Edit by Thanh tỷ
Chương 492: Đánh lâu dài, làm tiêu hao vật lực
Thế nhưng giờ khắc đó thật sự đến, Tần Nhất lại phát hiện nội tâm mình vô cùng bình tĩnh, trong lòng cô có hận ý, thế nhưng càng nhiều hơn là sự khắc chế.
Bởi vì, cô muốn sống sót, muốn sau khi gϊếŧ được tiến sĩ Lâm có thể bình an trở về, có người còn đang chờ cô. Cô thừa nhận, cô muốn an toàn trở lại bên cạnh người đó.
Khoảng thời gian vừa mới trọng sinh, trong lòng cô chỉ có hận ý và chấp niệm, động lực để cô sống tiếp chính là báo thù. Cô có thể vì báo thù mà liều lĩnh, dù cho kết cục cuối cùng là ngọc đá cùng vỡ.
Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, trong lòng cô có lo lắng. Cô biết có người đang đợi cô, cô không thể chết, cô muốn còn sống trở về, cô còn chưa được nhìn thấy nhà mà anh đã hứa hẹn với cô.
Cho nên giờ khắc này, trong lòng Tần Nhất rất bình tĩnh. Lần này, cô chỉ là đến tìm hiểu ngọn nguồn mà thôi. Gϊếŧ tiến sĩ Lâm, vẫn nên đợi một thời gian nữa.
Tâm Tần Nhất bình tĩnh lại, Thanh Tuyệt và tiến sĩ Lâm bên kia cũng vừa dùng xong bữa.
Sau khi lấp đầy bụng, Thanh Tuyệt không kịp chờ đợi hỏi: "Lâm, lúc nào chúng ta tiến công, chẳng lẽ cứ đợi như vậy?"
Tính tình Thanh Tuyệt nôn nóng, căn bản ngồi không yên, hiện tại có một nhà kho lương thực lớn như thế, hắn hận không thể xông thẳng vào. Hơn nữa, hắn còn nhớ mong tới "cực phẩm" mà tiến sĩ Lâm nói tới kia.
Tiến sĩ Lâm duỗi tay ra sau, A Sâm cung kính đưa lên một chiếc khăn tay màu trắng. Tiến sĩ Lâm ưu nhã lau miệng, gương mặt tuấn tú, cả người tràn đầy hơi thở thư sinh, vô cùng nho nhã ôn nhu.
Thế nhưng Tần Nhất biết, bên dưới túi da nho nhã kia là một trái tim tàn nhẫn biếи ŧɦái.
Tiến sĩ Lâm đưa khăn tay cho A Sâm đằng sau, sau đó cười với Thanh Tuyệt đang gấp như khỉ: "Vương sao phải gấp gáp như vậy? Không uổng phí một binh một tốt mà có thể lấy được căn cứ không phải càng tốt hơn sao? Hiện tại chúng ta vây bọn hắn ở trong căn cứ, chỉ cần bọn hắn không có đồ ăn, bắt đầu rơi vào khủng hoảng, tự mình hại mình, đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến công."
Thanh Tuyệt nghe xong cười to vài tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai tiến sĩ Lâm, mặc dù trong đáy mắt tiến sĩ Lâm hiện lên từng tia ghét bỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
"Cao, thật là cao minh! Lâm, tâm kế của ngươi ta thật rất bội phục." Thanh Tuyệt không tiếc lời lên tiếng khen ngợi.
Đợi sau khi tiến sĩ Lâm rời đi, nụ cười trên mặt Thanh Tuyệt lập tức biến mất, người hầu Zombie Nguyệt Lạc vẫn luôn yên lặng đứng phía sau Thanh Tuyệt đi lên phía trước: "Vương, cái tên Lâm này quỷ kế đa đoan, quá mức thông minh, chúng ta không thể tin hắn hoàn toàn."
Thanh Tuyệt khoát khoát tay: "Ta biết, hắn chẳng qua là muốn lợi dụng ta thôi, nhưng đến cùng là ai lợi dụng ai thì chưa chắc đâu."
