[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Biubiu

Chương 446: Chung sống (1)

Biết em gái không thích ăn rau liền nhân lúc Tôn Chỉ Lan không chú ý mà trộm ăn hộ.

Tần Nhất còn nhớ, đây là những cảnh tượng mà cô thường hay nhìn thấy nhất. Cô chỉ có thể tay chân luống cuống đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn họ. Cô nghĩ, trong mắt cô lúc đó chắc chắn tràn đầy sự ước ao.

Đúng vậy, ước ao. Đây chính là người mẹ trong tưởng tượng của cô, người mẹ khác hoàn toàn với Vương Tán Đình.

Cô là con gái riêng, người Tần gia đều không muốn nhìn thấy cô. Ánh mắt Tần Miễn nhìn cô đầy oán hận ghét bỏ, giống như cô là thứ gì bẩn thỉu lắm vậy. Tần Hàn Vũ coi thường cô, xem cô như không khí. Tần Hàn Mạt thì luôn ghét bỏ gọi cô là tiểu tam.

Tần Kiều Kiều ngoài mặt đối xử tốt với cô, nhưng trong mắt lại hiện sự khinh thường. Tôn Chỉ Lan tính tình dịu dàng, khi nhìn thấy cô tuy cũng tỏ ra lạnh nhạt, không để ý tới. Nhưng nói đi nói lại, trong nhà họ Tần cũng chỉ có Tôn Chỉ Lan là đối xử tốt với cô nhất. Chí ít, vào lúc cô bị ốm, bà sẽ là người đầu tiên nấu canh mang cho cô uống.

Thế nhưng, Tần Nhất vẫn không biết phải chung sống với Tôn Chỉ Lan như thế nào.

May thay, rất nhanh Vân Hoán đã tiến vào, đi theo đằng sau là ba cha con Tần gia.

"Ưʍ." Tiểu Lam hơi ngọ nguậy tỉnh dậy, tóc ngắn mềm mại có chút lộn xộn, cánh tay đầy thịt đưa lên dụi mắt, sau đó giãy giụa muốn xuống chạy đi tìm Tần Nhất.

Thịt ở dưới người nó thật là cứng, không phải loại mềm mềm mà nó thích. Tiểu Lam cực kỳ tức giận, móng vuốt "bốp" một cái vỗ lên người Vân Hoán, nhưng cuối cùng người đau lại là nó.

Bé con đáng thương hề hề ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn mập mạp cực kỳ giống tiên đồng.

Ba cha con Tần gia nhìn mà lòng mềm nhũn, gương mặt nhỏ kia tương tự Tần Nhất, khiến tim bọn họ khẽ run lên một cái.

Tần Nhất cảm thấy buồn cười không ngớt, tiểu gia hỏa này thật ngốc manh.

Cô đứng lên đón lấy Tiểu Lam trong lòng Vân Hoán, giọng nói mềm nhẹ: "Tỉnh rồi?"

Xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, cũng không biết có phải vì vẫn còn là một đứa bé hay không, Tiểu Lam rất dễ ngủ. Cả quãng đường về nó chủ yếu đều nằm trong lòng Vân Hoán ngủ, thế nhưng lại cứ một mực ghét bỏ Vân Hoán thịt cứng.

"Ưm, tỉnh rồi, nhưng ta đói." Tiểu Lam chu miệng, nhìn Tần Nhất bằng khuôn mặt tràn đầy khát vọng.

Tần Nhất còn chưa kịp nói gì, Tần Miễn đã mở miệng trước: "Đói rồi sao, ông (ngoại)...ông đi nấu cơm cho cháu."

Ánh mắt của người đàn ông bốn mươi mấy tuổi sáng như bóng đèn mấy chục nghìn oát, nhìn chằm chằm vào viên thịt tròn tròn trong lòng Tần Nhất, chỉ thiếu điều không một ngụm nuốt nó vào bụng.

Tiểu Lam rúc vào lòng Tần Nhất theo bản năng, mẹ ơi, sao ánh mắt của nhân loại này lại đáng sợ như vậy, nó có cảm giác ông ta muốn ăn mình.

Thế nhưng sau đó nó lại nghĩ, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, sao có thể sợ một nhân loại nhỏ bé hèn mọn chứ?

Vì vậy, Tiểu Lam thò đầu ra, khua khua cánh tay thịt, tự cho rằng bản thân vô cùng khí phách mà phân phó: "Mau đi đi."

Tần Nhất che mặt, ngốc manh như vậy thực sự là thần thú thượng cổ ư? Tần Nhất cảm thấy, chắc chắn cô đã bị Thiên Nguyên lão nhân lừa rồi.

Còn Tần Miễn lại vui vẻ mà chạy đến phòng bếp, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.

Những người còn lại nhìn nhau có chút lúng túng.

(Truyện chỉ được đăng trên trang truyenwiki1.com )

Vẫn là Tần Hàn Mạt đánh vỡ cục diện xấu hổ này trước, anh ta chà xát hai tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Nhất đang chơi đùa với Tiểu Lam: "Ừm, tôi có thể ôm nó không?"

Tần Nhất ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nóng rực của Tần Hàn Mạt. Không thể không nói, gen của Tần Miễn rất trội, ba anh em Tần gia mỗi người đều có một đôi mắt phượng giống nhau như đúc.

Chỉ là của Tần Hàn Vũ thì sâu sắc, của Tần Hàn Mạt lại nóng bỏng, còn của Tần Nhất thì là lạnh nhạt.

Tần Hàn Mạt sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lập tức hiện lên nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, đẹp đẽ như những tia sáng lúc bình minh, dường như tất cả những thứ tối tăm đều không thể ẩn trốn trước mặt anh ta.

