Một tướng quân không phục mà cất cao giọng nghi ngờ, "Một kẻ hèn nho nhỏ nơi quan ải? Kia chính là cửa khẩu phía Tây Bắc của Đại Dận đó! Tuy nói thân thể tướng sĩ triều Đại Dận không cường tráng bằng tướng sĩ Xiêm La quốc chúng ta, nhưng bọn họ có nhiều người! Đối với một nước lớn đông dân như vậy, chết một vài người cũng không phải là vấn đề lớn gì! Nhưng chúng ta thì không được như vậy! Hơn nữa, không phải năm đó Tháp La tướng quân cũng bị bại trận ở chỗ này hay sao? Còn bởi vậy mà bị trọng thương, không thể lên chiến trường! Ta nghe nói tướng quân thủ Nhạn Nam quan chính là nữ nhi của Úc lão tướng quân năm đó đã đánh bại Tháp La tướng quân.
Chưa biết chừng người ta đã biết được nhược điểm của Tháp La tướng quân thông qua phụ thân, cho nên hiện giờ đang chờ chúng ta đưa đầu tới cửa đó!"
Người nói lời này không khách khí một chút nào!
Vị tướng quân này ghét nhất là kẻ cậy già lên mặt.
Vốn dĩ bọn họ đã thương lượng tốt kế sách, kết quả Tháp La tướng quân này lại phủ quyết* toàn bộ! Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì khi ông ta còn trẻ đã đánh thắng được rất nhiều trận, kinh nghiệm phong phú? Chuyện này cũng đã qua bao nhiêu năm, kiểu chiến thuật cũ đã sớm không còn thích hợp với chiến trường hiện tại!
*không đồng ý, phủ định
Sau khi Tháp La tướng quân nghe vị tướng quân trẻ tuổi này nói xong, ông ta rất phẫn nộ, tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, gân xanh nổi lên.
Thứ ông ta không thể chịu đựng nhất chính là bị người khác nhắc tới lần chiến bại nhục nhã đó!
Lão tướng quân mắt lóe lên hung quang, không nói hai lời, liền rút ra bảo đao của bản thân, một đao liền chém tướng quân trẻ tuổi thành hai nửa.
"Rầm" một tiếng, máu tươi phun tung toé, bắn đầy người những tướng sĩ xung quanh.
Lều trại tĩnh mịch trong chốc lát, thẳng đến khi giọng nói thô bạo lạnh lùng của Tháp La tướng quân vang lên, "Nếu còn có người nhiễu loạn quân tâm, thì đây chính là kết cục của người đó! Hiện tại lập tức chuẩn bị tiến công!"
"Vâng!" Mọi người phục hồi lại tinh thần, không khỏi run rẩy, cũng không còn ai có bất luận ý kiến phản đối gì nữa.
Mặc Yên bước lên tường thành Nhạn Nam quan, nhìn ra phương xa.
Đại quân Xiêm La quốc giống như một đàn kiến đang bạo động, rậm rạp một tảng lớn, từ từ đánh úp lại.
Đợi đến khi cách cổng thành khoảng 500 mét mới dừng lại.
Người lãnh đạo chính là Tháp La tướng quân.
Chỉ thấy ông ta vung tay lên, đội ngũ bộ binh lập tức bước ra khỏi hàng, tay cầm tấm chắn đứng ở hai bên sườn, đám bộ binh ở trung tâm đang đẩy một chiếc chiến xa, bên trên chở một cái chùy công thành rất lớn.
Ngoài ra còn có người nâng thang, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ hết.
Chỉ còn chờ tướng quân ra lệnh một tiếng liền lập tức công thành.
Tháp La thấy chỉ có một nữ nhân đứng trên tường thành, liền biết người này nhất định là chủ tướng* thủ thành, cũng chính là nữ nhi của kẻ thù.
Vì thế, trong lòng ông ta liền sinh ra ác niệm, muốn cố ý nhục nhã một phen.
*tướng quân chủ chốt.
Trong một thành sẽ có nhiều tướng quân, và chủ tướng sẽ là người đưa ra mọi quyết định và có quyền lực cao nhất thành đó
"Úc tướng quân, thế nào, sợ rồi sao? Một nữ nhân như ngươi không ở nhà giúp chồng dạy con, chạy tới biên quan này làm gì? Chẳng lẽ trượng phu của ngươi không được*? Cả ngày ngươi đều ở cùng với một đám nam nhân này, không phải là nói với bên ngoài rằng bản thân là tướng quân, nhưng thực chất lại là quân kỹ chứ! Ha ha ha ha ha.." Tháp La nói xong, các binh lính Xiêm La quốc đều cười ha ha.
*ý nói là bất lực, ysl á quí dị
Các tướng sĩ Nhạn Nam quan đều tức giận không chịu được, "Một đám chó chết! Giết sạch bọn họ!"
"Nhất định phải giết sạch bọn họ! Dám nhục nhã Úc tướng quân của chúng ta!"
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Không phải tướng quân bảo chúng ta phải bảo vệ tốt địa bàn này sao? Nghe tướng quân sẽ không sai!"
"Ồn ào!" Mặc Yên đối với lời nhục nhã của Tháp La cũng không dao động, thần sắc trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.
Nàng chỉ nhẹ nhàng nâng tay phải lên, Lâm Thành hiểu ý, giao cung tiễn trong tay cho Mặc Yên.
Lâm Thành khó nén được biểu tình giận dữ trên mặt: Nếu như phu nhân còn không ra tay, thì hắn sẽ động thủ! Lão đông tây! Đáng chết!
