[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 442: Hôn lễ

Giờ khắc này, Tiểu Lam nhận thức được rất rõ rằng, lúc nó chưa có đủ thực lực để phân cao thấp với nam nhân này, nó vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Thấy vật nhỏ trong ngực yên tĩnh, Vân Hoán mới nhìn về phía Dương Tình Thiên.

Nói thật, đây là người phụ nữ đầu tiên ngoại trừ Tần Nhất khiến anh nhìn thẳng, nhưng nguyên nhân lại là vì cô ta là tình địch.

Dương Tình Thiên cao gầy, làn da không phải rất trắng, dáng dấp cũng không phải rất đẹp, thậm chí còn không xinh xắn bằng Đặng Bảo Bình bên cạnh, cũng không đáng yêu tinh xảo như Cốc Tiệp.

Nhưng trên người cô ấy lại có một loại hơi thở riêng, nhẹ nhàng, ôn nhu. Ở chung với cô ấy, bạn sẽ không tự chủ bị cô ấy lây nhiễm, tâm tình được thả lỏng.

Cô ấy ôn nhu giống như Tần Nhất, chỉ có điều một người lơ lửng ở mặt ngoài, một người lại giấu sâu bên trong.

Vân Hoán không sinh ra cảm giác nguy cơ với Trần Triệt, cũng không sinh ra cảm giác nguy cơ với Mộc Hiên Nhiên, nhưng với người phụ nữ bình thường này, anh lại có sự cảnh giác nhẹ.

Điều này có chút khó tin, nhưng Vân Hoán lại nghe theo ý nghĩ của nội tâm mình.

Nhìn Tần Nhất và Đặng Bảo Bình chuyện trò vui vẻ, đáy mắt Vân Hoán lóe lên một tia sáng tối tăm, Tiểu Lam trong ngực theo bản năng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Vân Hoán đi tới, đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người cân đối mạnh mẽ, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh, tựa như vị thần bên trên thần đàn.

Anh tự nhiên nhét Tiểu Lam trong ngực cho Tần Nhất, đầu mày ôn nhu, tóc đen hơi rối nhưng lại có thứ tự, khiến cho người đàn ông cấm dục mười phần tăng thêm mấy phần lười biếng gợi cảm.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe như rượu ngon ủ lâu năm, hương rượu bên trong dường như muốn say đổ lòng người.

Trải qua chuyện của Tiểu Lam, Tần Nhất cảm giác mình và Vân Hoán càng gần hơn một bước, tâm cùng tâm hoàn toàn dính vào cùng một chỗ. Khi đối mặt với anh, cô khó có được lộ ra sự đáng yêu xinh xắn và ngọt ngào của thiếu nữ.

"À, Bảo Bình đang nói cho em nghe tình huống của căn cứ."

Cô "chết" đã năm năm, vừa tỉnh dậy, có những chuyện so với đời trước cũng đã thay đổi, căn cứ thành phố Z là nơi cô nán lại lâu nhất, tuy nơi đó chứa đựng tất cả hồi ức khiến cô không chịu nổi, thế nhưng trong đáy lòng, cô vẫn có một tia quyến luyến đối với nơi đó.

Tính tình Đặng Bảo Bình đơn thuần, cô ấy ngược lại không mấy sợ Vân Hoán. Vân Hoán đối xử dịu dàng với Tần Nhất, cô ấy đều nhìn ở trong mắt. Mặc kệ người ngoài nói anh lãnh huyết tàn nhẫn thế nào, cô ấy lại cảm thấy Đế thiếu rất ôn hòa.

"Hì hì, Đế thiếu, anh đối xử với nam thần thật tốt. Nói thật, lần đầu tiên gặp mặt, em đã cảm thấy hai người rất xứng đôi."

Đặng Bảo Bình nói là lời thật lòng, lúc vừa gặp mặt, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí chung đụng giữa Tần Nhất và Vân Hoán không bình thường, cẩn thận quan sát, liền cảm thấy hai người rất xứng đôi.

"Vậy sao, tôi cũng cảm thấy thế." Người đàn ông nào đó cũng không cảm thấy mình da mặt dày: "Nhất Nhất cũng rất thích cô, hi vọng đến lúc đó cô có thể tới tham dự hôn lễ của chúng tôi."

Ở tận thế, nam nữ ở bên nhau hoàn toàn không cần hôn lễ, chỉ cần đẳng cấp ở trong căn cứ ngang ngang nhau là được, cũng không có bất kỳ pháp luật nào bảo hộ, ly hôn cũng rất tùy ý.

Thậm chí có rất nhiều người căn bản còn không đi đăng ký, trực tiếp ở chung một chỗ.

Thế nhưng Vân Hoán không muốn như vậy, anh yêu Thất Thất, cho nên anh muốn mang đến tất cả những gì tốt nhất cho cô.

Thật ra thì không cần làm bất kỳ chuẩn bị nào nữa, bởi vì vì hôn lễ này, anh đã chuẩn bị suốt năm năm, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của Tần Nhất mà thôi.

Vân Hoán vừa dứt lời, hiện trường liền sôi trào. Tần Hàn Vũ là nổi giận, tên cầm thú này, Bảo Bảo nhà anh mới hai mươi mốt tuổi, vậy mà sắp bị Vân Hoán bắt về tổ rồi.

Đặng Bảo Bình và Cốc Tiệp ngược lại là chúc phúc, các cô biết hai người đến với nhau cũng không dễ dàng, trong mắt Đặng Bảo Bình tràn đầy hưng phấn: "Thật sao, vậy đến lúc đó em khẳng định sẽ đi."

Hôn lễ của nam thần, cô rất chờ mong.