Nguyệt Lạc thở phào một hơi: "Vương đã có tính đoán thì tốt."
Nguyệt Lạc thật lòng không thích tiến sĩ Lâm, hắn luôn cảm thấy mặc dù tên nhân loại đó đang cười, thế nhưng lại rất âm trầm, so với nhân loại bình thường còn đáng sợ hơn nhiều. Hắn sợ tên nhân loại nham hiểm đó dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Vương nhà hắn.
Trong lòng Tần Nhất khẽ động, quả nhiên tiến sĩ Lâm định dùng kế tiêu hao chiến*, muốn bức chết thành phố Z.
(*Tiêu hao chiến hay chiến tranh tiêu hao là một chiến thuật quân sự được một bên sử dụng để thắng cuộc chiến bằng cách làm suy yếu đối phương tới mức sụp đổ khi thiệt hại liên tục về người, lương thực và trang thiết bị. Phe sở hữu lượng tài nguyên lớn hơn thường là phe chiến thắng.)
Hừ, cô sẽ không để cho mọi chuyện diễn ra như hắn mong muốn, căn cứ Z cần nhanh chóng giải quyết đám Zombie này.
Đầu óc Tần Nhất linh hoạt, bầy Zombie này đều nghe theo lời Zombie Vương, nếu như cô gϊếŧ hắn...
Tần Nhất mới nảy ra suy nghĩ này liền lập tức bác bỏ, không được, cô không thể động đến Zombie Vương! Nếu như động đến, không chừng đám Zombie này thẹn quá hóa giận. Hơn nữa nghe Tiểu Tứ nói, ngoại trừ Thanh Tuyệt, còn có những con Zombie Vương khác. Nếu như cô tùy tiện gϊếŧ Thanh Tuyệt, như vậy thành phố Z rất có thể sẽ lọt vào công kích của Zombie Vương khác.
Giữa nhân loại và Zombie, cuối cùng cũng sẽ có một trận ác chiến. Nhưng Tần Nhất không muốn thành phố Z trở thành ngòi nổ, một khi tất cả Zombie Vương đều đến công kích thành phố Z, cô tin tưởng, các căn cứ khác cũng sẽ không đến giúp đỡ thành phố Z.
Chương 493: Nghi ngờ
Không có bất kỳ một căn cứ nào muốn tiếp nhận lửa giận của mấy con Zombie Vương cùng một lúc, thậm chí vì muốn dập tắt lửa giận của Zombie Vương, các căn cứ khác có thể sẽ chủ động dâng thành phố Z cho Zombie Vương.
Tần Nhất khẽ thở ra một hơi, kiềm chế xúc động trong lòng, cúi đầu yên lặng.
Thanh Tuyệt bỗng nhiên lại chú ý tới Trạch Ninh bên cạnh, ánh mắt hắn lấp lóe: "Trạch Ninh, ngươi thấy thế nào?"
Trạch Ninh chớp chớp huyết mâu xinh đẹp, nét ngây thơ vô tội trên khuôn mặt nhỏ trước đó đã thay đổi sang trang trọng nghiêm túc: "Thanh Tuyệt ca, tại sao chúng ta phải đi công kích nhân loại? Ta luôn cảm thấy cái tên Lâm này không đơn giản, hắn vẫn luôn lợi dụng chúng ta."
Thanh Tuyệt liếm môi một cái, trong con ngươi màu đỏ đậm hiện lên vài tia hứng thú. Trạch Ninh rất ít phát biểu cái nhìn của mình đối với mấy chuyện như thế này, mỗi lần hắn hỏi, Trạch Ninh đều là vẻ mặt vô tội, nói hắn tự quyết định là được.
"Tiếp tục." Thanh Tuyệt ngược lại rất muốn nghe một chút suy nghĩ của Trạch Ninh.