Mặc Yên giương cung, cài tên, mắt sáng như đuốc, mũi tên bay thẳng đến vị trí giữa mày của Tháp La tướng quân đang đắc ý cười to.
"Vèo" một tiếng, mũi tên nhọn bắn ra, xuyên qua đầu ông ta.
Tháp La tướng quân vẫn còn treo nụ cười dữ tợn ở trên mặt, cứ như vậy mà rơi khỏi lưng ngựa.
Lâm Thành thấy thế, xém chút nữa liền vỗ tay.
Chiêu này của phu nhân quả thực là muốn lóe mù mắt hắn! Nếu như hắn gặp loại tình huống này, nhiều lắm cũng chỉ biết mắng trở về, mắng đến khi đối phương nói không ra lời!
Vừa rồi, các tướng sĩ Nhạn Nam quan còn đang oán giận.
Hiện giờ lại vui sướng khi người khác gặp họa, cho các ngươi nói bậy! Kết quả, mới lên sân khấu vài phút đã treo!
So sánh với bên này, các binh lính Xiêm La quốc đều hoảng sợ.
Còn chưa đấu võ mà chủ tướng đã bị giết chết, phó tướng khẩn cấp ra lệnh lui quân.
Vốn dĩ bọn họ cũng không muốn đánh vào lúc này.
Hiện tại sĩ khí đại loạn, vẫn nên nhân lúc còn sớm mà lui lại thì tốt hơn.
Mặc Yên thấy Xiêm La quốc chuẩn bị lui về phía sau, đôi tay giơ lên cao, ra hiệu về phía xa.
Trong chớp mắt, từ mọi ngóc ngách của đám người Xiêm La quốc, bỗng dưng nhảy ra hơn mười binh lính, dùng khinh công bay loạn khắp nơi.
Bọn họ mỗi người đều mang theo một cái túi, sau khi mở ra liền thấy một lượng lớn tơ liễu bay đầy trời, toàn bộ rơi trên người binh lính của Xiêm La quốc.
Bọn họ rải xong liền nhanh chóng biến mất.
Đám tơ liễu kia không chỉ trở ngại tầm mắt, mà dính trên mặt còn gây ngứa vô cùng.
Quân đội Xiêm La quốc lập tức rối loạn, bọn lính ngứa đến mức chỉ lo gãi mặt, căn bản không nhớ rõ phó tướng đã hạ lệnh lui quân.
Chỉ là, đáng sợ còn ở phía sau!
"Chuẩn bị! Bắn tên!" Lâm Thành ra lệnh một tiếng, vô số hỏa tiễn từ trên tường thành bắn xuống dưới.
Hỏa tiễn vừa mới tiếp xúc với tơ liễu, ngọn lửa liền trở nên mãnh liệt hơn!
Binh lính Xiêm La quốc lập tức vùi mình trong biển lửa, liên tục kêu thảm thiết.
Kể cả Lâm Thành cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Tuy rằng hắn đã biết trước kế hoạch, cũng là bởi vì phu nhân hạ mệnh lệnh, cho nên cho dù hắn có rất nhiều nghi hoặc thì cũng chấp hành mệnh lệnh như cũ! Không ngờ đám tơ liễu bay phất phơ này lại có thể dẫn cháy hiệu quả đến như vậy! Chẳng trách phu nhân cố ý sai người dùng nhiều tiền đến phương Nam để thu mua!
"Giết!" Mắt thấy thời cơ đã đến, rất nhiều tướng sĩ Nhạn Nam quan đã chạy ra mở cửa thành, tiếng la rung trời giết ra ngoài.
Trong nháy mắt, bọn họ đã giao thủ với binh tướng của Xiêm La quốc.
"Binh binh bang bang", tiếng vũ khí lạnh va chạm lộn xộn, thanh âm đan xen.
Rất nhanh, tướng sĩ Xiêm La quốc liền tử thương* một mảnh.
*chết và bị thương
Phó tướng liều chết giao chiến, cánh tay và mặt của gã đều bị bỏng.
Mắt thấy binh lính của mình một người lại một người ngã xuống, gã trầm giọng rống to, "Lui lại! Mau rút lui!"
Bọn lính thưa thớt vây quanh phó tướng chạy ra phía xa.
Bọn chúng đã bị đánh cho tơi bời, thất tha thất thểu.
Mặc Yên hạ lệnh thu binh, kiểm tra thương vong.
Kết quả thật đáng mừng, ngoại trừ vài người trọng thương cùng vài chục người bị thương nhẹ, thế nhưng lại không có ai tử vong!
Bên trong Nhạn Nam quan là một mảnh tiếng cười cùng tiếng hoan hô.
Vừa mới ăn tết không bao lâu, nhưng hiện tại, mọi người đều có cảm giác giống như đang ăn tết một lần nữa, vây quanh Mặc Yên nhảy múa!
"Tướng quân! Ngài đúng thật là dự liệu như thần!"
"Đúng vậy! Đám chó vô dụng Xiêm La quốc kia giống như quỷ khóc sói gào, bị chúng ta làm cho sợ tới mức tè ra quần mà đào tẩu! Ha ha ha!"
"Đúng vậy! Lâu lắm rồi mới đánh một trận nhẹ nhàng như vậy!"
"Úc tướng quân thật đúng là phúc tinh của Nhạn Nam quan chúng ta!"
Cho dù là binh lính, hay là bá tánh bình thường, trên mặt đều mang nụ cười chân thành.
Thật may mắn, Nhạn Nam quan của bọn họ có Úc tướng quân trấn thủ!
Mặc Yên nhìn những gương mặt tươi cười trước mắt, bản thân nàng cũng không nén nổi mà nở nụ cười!.