[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Mặc Yên nhìn động tác quen thuộc này, suy đoán trong lòng càng thêm kiên định.

Tuy rằng diện mạo, tính cách đều thay đổi, nhưng linh hồn bên trong là giống nhau.

Chỉ là, vì sao người này lại không có ký ức đời trước? Chẳng lẽ là hắn đầu thai chuyển thế?
Thấy Mặc Yên vẫn luôn không nói một lời mà nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm lấy của bọn họ, trong lòng Cảnh Tư có chút thấp thỏm.

Vì sao Thanh Thanh không nói lời nào, là cảm thấy hắn quá càn rỡ sao? Chỉ là nàng cũng không có né tránh! Điều đó có nghĩa là nàng cũng có hảo cảm với hắn sao?
"Thanh Thanh?" Cảnh Tư nắm lấy tay Mặc Yên, quơ quơ.
Lúc này, Mặc Yên mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi, "Đây là có ý gì?"
Cảnh Tư bị nhìn đến xấu hổ, ánh mắt hơi mang ngượng ngùng nhưng lại kiên định dị thường mà nói: "Thanh Thanh, ta thích nàng!"
"Ồ, ta đã nhìn ra, vậy huynh dự định khi nào tới cầu hôn?" Mặc Yên hỏi thẳng.

Nàng cũng không phải là người thích trì hoãn.

Nếu đã xác định chính là người này, vậy nên quyết định cái gì thì cứ quyết định cái đó đi!
Cảnh Tư: Hả? Tiến triển nhanh như vậy sao? Thanh Thanh gấp không chờ nổi mà muốn gả cho ta sao?
"Ta..

Ta tùy thời đều có thể!" Cảnh Tư kích động, nói năng lộn xộn.


Sợ Mặc Yên không tin, hắn còn bảo đảm nói: "Thật sự, tuy rằng ta là Nhàn Vương thế tử, nhưng hàng năm phụ vương mẫu phi của ta đều đi du ngoạn khắp nơi, không có ở kinh thành.

Mọi chuyện trong Phủ Nhàn Vương đều là ta làm chủ.

Ngày mai ta liền tìm người tới cầu hôn!"
Mặc Yên nâng tay lên, gõ vào trán Cảnh Tư, kêu một tiếng "Đồ ngốc!"
Cảnh Tư không rõ nguyên nhân, che lại cái trán bị gõ.

Tuy rằng bị Thanh Thanh gõ nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng vì sao Thanh Thanh lại gõ hắn nha, còn nói hắn ngốc.

Hắn ngốc khi nào?
"Chẳng lẽ huynh không biết nguyên nhân lần này ta trở về là vì cái gì sao? Nếu ngày mai huynh đến cầu hôn, huynh cảm thấy sẽ có bao nhiêu người đứng ra phản đối?"
Cảnh Tư lập tức hiểu được, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc đứng đắn lên, "Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền trong tay nàng, cho nên sẽ không tứ hôn nàng cho bất luận kẻ nào.

Với hiểu biết của ta đối với ông ta, khả năng lớn nhất chính là ông ta nạp nàng làm phi." Nói đến đây, Cảnh Tư cũng bị cái ý tưởng này làm cho ghê tởm, "Chỉ là ông ta sẽ không có khả năng tự mình nói ra, dù sao tuổi tác của ông ta cũng có thể làm cha của nàng.

Vậy chỉ có thể dùng một ít phương pháp bỉ ổi.

Thời điểm ở bữa tiệc đón gió tẩy trần, nàng nhất định không được ăn bậy, cũng không được uống rượu, thời khắc đều phải chú ý những người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng.."

Cảnh Tư càng nói, càng cảm thấy trong lòng bất an.

Mặc Yên thấy hắn chau mày, nắm lấy tay hắn cười nói: "Được rồi! Huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình! Thân thể của ta không sợ bất kỳ độc dược nào, huynh không cần lo lắng chuyện này! Nói không chừng, ta còn làm cho bữa tiệc này náo nhiệt thêm một chút!" Mặc Yên một người mang bàn tay vàng, sao có thể sợ hãi một bữa tiệc nho nhỏ này! Có lông xù xù trong tay, muốn cái gì liền có cái đó!
Nhìn gương mặt tươi cười cùng ánh mắt giảo hoạt của Mặc Yên, nội tâm hỗn loạn của Cảnh Tư mới lắng xuống, "Thanh Thanh, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng!"
"Được! Ta tin tưởng huynh!"
Ngay khi Mặc Yên cùng Cảnh Tư đang dịu dàng thắm thiết bày tỏ nỗi lòng, Tả Phiên Phiên cũng đang bí mật âm mưu một chuyện gì đó.
Mấy ngày trước, rốt cuộc nàng ta cũng về tới kinh thành, mang theo một thân thương tích cùng lửa giận không có chỗ phát tiết.

Lần này đi ra ngoài không chỉ không có một chút thu hoạch gì, mà còn làm hỏng kế hoạch quan trọng nhất của nàng ta.

Nhưng không ngờ chính là, có một người xuất hiện đã mang đến cho nàng ta hy vọng.
Sau khi bọn họ chặn giết Úc Thanh trên đường núi, Tả Phiên Phiên cho rằng chỉ có bản thân sống sót.

Chỉ là chờ tới khi nàng ta trở lại kinh thành, có người dùng ám hiệu liên hệ với nàng ta.

Sau khi gặp mặt mới biết được thủ lĩnh đám hắc y nhân kia cũng không có chết.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hắn lấy được ngọc bội trong tay Úc Thanh.
"Chủ tử, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.