Trạch Ninh kéo căng cơ thể, ngồi thẳng lưng, cố gắng khiến cho bản thân nhìn qua lão thành một chút: "Thanh Tuyệt ca, chúng ta và nhân loại đến bây giờ đều là sống chung hòa bình, tại sao nhất định phải khai chiến trước? Nếu như nhân loại đoàn kết lại cùng nhau phản công đánh lại chúng ta, chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Với lại, ta cảm thấy đến lúc đó, cái tên Lâm kia chưa chắc đã giúp chúng ta. Hắn là nhân loại, nói không chừng hắn là nội gián mà nhân loại phái tới, chính là muốn khiến chúng ta đi chịu chết."
Trong lòng Tần Nhất bật cười, rốt cuộc trong đầu tiểu thiếu niên này chứa bao nhiêu thuyết âm mưu vậy.
Nhưng mà, nói không chừng cô có thể bắt đầu từ đây, nếu như quan hệ hợp tác giữa tiến sĩ Lâm và Thanh Tuyệt tan rã, như vậy đối với bọn họ ngược lại là chuyện tốt...
Thanh Tuyệt cũng sững sờ, hắn có nghĩ tới Lâm đang lợi dụng hắn, nhưng không sao cả, bởi vì hắn cũng đang lợi dụng ngược lại Lâm. Nhưng nếu đúng như Trạch Ninh nói, Lâm là nội gián nhân loại phái tới, như vậy bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Con ngươi màu đỏ đậm của Thanh Tuyệt đang không ngừng lóe lên, răng nanh bên miệng không tự chủ vươn ra.
Trạch Ninh cẩn thận nhìn Thanh Tuyệt một lượt, hàng lông mày nhíu lại, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: "Thanh Tuyệt ca, ngươi làm giao dịch gì với Lâm?"
Trạch Ninh cũng không phải là người ngoài, với tư cách là Zombie cấp chín chỉ cách Zombie Vương một bước ngắn, Thanh Tuyệt rất tín nhiệm hắn: "Lâm nói, hắn có thể cho chúng ta một nhóm bán thú nhân ưu tú, hơn nữa còn có thể trị hết kỳ suy yếu của chúng ta."
Zombie Vương là Vương giả, nhưng bọn chúng lại có một nhược điểm trí mạng. Mỗi tháng, sẽ có hai đến ba ngày là bọn hắn rơi vào kỳ suy yếu. Mấy ngày đó, dị năng của bọn chúng sẽ suy giảm một nửa, đồng thời dị năng cũng không dùng được. Đây đối với Zombie Vương mà nói là uy hiếp trí mạng.
Cho nên, đây cũng là lý do tại sao số lượng Zombie Vương hiện tại không hề ít, nhưng lại không dám xuất hiện đối đầu với nhân loại.
Ban đầu khi Lâm tìm tới cửa, Thanh Tuyệt không hề tin hắn, thế nhưng khi Lâm nói hắn có thể trị hết kỳ suy yếu của Zombie Vương, Thanh Tuyệt không tránh khỏi động tâm.
Trạch Ninh lại không nghĩ đơn giản như vậy: "Thanh Tuyệt ca, làm sao ngươi biết hắn có thể trị hết? Ngộ nhỡ hắn lừa gạt ngươi thì sao?"
Không thể không nói, Trạch Ninh thoạt nhìn vô tội đơn thuần, nhưng suy nghĩ lại thấu đáo hơn Thanh Tuyệt nhiều.
Tần Nhất đang yên lặng làm người vô hình thì bị "kỳ suy yếu" mà Thanh Tuyệt nhắc tới hấp dẫn. Nếu cô không hiểu sai, đây chính là nhược điểm trí mạng của Zombie Vương.
Chỉ là kỳ suy yếu xảy ra vào lúc nào, thời gian bao lâu, suy yếu tới trình độ nào, Tần Nhất vô cùng muốn biết.
Đối với Zombie Vương mà nói, kỳ suy yếu chính là nhược điểm trí mạng, nhưng đối với nhân loại mà nói, sao lại không phải là một cơ hội tốt chứ.