[QUYỂN 1] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢC



Mặc Yên mỉm cười, thi lễ với Lý quý phi, sau đó đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Lý quý phi.

Nàng đứng thẳng sống lưng, lời nói vang lên hữu lực, "Quý phi nương nương! Lời mà nương nương nói, Úc Thanh sẽ nhớ kỹ.

Bất quá, Úc Thanh cảm thấy trong lời nói của nương nương có mấy chỗ sai lầm, không biết nương nương có cho phép Úc Thanh chỉ ra hay không?"
Lý quý phi cảm thấy uy nghiêm của chính mình bị khiêu khích, ánh mắt sắc bén trừng Mặc Yên một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "A? Lời bổn cung nói có sai lầm, vậy Úc tướng quân thử chỉ ra xem!"
"Nương nương nói biên quan là nơi hoang dã, nói bá tánh biên quan là người thô tục, Úc Thanh cảm thấy có chút không ổn! Biên quan cho dù ở xa thì cũng là quốc thổ của triều Đại Dận, bá tánh ở biên quan tất nhiên cũng chính là bá tánh của triều Đại Dận ta, lấy đâu ra nơi hoang dã cũng như người thô tục như lời nương nương vừa nói! Bọn họ bưu hãn hiếu chiến, đó là bởi vì bọn họ sống ở nơi tùy thời tùy chỗ đều có thể gặp giặc ngoại xâm.

Nơi bọn họ bảo vệ chính là biên cương triều Đại Dận! Bọn họ không hiểu lễ nghi, nhưng lễ nghi là thứ mà những người sống ở những nơi hòa bình mới quan tâm! Bọn họ từ lúc vừa mới sinh ra đã gặp phải uy hiếp đến sinh mệnh, cho nên những bọn họ mới không quan tâm đến lễ nghi! Chẳng lẽ, chỉ bởi vì như vậy liền có thể xem nhẹ bọn họ hay sao? Chẳng lẽ bọn họ canh cánh bao đời để bảo vệ biên quan không phải là trung quân ái quốc sao? Chẳng lẽ bọn họ không đáng được người khác khâm phục hay sao?"
Mặc Yên nói rõ ràng từng chữ, cảm xúc trào dâng, nhóm võ tướng đang ngồi nghe liền cảm thấy trong lòng dâng lên tình cảm mãnh liệt.

Triều Đại Dận vẫn luôn trọng văn khinh võ.

Những văn thần chỉ cần khoa môi múa mép liền có thể thăng quan tiến chức.


Người thực sự có bản lĩnh, làm việc vì nước vì dân có mấy cái? Còn võ quan bọn họ thì sao? Bỏ qua những người có gia tộc đứng sau, đại đa số võ quan nếu muốn thăng chức chỉ có thể dựa vào quân công.

Nói trắng ra chính là liều mạng ở trên chiến trường, liều mạng giết địch, còn phải liều mạng sống sót!
Cảnh Tư nhìn Mặc Yên, ánh mắt hắn tỏa sáng, ngực nóng bỏng.

Đây là nữ nhân mà Cảnh Tư hắn yêu thích.

Nàng so với nam nhi càng thêm đỉnh thiên lập địa! *
*đầu đội trời, chân đạp đất,
Lý quý phi bị lời nói của Mặc Yên làm cho mặt đỏ tai hồng.

Không biết là bởi vì hổ thẹn, hay là bởi vì cảm thấy mặt mũi của chính mình bị ném đi mà trong lòng sinh ra phẫn hận, nhưng có lẽ là ý sau! Chỉ là, rõ ràng Mặc Yên cũng không muốn buông tha nàng ta như vậy!
"Nương nương cảm thấy Úc Thanh không quỳ lạy hành lễ chính là không tôn trọng đối với hoàng thất, nhưng tôn trọng cùng với việc không hành lễ có quan hệ gì sao? Úc Thanh không quỳ lạy hành lễ, là bởi vì trên đường hồi kinh, Úc Thanh bị ám sát, trên đùi có thương tích.


