[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Vẻ mặt Lý Ngọc Thiền vui sướng, ngẩng đầu lên.

Đầu tiên nàng ta nhìn về phía Nhàn vương thế tử Cảnh Tư, thấy Cảnh Tư chỉ lo cúi đầu uống rượu, căn bản không có chú ý tới nàng ta, trong lòng nàng ta dâng lên một trận thất vọng.

Bất quá, nàng ta suy nghĩ lại, lại trở nên đắc ý.

Tuy rằng Nhàn vương thế tử là một mỹ nam hiếm có, bản thân nàng ta cũng rất có hảo cảm đối với hắn.

Bất quá, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, lại không có thực quyền.

Nếu như gả cho hắn thì về sau nàng ta sẽ kém một bậc.

May mắn, mục tiêu lần này của nàng ta không phải là hắn, mà là biểu ca Nhị hoàng tử Cảnh Hồng.

Nếu nàng ta gả cho biểu ca, nàng ta không chỉ có cô cô ủng hộ ở phía sau, mà tương lai nàng ta còn có khả năng trở thành mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý.

Đến lúc đó, dù là Tả Phiên Phiên, hay là Úc Thanh, cũng đều phải quỳ xuống đất xin tha!
Tưởng tượng như vậy, Lý Ngọc Thiền càng thêm đắc ý, lại nhìn về phía Nhị hoàng tử Cảnh Hồng, thấy biểu ca cũng bị điệu múa của chính mình chinh phục, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, Lý Ngọc Thiền mới yên tâm bước xuống.
Sau đó, các quý nữ mỗi người đều thể hiện sở trường của bản thân, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, mọi người xem đến hoa cả mắt.


Trong đó, có không ít nữ tử coi trọng Cảnh Tư, thường xuyên liếc mắt đưa tình trong lúc biểu diễn.

Mặc Yên đem hết thảy thu ở trong mắt, trước sau đều mang gương mặt mỉm cười, như thật sự đang thưởng thức biểu diễn.

Ngược lại, Cảnh Tư đứng ngồi không yên, trong lòng bốc hỏa.
Mỗi khi có quý nữ nhìn qua phía hắn, hoặc là vứt cho hắn một cái mị nhãn, Cảnh Tư liền nôn nóng nhìn về phía Mặc Yên, sợ Thanh Thanh nghe cái danh ăn chơi trác táng trước kia của hắn, cho rằng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không phải là người có thể phó thác chung thân.

Nhưng mỗi khi hắn nhìn Thanh Thanh, hắn phát hiện biểu tình của nàng không biến hóa chút nào, trong lòng Cảnh Tư lại cảm thấy rầu rĩ, có chút không vui.

Thanh Thanh thấy nữ tử khác hướng về phía hắn, thế nhưng lại không có ghen tuông hay tức giận, có phải bởi vì Thanh Thanh căn bản không để bụng hắn hay không!
Cảnh Tư bất tri bất giác liền đem nghi vấn trong lòng lầm bầm lầu bầu nói ra, Lâm Thành ở phía sau nghe được, tưởng hắn đang hỏi chính mình, vì thế cẩn thận tự hỏi một phen rồi trả lời: "Phu nhân làm tướng quân, hẳn là người biết coi trọng đại cục.

Có lẽ là cảm thấy hiện tại không phải thời cơ để ghen tuông, liền tính toán tích góp lại, đến lúc đó tìm ngươi tính sổ một lần! Ai da..

Nếu là như vậy, chủ tử tự cầu nhiều phúc đi!" Phu nhân chính là người tập võ từ nhỏ, còn từng mang binh đánh giặc trên chiến trường.

Không phải hắn khinh thường chủ tử nhà mình, chỉ là tiểu thân thể của chủ tử, phỏng chừng không phải là đối thủ của phu nhân.


Lâm Thành cảm thấy, sau khi trở về, bản thân cần phải đi đến tiệm thuốc mua nhiều thuốc mỡ trị thương, dự phòng bất cứ tình huống nào của chủ tử.
"Ngươi nói có đạo lý.

Như vậy xem ra, Thanh Thanh vẫn rất để ý đến ta!" Cảnh Tư nghe Lâm Thành nói xong, liền cao hứng trở lại, cũng không biết trong lòng hộ vệ của chính mình đang thắp cho hắn một cây nến!
Chẳng bao lâu sau, các quý nữ cũng đã biểu diễn xong rồi.

Tả Phiên Phiên thực thông minh, lựa chọn lên sân khấu cuối cùng, muốn mang đến một màn biểu diễn áp trục xuất sắc.
Lúc này, đêm đã khuya, nhưng ở đại sảnh yến hội vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tả Phiên Phiên mặc một bộ váy trắng, từ trên trời giáng xuống, cùng với cánh hoa màu đỏ bay múa đầy trời.

Nàng ta cầm trong tay một thanh nhuyễn kiếm, trong tiếng nhạc trào dâng, nàng ta vừa hát vừa múa kiếm.

Tiếng hát nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng lại mang đến giai điệu hào hùng nhìn thấu thế gian.

Dáng vẻ múa kiếm vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.

So với Lý Ngọc Thiền quyến rũ vũ mị, điệu múa của nàng ta càng nhiều thêm một phần tiêu sái cùng thong dong, làm mọi người kinh ngạc cảm thán.


Chờ đến khi Tả Phiên Phiên biểu diễn xong, mọi người mới hoảng hốt từ màn biểu diễn vừa rồi mà bừng tỉnh, liên tục tán thưởng.
Hoàng đế dẫn đầu nói, "Tả tiểu thư phủ thừa tướng quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ danh mỹ nữ đệ nhất kinh thành! Điệu múa kiếm này ý cảnh sâu xa, làm người ta nhịn không được mà say mê trong đó, lưu luyến không quên, rất tốt! Thưởng!"
Thừa tướng cùng Tả Phiên Phiên quỳ xuống hành lễ tạ ơn.