Chương 442: Chung sống (2)

Thanh niên như vậy, dương quang soái khí. Thế nhưng sự tuấn lãng của anh ta lại bị một vết sẹo dữ tợn phá hoại.

Tần Hàn Mạt không được tự nhiên sờ lên vết thương trên mặt mình. Anh ta để ý ánh mắt của Tần Nhất, trong lòng có chút thấp thỏm. Có phải em gái bị vết sẹo trên mặt mình dọa sợ rồi không?

Vết sẹo này từ năm năm trước đã xuất hiện rồi. Khi đó anh ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng bản thân vẫn chưa thoát ra được nỗi đau của việc Tần Nhất đã "chết". Lúc đối mặt với gốc thực vật biến dị, trong một thoáng không chú ý đã bị gốc thực vật biến dị đó trói lại.

Trong đầu anh ta giờ phút đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là anh ta không thể chết, anh ta còn phải đợi em gái trở về. Đối diện với sinh tử ngay trước mắt, anh ta đã thức tỉnh dị năng hệ độc, thế nhưng cái giá phải trả là gương mặt bị hủy.

Anh ta trước giờ đều không chú ý đến vết sẹo trên mặt mình, cho dù có bị người khác cười nhạo sau lưng, mỉa mai chế giễu anh ta là thằng xấu xí thì anh ta cũng chẳng cảm thấy sao cả. Có thể tiếp tục sống sót chờ em gái quay về là anh ta đã rất mãn nguyện rồi.

Tần Nhất mím môi thu lại ánh mắt, sau đó nhét Tiểu Lam trong lòng mình vào tay Tần Hàn Mạt.

Trên gương mặt Tần Hàn Mạt hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, không khí xung quanh lập tức có mùi sữa thoang thoảng lượn lờ.

Tiểu Lam thì lại rất thoải mái, tự mình tìm một vị trí dễ chịu làm ổ trong lòng Tần Hàn Mạt, ngoan ngoãn đáng yêu.

Điều này càng khiến trái tim Tần Hàn Mạt mềm nhũn, không biết anh ta lấy từ đâu ra mấy cái kẹo, bóc ra đút cho Tiểu Lam. Tiểu Lam cười híp mắt ăn kẹo, nhìn Tần Hàn Mạt cũng thuận mắt hơn vài phần.

Lúc này căn cứ đã ổn định, đang bắt đầu cố gắng khôi phục lại cuộc sống trước tận thế. Căn cứ thành phố Z phát triển khá tốt, rất nhiều máy móc đã chế tạo ra. Kẹo của Tần Hàn Mạt chính là được làm từ một loại thực vật giống với mía.

Nhưng một viên kẹo nho nhỏ này lại rất đắt, Tần Hàn Mạt hay có thói quen mang theo mấy viên bên người, một là để dỗ mẹ, một lý do khác là để có thể đưa cho Tần Nhất vào một ngày nào đó.

Tiểu Lam ăn đến vui vẻ, hai mắt Tần Hàn Vũ cong cong, cả người toát ra dáng vẻ ấm áp của anh trai nhà bên. Do dự nửa ngày, anh ta mới đưa mấy viên kẹo còn lại trong tay cho Tần Nhất.

"Cho em."

Không phải là anh ta không nỡ, mà là anh ta không biết làm sao để có thể chung sống với Tần Nhất, hoặc là nói anh ta sợ sẽ dọa đến cô.

Tần Hàn Mạt rất trắng, bàn tay to rộng, nhưng tay lại rất đẹp. Tay của đàn ông Tần gia đều rất đẹp, giống như trời sinh ra là để dùng làm nghệ thuật vậy.

Đáy mắt Tần Hàn Mạt có vài phần mong chờ. So với anh cả, thời gian anh ta và Tần Nhất chung sống với nhau ít hơn nhiều, khiến cho anh ta cũng không biết phải cư xử với cô như thế nào.

Tần Nhất nhìn thấy sự thấp thỏm trong mắt Tần Hàn Mạt, lời từ chối thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Cô đưa tay ra nhận lấy.

Đây là một việc rất tùy ý nhưng lại khiến cho Tần Hàn Mạt cười tươi như hoa, mặt mày sáng lạn như xuân về hoa nở, chẳng khác đứa trẻ vừa được cho kẹo là bao.

Lông mày Tần Nhất bỗng giãn ra, ngón tay vuốt nhẹ lên viên kẹo, sau đó đột nhiên nhớ lại một buổi chiều nào đó, Tần Hàn Mạt cũng từng đưa cho cô một viên kẹo như vậy.

Cô là con riêng nên người Tần gia rất ghét cô. Thái độ Tần Hàn Vũ đối với cô là không thèm đếm xỉa đến, còn Tần Hàn Mạt lại thích nói móc chế giễu cô.

Không chỉ có người Tần gia ghét cô, đến cả con cái của những gia đình có quan hệ tốt với Tần gia cũng rất ghét cô. Trong ấn tượng của cô, có một đứa mập lớn hơn cô 2 tuổi đặc biệt thích bắt nạt cô, hơi tí là đi tìm một đám trẻ con vây quanh cô, mắng chửi cô, đánh đập cô.

Có một lần, vừa đúng lúc bị Tần Hàn Mạt bắt gặp. Lúc đó cô bị bọn họ đánh đến bầm dập cả người. Cô tưởng rằng Tần Hàn Mạt sẽ tiếp tục cười nhạo cô, nhưng kết quả là anh ta lại ra mặt đuổi đám người đó đi.  

------

Tuần này Thanh hơi bận nên tạm dừng đăng chương mấy ngày nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ♥♥♥

Bình luận

Truyện đang đọc