Edit by Thanh tỷ
Chương 408: Mùi hôi thối
Hứng thú trong mắt đối phương anh nhìn thấy rất rõ ràng, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, cảm giác đầu tiên chính là hứng thú. Lúc trước anh cũng như vậy, cuối cùng là luân hãm không có cách nào tự kiềm chế.
Mặc dù hiện tại vẻ ngoài của tiểu gia hỏa là bộ dáng nam sinh, nhưng anh biết trên người cô có một lực hấp dẫn vô hình. Lúc trước, khi cô vẫn còn trong bộ dáng nam sinh, không phải anh cũng đã yêu cô rồi sao.
Nghĩ đến đây, Vân Hoán đột nhiên bỏ đi tâm tư muốn Tần Nhất khôi phục thân phận nữ sinh. Với dáng vẻ bây giờ của cô cũng đã có kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên đuổi tới rồi, nếu như khôi phục nữ trang thì còn đến mức nào nữa đây?
Tần Nhất không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: "Cậu ta là Mộc Hiên Nhiên, lúc trước có quen biết."
Chỉ là quen biết, không phải bạn bè.
Mộc Hiên Nhiên có chút tổn thương nhỏ: "Tiểu Nhất Nhất, sao cậu có thể như vậy? Cậu quên lúc trước cậu đã nói với tôi như nào sao, hiện tại nhanh như vậy đã phủ nhận quan hệ giữa chúng ta?"
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, quan hệ quần què gì, còn nói mập mờ không rõ ý: "Có thể nói chuyện cho tử tế không? Lúc trước tôi chỉ đồng ý coi cậu là bạn bè của tôi mà thôi."
"Tiểu Nhất Nhất, cậu thật đúng là thiếu muối." Mộc Hiên Nhiên thở dài, duỗi duỗi người, ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua Vân Hoán.
Trực giác giữa đàn ông với nhau có lúc cũng rất chuẩn, anh ta có thể cảm giác được người đàn ông này không có thiện cảm đối với mình, bởi vì tiểu Nhất Nhất.
Vân Hoán mặt không biểu tình, đôi mắt đào hoa thâm thúy hiện ra lãnh ý, anh vươn tay, khuôn mặt tuấn lãng cấm dục mê người: "Xin chào, tôi là người đàn ông của Thất Thất, Vân Hoán."
Mộc Hiên Nhiên cười khẽ một tiếng, mày kiếm nhướn lên, tuy không nhìn thấy mặt nhưng khí chất tà khí tùy ý toát ra lại làm cho người ta mê muội. Mộc Hiên Nhiên cũng vươn tay ra: "Xin chào, tôi là bạn của Thất Thất, Mộc Hiên Nhiên."
Bốn mắt nhìn nhau, đốm lửa bắn ra bốn phía.
Đặng Bảo Bình chứng kiến cảnh này mà tâm thần rạo rực, ôi mẹ ơi, hoa đào của nam thần cũng thật là nhiều nha.
"Có điều, Mộc Hiên Nhiên này dáng dấp có vẻ cũng rất đẹp trai, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng em chính là cảm thấy như vậy. Tình Thiên, chị nói xem có đúng không?" Đặng Bảo Bình hỏi.
"Ừm." Dương Tình Thiên ừ một tiếng, sau đó mí mắt rủ xuống, khổ sở trong mắt giống như muốn tràn ra tới.
Rừng cây cao chọc trời che cản phần lớn anh nắng chói chang, vốn chỉ là ba người đi, bây giờ lại nhiều hơn vài người. Tần Nhất thời thời khắc khắc đều duy trì tính cảnh giác, cánh rừng này không hề đơn giản, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Bốn người Lâm Bình đi theo phía sau, mặc dù bọn hắn vừa rồi nháo với Tần Nhất một trận, nhưng đối với đồ vật bên trong bọn hắn cũng không muốn bỏ qua, hoặc là nói chuẩn xác hơn, bọn hắn không muốn buông tha cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt.
Trên đường đi Tần Nhất đều thả ra tinh thần lực, cô bỗng nhiên phát giác phía trước có thứ gì đó, cô dừng lại, nói với mấy người Vân Hoán: "Phía trước có thứ gì đó, cẩn thận một chút."
Càng đi về phía trước, một cỗ mùi hôi thối đập vào mặt, giống như là có đồ bị mục nát thối rữa. Đôi mi thanh tú của Tần Nhất nhăn lại, cô từ trong không gian lấy ra mấy cái khẩu trang đưa cho đám người Vân Hoán.
Đeo khẩu trang, cảm giác cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, chỉ là mấy người Lâm Bình phía sau có chút khó chịu. Lâm Bình với hai người đàn ông vẫn khá tốt, còn Thanh Thanh có chút khó mà chịu đựng được mùi hương hôi thối kia.
"Đây là thứ quỷ quái gì, sao lại khó ngửi như vậy?" Thanh Thanh bất mãn nói, cô ta không có khẩu trang, chỉ có thể dùng ống tay áo bịt mũi.
Giọng nói của Thanh Thanh có phần lớn, cô ta chủ yếu là muốn gây sự chú ý với Tần Nhất, còn Tần Nhất căn bản không thèm để ý tới cô ta. Nhưng ai biết tiếng cô ta vừa dứt, mùi hôi thối càng rõ ràng hơn, sau đó có một bầy Zombie còng lưng chậm rãi đánh tới chỗ bọn họ.