Đây là kết quả mà Úc Thanh liều mạng bảo hộ hổ phù.

Chẳng lẽ Úc Thanh nên biết hôm nay phải hành lễ, phải tránh cho trên đùi có thương tích mà phải đưa hổ phù cho thích khách sao? Úc Thanh liều mạng bảo vệ hổ phù, chẳng lẽ không phải là đang tôn trọng hoàng thất hay sao? Quỳ lạy hành lễ cùng hổ phù, cái nào nặng cái nào nhẹ, không cần Úc Thanh giải thích, hẳn là nương nương cũng biết rõ! Ta xin nói một câu đại nghịch bất đạo, mỗi ngày nương nương đều phải hành lễ đối với bệ hạ, là thật sự xuất phát từ lòng tôn trọng sùng kính bệ hạ, hay là vì muốn được bệ hạ rủ lòng thương, trao cho nương nương vinh sủng không ngừng, quyền thế không giảm?"
Lời nói của Mặc Yên phảng phất như vạch trần một tầng sa, tất cả người ở đây đều thay đổi sắc mặt, sắc mặt Kiến Văn đế âm trầm, Lý quý phi lộ ra vẻ kinh hoảng, quát, "Bổn cung đương nhiên là bởi vì tôn trọng sùng kính bệ hạ!" Sau đó nàng ta vội vàng quay đầu, nhìn kỹ biểu tình của hoàng đế.
Kiến Văn đế nhìn Mặc Yên bằng ánh mắt cảnh cáo, trầm giọng nói: "Được rồi! Là quý phi nói không đúng! Úc tướng quân cũng không cần chuyện bé xé ra to!"
Mặc Yên không cảm thấy đây là chuyện bé xé ra to.

Phụ thân cùng ca ca của Úc Thanh chết trận sa trường, chỉ để lại một mình Úc Thanh.

Chỉ là, bọn họ đã chết, liền không còn ai nhớ rõ công lao của bọn họ.

Trong nguyên cốt truyện, vì cái gì mà Úc Thanh lại bị Tả Phiên Phiên hại chết dễ dàng như vậy, trừ bỏ Tả Phiên Phiên bày ra đủ mưu kế, chẳng lẽ nhóm người này còn không quạt gió thêm củi hay sao? Ở trong mắt bọn họ, Úc Thanh chỉ là một "người mang điềm xấu" nắm binh quyền trong tay.


Cho dù bọn họ biết Úc Thanh bị chết oan, thì bọn họ cũng chỉ sẽ cảm thán một câu: Đứa nhỏ này mệnh không tốt! Hoặc là: Kiếp sau đầu thai vào một nơi tốt hơn! Bọn họ tuyệt đối sẽ không nhắc tới việc bọn họ đã dẫm lên thi cốt máu chảy đầm đìa của Úc Thanh như thế nào mới có thể đạt được ích lợi cho họ.
Mặc Yên nghe hoàng đế nói xong, trên mặt liền lộ ra thần sắc ủy khuất, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt muốn rơi, đảo quanh ở hốc mắt, "Bệ hạ cảm thấy Úc Thanh đang chuyện bé xé ra to sao? Đó là bởi vì hôm nay Úc Thanh đã trải qua quá nhiều hiểu lầm cùng phê bình, không muốn tiếp tục nhịn nữa! Ở trước cửa cung, tam tiểu thư Lý gia nói Úc Thanh là một nữ nhân không biết liêm sỉ, cả ngày xen lẫn trong đám nam nhân, nói tiệc đón gió tẩy trần tối nay là Úc Thanh mặt dày cầu xin bệ hạ, còn nói cha nàng ta có thể tùy tiện phỏng đoán thánh ý, nhìn ai không vừa mắt liền buộc tội người đó.

Vốn dĩ Úc Thanh không tin, nhưng vừa rồi lúc Úc Thanh vừa tới đây, Lý ngự sử lại đứng ra chỉ trích Úc Thanh không xứng ngồi ở vị trí này.