Sắc mặt người Lý gia đều không tốt.

Lý quý phi cũng không có tâm tình tốt, Tả Phiên Phiên này mưu kế thật sâu! Cố ý chuẩn bị cho lần xuất hiện này, còn lên sân khấu cuối cùng, làm người ta cảm thấy ấn tượng khắc sâu! Lý Ngọc Thiền nhìn Nhị hoàng tử Cảnh Hồng hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tả Phiên Phiên, tức giận nghiến chặt răng.

Tiện nhân Tả Phiên Phiên này lại bắt đầu câu dẫn nam nhân! Ngay cả biểu ca của nàng ta cũng bị hồ ly tinh kia làm cho mê muội!
"Đúng thật là không tồi!" Xem xong màn trình diễn, Mặc Yên nói lên sự tán thưởng chân thật của chính mình, "So với những diễn viên chuyên nghiệp trong thế giới trước, cũng không thua kém chút nào!"
Lông xù xù lại không cho là đúng, "Nếu như Tiểu Yên Nhi lên biểu diễn, khẳng định càng tốt hơn so với nàng ta!" Mà cho dù người khác có tốt đến mấy, nó cũng kiên định đứng ở phía Tiểu Yên Nhi, bởi vì nó là một con thú thú chuyên nghiệp!
"Tiểu Yên Nhi, ta vừa mới nhìn giúp ngươi, Cảnh Tư nhìn chằm chằm vào ngươi, cho dù một cái liếc mắt cũng không cho Tả Phiên Phiên! Vô cùng không tồi!" Tuy rằng nó biết linh hồn bên trong thân thể Cảnh Tư là ai, hơn nữa cũng nhớ rõ quan hệ của mình cùng người nọ.

Nhưng trải qua sự quan sát trong hai thế giới, lông xù xù đã hạ một cái quyết định quan trọng.

Nó cảm thấy đi theo Tiểu Yên Nhi mới là đường ra duy nhất của nó.

Cho nên, nó quyết đoán bỏ gian tà theo chính nghĩa, quay sang ôm đùi Tiểu Yên Nhi!
Mặc Yên nghe xong lời này, không thể không thừa nhận, trong lòng có vui sướng tràn ra.

Bất quá, nàng vẫn xụ mặt, ngạo kiều nói: "Nếu như hắn dám nhìn người khác, chờ trở về liền ném hắn vào tổ nhím mà ngủ!"
Hoàn toàn không biết chính mình vừa tránh được một kiếp, giờ phút này, trong lòng Cảnh Tư đang suy nghĩ: Sao Thanh Thanh lại nhập thần như vậy? Có cái gì đẹp đâu cơ chứ! Còn mỹ nữ đệ nhất kinh thành! Còn không đẹp bằng ta! Thanh Thanh mau nhìn ta đi!

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt cực nóng cùng tâm tình vội vàng của Cảnh Tư, Mặc Yên rốt cuộc cũng quay đầu nhìn qua, Cảnh Tư lập tức lộ ra một gương mặt tươi cười, lộ đủ tám cái răng.

Mặc Yên thấy thế liền hạ mắt xuống, trong lòng Cảnh Tư lập tức bùng nổ, kém chút nữa liền nhảy lên.

Lâm Thành ở phía sau che mặt, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy! Người này nhất định không phải là chủ tử nhà mình!
"Đa tạ bệ hạ! Kiếm vũ của Phiên Phiên chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, không dám ở trước mặt Úc tướng quân múa rìu qua mắt thợ! Từ nhỏ Úc tướng quân đã tập võ, thông thạo mười tám đạo võ công! Trong số nữ tử đang ngồi ở đây, cũng chỉ có Úc tướng quân có thể múa ra linh hồn của điệu múa kiếm này!" Tả Phiên Phiên tạ ơn cũng không quên nhắc đến Úc Thanh, còn cố tình hạ thấp chính mình, tâng bốc Úc Thanh lên cao.

Ý tứ chính là, nàng ta biểu diễn xuất sắc như vậy cũng không bằng Úc tướng quân, huống chi là các quý nữ khác đang ngồi ở đây! Như vậy, Úc Thanh liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tất nhiên sẽ có người khó chịu, sẽ ra mặt yêu cầu Úc Thanh cũng lên đài biểu diễn.

Đến lúc đó, cho dù Úc Thanh quyết định như thế nào, cũng sẽ nằm trong kế hoạch của nàng ta!
Vốn dĩ Lý Ngọc Thiền nhìn hai nữ nhân này đều không vừa mắt.

Cục diện hiện tại khiến nàng ta cảm thấy cơ hội báo thù đã đến.

Chỉ cần Úc Thanh đi lên biểu diễn, mặc kệ kết quả thế nào, cuối cùng đều là nàng ta có lợi! Bất quá, tốt nhất là Úc Thanh có thể vượt qua Tả Phiên Phiên.

Bởi vì hiện tại trong lòng nàng ta hận nhất chính là Tả tiện nhân câu dẫn biểu ca!
"Tả tiểu thư nói đúng! Thần nữ cũng muốn nhìn xem Úc tướng quân múa kiếm như thế nào! Nhất định càng thêm xuất sắc!" Lý Ngọc Thiền suy nghĩ tốt liền lập tức nói ra, nói xong còn khiêu khích nhìn Tả Phiên Phiên một cái.
Khóe miệng Tả Phiên Phiên gợi lên một nụ cười không rõ ý: Không nghĩ tới người mắc câu chính là đứa ngu xuẩn này! Bất quá, như vậy càng thêm thú vị!.


Bình luận

Truyện đang đọc