Mùi hôi thối phát ra từ trên người chúng, thế nhưng bầy Zombie này so với Zombie mà ngày thường bọn họ nhìn thấy có chỗ không giống.
Chương 409: Đế thiếu và Husky
Bầy Zombie so với hình dạng ban đầu mọi người nhìn thấy thì không giống nhau, toàn thân chúng nó không phải màu xanh, mà là màu đen. Hơn nữa, toàn bộ lớp da lộ ra bên ngoài của bọn chúng đều là một tầng thịt hư thối, phía trên còn có thể nhìn thấy lúc nhúc giòi bọ.
Thanh Thanh là người đầu tiên chịu không nổi, "ọe" một tiếng liền phun ra. Ba người Đặng Bảo Bình đều là nữ sinh, cũng cảm thấy rất buồn nôn, nhưng đến cùng vẫn có thể khống chế chính mình không nôn mửa.
"Những thứ này là...?" Đầu lông mày của Tần Nhất nhíu chặt, những thứ trước mắt đã không thể gọi là Zombie, cũng không biết là thứ gì.
"Quản nó là cái gì, thử một chút xem." Mộc Hiên Nhiên mắt phượng lười biếng, tùy ý vung tay lên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ một con Zombie đột nhiên bị gãy, đầu lăn lộc cộc trên mặt đất, máu đen văng khắp nơi.
Nơi bị máu đen văng tới xèo xèo vài tiếng, sau đó mặt đất liền bị ăn mòn ra một cái lỗ nhỏ.
"Ôi mẹ ơi, đây, đây nhất định là axit sunfuric." Đặng Bảo Bình trợn to mắt.
Tần Nhất hơi gật đầu, xác thực giống với axit sunfuric, cũng không biết thứ này có độc tính hay không.
"Để anh." Vân Hoán nói với Tần Nhất: "Thứ này vẫn nên cẩn thận một chút, không gian dị năng của anh tương đối an toàn."
Vân Hoán vẫn có chỗ lo lắng, chất lỏng phun ra thật sự có chút quỷ dị, trước không nói đến tính ăn mòn của nó, anh lo lắng thứ này có độc.
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Vân Hoán, anh nhớ cẩn thận."
Trong lòng Vân Hoán ấm áp, bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy là ôn nhu say lòng người: "Yên tâm."
Anh vung tay lên, khống chế tất cả Zombie vào bên trong không gian của mình. Trong mắt đám người Đặng Bảo Bình, một bầy Zombie hôi thối đột nhiên biến mất, chỉ chốc lát, bọn chúng lại lần nữa xuất hiện, nhưng là đã biến thành một đống vụn thịt.
Lâm Bình lần này hoàn toàn trầm mặc, sự cường đại của Vân Hoán anh ta đương nhiên biết đến, đặc biệt là dị năng không gian đặc biệt của người nọ. Cho dù anh ta có kiến thức nông cạn đến đâu, thì cũng biết đây là dị năng thành danh của Đế thiếu.
Cho nên, người đàn ông tên Vân Hoán trước mắt mà anh ta vẫn luôn cho rằng là tên giả mạo, lại thật sự là Đế thiếu tiếng tăm lừng lẫy. Nghĩ đến đây, Lâm Bình đột nhiên muốn cho mình một cái bạt tay, anh ta đã làm cái gì, đùi to như thế không xông tới ôm, ngược lại còn đắc tội bọn họ.
Máu đen văng ra toàn bộ thẩm thấu xuống đất, để lại trên mặt đất một cái hố lớn. Vân Hoán kéo lấy tay Tần Nhất, mày kiếm khẽ nhếch. Anh không nói gì, nhưng đôi mắt đào hoa lại sáng lấp lánh, khiến Tần Nhất bỗng nhiên liên tưởng tới chú chó Husky một mực bán manh cầu chủ nhân khen ngợi.
Tần Nhất nhịn không được duỗi tay mình ra, vuốt vuốt tóc đen của Vân Hoán, khóe miệng cười khẽ, mắt phượng giống như hai vì sao trời bầu trời đêm, giọng nói như tiếng suối nước vang lên: "Ngoan, làm tốt lắm."
Tần Hàn Vũ suýt chút nữa thì không nhịn được cười ra tiếng, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của Vân Hoán, trong lòng anh bỗng nhiên lại dâng lên tia ghen ghét, anh còn chưa được Bảo Bảo ôn nhu như vậy xoa đầu đâu, dựa vào cái gì tiểu tử thối này lại được rồi?
Vân Hoán bị sờ đầu một chút cũng không có tức giận, ngược lại khóe miệng mím chặt nới lỏng mấy phần, hơi có chút giương lên, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng nhu hòa hơn chút.
Trên đời này, người có thể khiến cho Vân Hoán ôn nhu đối đãi như vậy, ngoại trừ Tần Nhất thì đúng là không có người nào.
Ngay cả Tiểu Hiên cũng chưa chắc có thể được Vân Hoán đối xử ôn nhu nhiều như vậy đâu.
Mộc Hiên Nhiên đem một màn này nhìn ở trong mắt, so với tiếng kinh hô thưởng thức của Đặng Bảo Bình, thì anh ta lại cảm thấy một màn trước mắt này hơi có chút chướng mắt, trong lòng giống như là bị một tảng đá to đè chặn.
Anh ta từ trước đến nay buông thả tùy ý, thích gì làm nấy, lúc này tâm trạng không vui, giọng điệu cũng kém đi mấy phần.