Rõ ràng công công dẫn đường đã nói rõ với ông ta rằng đây là do bệ hạ an bài, nhưng ông ta vẫn cứ nói bệ hạ làm như vậy là hỏng quy củ.

Còn có Lý quý phi, việc chân Úc Thanh bị thương đã được bẩm báo với bệ hạ, nhưng Quý Phi nương nương vẫn không buông tha.

Xem ra, Úc Thanh không nên chỉ bẩm báo cho một mình bệ hạ, mà còn phải cố ý bẩm báo lại cho nương nương biết.."
Ngồi trên cao, Kiến Văn đế nghe đến đây, sắc mặt đã âm trầm như có thể chảy ra mực, ánh mắt nhìn về phía người của Lý gia cùng Lý quý phi cũng càng thêm không tốt.
Lý ngự sử thấy thế, trong lòng vừa lo lắng vừa phẫn nộ, hét lớn một tiếng, "Ngươi nói bậy! Hoàng Thượng, người phải tin tưởng lão thần! Tin tưởng quý phi!" Nói xong, ông ta còn đưa mắt ra hiệu với muội muội của mình - Lý quý phi.
"Đúng vậy! Bệ hạ! Úc tướng quân rõ ràng là đang cố ý, muốn hãm hại Lý gia của thần thiếp! Hãm hại thần thiếp!" Lý quý phi nhận được ánh mắt của ca ca, vội vàng duỗi tay túm chặt lấy ống tay áo của hoàng đế, dùng ngữ khí làm nũng mà nàng ta quen dùng để cầu tình, đáy mắt nảy lên một tầng sát ý.

Tiện nhân Úc Thanh này, thật là đáng chết!
Kiến Văn đế đột nhiên ném tay Lý quý phi ra, ánh mắt mang theo lệ khí bắn về phía Lý quý phi, "Ngươi đã là quý phi, là người trong hoàng thất, không phải là người Lý gia! Nếu ngươi muốn làm người của Lý gia thì có thể lăn trở về Lý gia!" Trừ bỏ phủ Thừa tướng, thì nhà Lý ngự sử chính là nhà có quyền lực nhất kinh thành, đến thừa tướng cũng phải nhượng bộ ba phần.


Chính là bởi vì Lý gia có một Lý quý phi vinh sủng không suy.

Chỉ là, quá mức nổi bật khó tránh khỏi sẽ bị hoàng đế nghi kỵ.

Hôm nay, lời này của Lý quý phi vừa lúc chạm đến cái gai trong lòng hoàng đế.
Lý quý phi nghe thấy Kiến Văn đế uy hiếp, trong lòng hoảng hốt, không dám đáp lại một tiếng.
Nhị hoàng tử Cảnh Hồng nhìn thấy mẫu phi của chính mình bị răn dạy, vốn dĩ cũng muốn lên tiếng phản bác, nhưng hắn ta đã kịp thời ngậm miệng, cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Thừa tướng ngồi bên cạnh đám hoàng tử, trong lòng ông ta cảm thấy vui sướng.

Đáng đời Lý gia! Xem Lý ngự sử về sau còn dám diễu võ dương oai trước mặt ông ta nữa hay không! Nếu không phải muội muội của ông ta chết sớm, làm gì đến lượt tiện nhân Lý quý phi này chấp chưởng hậu cung!
Ngồi ở phía sau thừa tướng, Tả Phiên Phiên cũng đang thản nhiên tự đắc xem diễn.

Vừa rồi bị tên ngu xuẩn Lý Ngọc Thiền làm nhục trước mặt mọi người như vậy, bây giờ cũng có thể nuốt xuống được cơn tức giận này! Bất quá, địch nhân lớn nhất của nàng ta vẫn là Úc Thanh! Người Lý gia vẫn còn giá trị lợi dụng! Đến lúc đó sẽ để cho bọn họ trai cò đánh nhau, nàng ta lại ngồi làm ngư ông đắc lợi!
Nghĩ như vậy, Tả Phiên Phiên liếc nhìn Nhị hoàng tử một cái, hy vọng hắn không làm nàng ta thất vọng!.


Bình luận

Truyện đang đọc