Chương 443: Trở lại thành phố Z

Sau khi vui mừng xong, Cốc Tiệp lập tức có chút lo lắng liếc nhìn Dương Tình Thiên, quả nhiên, ánh mắt Dương Tình Thiên vô cùng ảm đạm.

Cô có lòng khuyên giải Dương Tình Thiên một hai, thế nhưng thứ như tình cảm cũng giống như khi con người ta uống nước, ấm lạnh tự mình biết, không phải chỉ cần cô khuyên vài câu là có thể buông xuống.

Vân Hoán đương nhiên nhìn thấy được sự cô đơn của Dương Tình Thiên, nhưng ôn hòa trên mặt anh càng lúc càng rõ, ánh mắt nhìn Tần Nhất cũng càng say lòng người.

Mà Tần Nhất càng thêm hào phóng, là cô đồng ý gả cho Vân Hoán, lời cô đã nói đương nhiên sẽ nhớ.

"Ừ, hoan nghênh mọi người tới." Tần Nhất thừa nhận chuyện này.

Tần Hàn Vũ đột nhiên như quả bóng bị xì hơi, đây là quyết định của Bảo Bảo, chỉ cần cô vui vẻ là được. Hơn nữa, nếu mà nói thật lòng thì Vân Hoán là ứng cử viên sáng giá nhất, giao Bảo Bảo cho cậu ta, anh cũng rất yên tâm.

"Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Tần Nhất vốn còn muốn đi lịch luyện một chút, nhưng bây giờ tình huống lại có biến. Thực lực của tiến sĩ Lâm ngày càng mạnh, đồng thời cũng càng trở nên phách lối hơn, cô muốn đến căn cứ Kinh Đô sớm một chút, coi như tạm thời không thể đối phó được tiến sĩ Lâm, nhưng cô có thể dò xét ngọn nguồn của đối phương trước.

Hơn nữa, tiến sĩ Lâm tặng cô món quà lớn như thế, sao cô có thể không tặng quà đáp lễ chứ?

Đoàn người rời khỏi cánh rừng, sau đó liền đi thẳng tới thành phố Z.

Ba ngày sau, cuối cùng đã tới.

Tần Nhất nhìn tường vây thật dày, trong lòng có chút phức tạp, thành phố Z nhìn như không có gì thay đổi, nhưng dường như cái gì cũng thay đổi.

Vẫn là tòa thành trong trí nhớ, nhưng cô lại không phải là cô trước kia.

Vân Hoán dắt tay Tần Nhất, Tiểu Lam nằm sấp ở trên lưng anh đang ngủ say: "Thất Thất, anh sẽ ở bên em."

Vân Hoán không biết Tần Nhất là trọng sinh trở về, anh chỉ cho rằng tiểu gia hỏa sắp nhìn thấy người Tần gia nên có chút không được tự nhiên.

Tần Nhất cười yếu ớt, cô biết Vân Hoán hiểu lầm, nhưng cô không lên tiếng giải thích. Nói thật, cô đối với người Tần gia không có bất kỳ cảm giác gì, tâm nhạt như nước.

Có thể trước đó cô còn ôm hận ý trong lòng, ôm một loại chờ mong mà cô không nói nên lời, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa. Từ sau khi Vương Tán Đình và Hứa Hinh Hương xuất hiện, Tần Nhất phát giác, tâm tình hiện tại của cô rất bình tĩnh.

Cô và Tần Kiều Kiều trao đổi thân phận, Tần gia vừa có lỗi lại vô tội. Chung quy, khổ mà cô phải chịu, trong đó có hơn phân nửa đều là do người Tần gia cho.

Đời này chân tướng được phơi trần rõ như ban ngày, cô không muốn truy cứu chuyện trong quá khứ, toàn bộ...thả theo gió bay đi. Cô và người Tần gia cứ như vậy lại tốt, cả đời không qua lại với nhau.

"Bảo Bảo, chút nữa thôi là chúng ta về tới nhà rồi." Sau khi tiến vào căn cứ, Tần Hàn Vũ liền có vẻ hơi hưng phấn, anh không kịp chờ đợi muốn dẫn Tần Nhất về nhà.

Cha mẹ và Hàn Mạt nếu nhìn thấy Bảo Bảo khẳng định sẽ rất vui mừng.

Mấy người Đặng Bảo Bình biết Tần Nhất muốn về Tần gia, vừa mới tiến căn cứ liền nói tạm biệt với Tần Nhất, cho nên hiện tại chỉ có ba người Tần Nhất, à không, còn nhiều thêm một bé con dễ thương.

Còn chưa tới Tần gia, Tần Nhất đã nhìn thấy Tôn Chỉ Lan ở trước cổng. Năm năm trôi qua, Tôn Chỉ Lan vẫn mỹ mạo như cũ, một chút cũng không nhìn ra sự già nua, trên mặt bà mang theo nụ cười không màng danh lợi, trong tay ôm một con búp bê vải.

Tần Miễn đi ra, trong tay bưng một cái bát, ông trông già đi rất nhiều, nhưng vẫn phong độ như ngày nào, chỉ là thái dương bắt đầu có chút tóc bạc, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.

"Chỉ Lan, anh nấu một ít cháo cho em, em có đói bụng không, có muốn ăn một chút không?" Giọng nói của Tần Miễn rất ôn nhu, ôn nhu chỉ thuộc riêng mình Tôn Chỉ Lan.

"Không muốn, anh Miễn, Chỉ Lan không đói bụng, nhưng Bảo Bảo đói bụng rồi, anh đút con ăn một chút đi."

Trên mặt Tôn Chỉ là nụ cười dịu dàng, nhấc "Bảo Bảo" trên tay lên, đáy mắt ôn nhu, quanh người như có ánh sáng của tình mẫu tử tỏa ra.

Bình luận

Truyện đang đọc