là không quen biết đi! Trách không được hắn sẽ chết ở trong tay đại tiểu thư.

Bất quá, nhìn dáng vẻ thì hẳn đây là người của chúng ta, vẫn là nên an táng cho hắn đi!"
Những người khác đã bị lời nói của Na Ngõa tác động, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng phía trước.

Nhất định là đại tiểu thư cùng vị huynh đệ đã chết đi này đang cẩu thả với nhau, không nghĩ tới lại bị giọng nói của bọn họ ở ngoài cửa làm cho bừng tỉnh.

Trong phòng lại không có chỗ trốn.

Mắt thấy quan hệ sắp bại lộ, đại tiểu thư dứt khoát giết hắn, sau đó giả vờ cái gì cũng không biết.


Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt mọi người nhìn Tả Phiên Phiên càng thêm thâm ý.
Nếu Mặc Yên biết thuộc hạ của Tả Phiên Phiên đã tự bổ não ra một câu chuyện xưa yêu đương vụng trộm sau đó bị diệt khẩu, không biết nàng sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Chắc có lẽ Mặc Yên sẽ khen một câu, sức tưởng tượng vô cùng không tồi.
Tả Phiên Phiên bị lời nói âm dương quái khí của Na Ngõa làm cho tức giận.

Hơn nữa, giờ phút này, cái trán của nàng ta lại bị thương, lại vừa mới hít vào một ít khói mê, cho nên đầu óc nàng ta đau như muốn nứt ra.

Nàng ta cũng không giải thích gì, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, vì thế nói: "Hiện tại đều đi ra ngoài cho ta.

Không được ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào phòng ta nửa bước!"
Na Ngõa vì thực hiện được mục đích mà cười, cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

Những người khác thấy thế, tâm tình mang theo khác thường cũng rời đi.
Sau khi thấy mọi chuyện đã xong, Mặc Yên cũng lén lút trở về địa lao, đem hết thảy đều khôi phục nguyên trạng.

Nàng an tâm đi vào gian nhà tù phía trong cùng, cũng không có ngoài ý muốn, nhìn thấy "cô nương" giả bộ bất tỉnh kia đang nằm đấy, tựa hồ là ngủ rồi, Mặc Yên nhìn phía sau lưng "nàng" mà cười cười.
"Cô nương" kia bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Mặc Yên làm cho cả người cứng đờ.

Bất quá, "nàng" lại không có cảm giác bị mạo phạm giống như lúc trước.

Bởi vì "nàng" vừa mới phát hiện, Mặc Yên là một nữ nhân! Bất quá, nghĩ đến lúc trước bị một nữ nhân đánh vào mông, trong nháy mắt, biểu tình của "nàng" trở nên quái dị.
* * *
Có ai thấy cái tên Na Ngõa nó kỳ kỳ sao hông?
Tui là tui tra theo bản raw tiếng Trung đó, nhưng mà vẫn thấy kỳ kỳ, hông hiểu.


Bình luận

Truyện đang đọc