Tuy rằng không lấy được hổ phù, nhưng cuối cùng còn có chút thu hoạch." Thủ lĩnh đám hắc y nhân quỳ trên mặt đất giải thích.
Tả Phiên Phiên thưởng thức ngọc bội trong tay, nhưng trên thực tế là đang cẩn thận xác định, "Ngươi có chắc đây là cái ngọc bội kia hay không?"
Tròng mắt hắc y nhân xoay chuyển, "Thuộc hạ xác định, đây là thời điểm Úc Thanh đi ngang qua, thuộc hạ tự mình kéo xuống từ trên người nàng ta, không có sai." Hắn suy nghĩ, nói như vậy càng có thêm lực thuyết phục hơn, cũng càng thể hiện năng lực của hắn.

Vì thế, hắn che giấu sự thật là ngọc bội do Úc Thanh không cẩn thận làm rơi xuống.

Dù sao cũng là cái ngọc bội này quan trọng, còn chuyện làm như thế nào lấy được thì không cần quan tâm!
"Làm không tồi!" Tả Phiên Phiên cười khích lệ nói.
Trong lòng thủ lĩnh hắc y nhân vui vẻ, đang suy nghĩ nên đòi phần thưởng gì, liền cảm giác cổ tê rần, máu tươi phun trào ra ngay lập tức.

Đôi mắt hắn mở to, chưa kịp có bất luận động tác gì đã ngã xuống.
Tả Phiên Phiên không nhanh không chậm mà lấy ra môt cái khăn tay lau con dao găm tràn đầy máu tươi.

Sau đó quăng khăn tay đi, móc ra một cái bình nhỏ, đem chất lỏng bên trong đổ lên trên thi thể thủ lĩnh hắc y nhân.

Chỉ chốc lát sau, thi thể liền biến mất, "Phế vật! Nhiệm vụ thất bại thì còn có mặt mũi nào mà tiếp tục sống chứ!" Nói xong, Tả Phiên Phiên liền lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Ngày thứ hai, Tả Phiên Phiên liền gấp không chờ nổi mà lấy ngọc bội đi đến phủ Đại hoàng tử, gặp được Đại hoàng tử Cảnh Thần.

Tuy rằng bọn họ là biểu huynh muội, nhưng bởi vì từ nhỏ Cảnh Thần đã bệnh tật ốm yếu, rất ít ra ngoài gặp người.

Hơn nữa, hoàng hậu lại qua đời sớm, cho nên hai người cũng không quen thuộc.
Tả Phiên Phiên thành công dùng ngọc bội đạt được tín nhiệm của Đại hoàng tử.

Mấy ngày sau, mỗi ngày nàng ta đều đi đến phủ Đại hoàng tử biểu đạt một chút quan tâm, còn ái muội một chút, làm cho hảo cảm của Đại hoàng tử đối với nàng ta tăng mạnh.

Mắt thấy thời điểm tổ chức tiệc càng đến gần, Đại hoàng tử cũng bị nàng ta mê hoặc, Tả Phiên Phiên bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.

Nàng ta viết một phong thư, phái người gửi cho Nhị hoàng tử Cảnh Hồng, rất nhanh liền nhận được hồi âm.

Không biết hai người âm thầm đạt được hợp tác gì, Tả Phiên Phiên cười hả hê, lộ ra biểu tình đã nắm được mọi thứ ở trong tay.
Chẳng mấy chốc, ngày thứ ba cũng đã đến.

Chạng vạng hôm nay, tất cả quan viên tứ phẩm trở lên cùng người nhà đều được mời vào cung tham gia bữa tiệc tiếp đón Úc Thanh tướng quân.

Có rất nhiều người không rõ, một kẻ hèn tướng quân tứ phẩm, sao có thể có mặt mũi lớn như vậy, thế nhưng đáng giá để hoàng đế vì nàng tổ chức yến tiệc.

Huống chi, triều Đại Dận từ trước đến nay đều trọng văn khinh võ, võ quan tứ phẩm ở trong mắt họ chỉ như một chức quan nho nhỏ giống như hạt vừng.
Mặc Yên vừa đến ngoài cửa cung, liền nghe được mấy người chờ tiến cung đang nhỏ giọng nghị luận.
"Còn không phải nể mặt mũi phụ thân cùng ca ca của nàng ta chết trận trên sa trường, cho nên Hoàng Thượng mới phong cho nàng một cái chức tướng quân tứ phẩm.

Một nữ nhân mà cả ngày xen lẫn trong đám nam nhân, thật là không biết liêm sỉ!" Tam tiểu thư nhà Ngự Sử Đại Phu*- Lý Ngọc Thiền khinh thường nói.
* Ngự sử đại phu: Chuyên can gián, kiểm soát các quan
Bạn khuê mật của nàng ta, nhị tiểu thư nhà Thị Lang - Triệu Kỳ San cũng phụ họa: "Còn không phải sao! Ai biết nàng ta còn trong sạch hay không!"
"Vậy mà Hoàng Thượng còn cố ý tổ chức tiệc đón gió cho nàng ta?" Có người khó hiểu hỏi.
"Có lẽ là tự nàng ta tới cầu xin Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghĩ dù sao cũng sắp tới tết, cho nên mới để chúng ta tiến cung cho náo nhiệt, sao có thể chuẩn bị riêng cho nàng ta!" Lý Ngọc Thiền lập tức nói tiếp, giống như đang khoe bản thân hiểu biết nhiều hơn những người khác.
Mặc Yên: Chẳng lẽ trước đây Úc Thanh đắc tội nàng ta sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc