[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 486: Mỹ nhân kế

Mái tóc hơi dài xõa xuống, gương mặt nho nhỏ không dính phấn son, nhưng đối với Vân Hoán mà nói thì quả thực là dụ hoặc trí mạng.

"Đang làm gì vậy?" Giọng của Vân Hoán có chút khàn khàn, hầu kết gợi cảm nhấp nhô lên xuống.

"Buồn chán, tùy tiện xem chút đồ." Thanh âm của Tần Nhất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có bộ dáng gì tức giận.

Vân Hoán hơn híp híp mắt ngồi xuống giường, anh còn chưa lên tiếng, Tần Nhất đột nhiên nhào tới đẩy anh ngã ra giường.

Thời gian gần đây Tần Nhất được nuôi rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, làn da tuyết trắng vô cùng mịn màng.

Vân Hoán đưa tay nhéo nhéo mặt cô, xúc cảm rất tốt.

"Không giận nữa?"

Tần Nhất lắc đầu, hôn nhẹ lên khóe môi anh: "Ừm, không giận nữa."

Vân Hoán nghe vậy tâm tư khẽ động, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng anh chưa kịp nói gì, môi mỏng đã bị người đang đè trên người chặn lại.

Tần Nhất học theo dáng vẻ trước đây Vân Hoán hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng linh xảo miêu tả lại cánh môi mỏng của anh.

Suy nghĩ của Vân Hoán bị nhiễu loạn, nhịn không được đảo khách làm chủ, cơ thể cao lớn hơi động, trong nháy mắt vị trí của hai người đã thay đổi.

Tư vị của cô gái nhỏ dưới thân tốt đẹp như vậy, khiến Vân Hoán không nhịn được muốn càng nhiều hơn.

Bầu không khí dần dần trở nên mập mờ, cánh môi đỏ tươi nóng bỏng đã không còn thỏa mãn được anh, môi mỏng chậm rãi hướng xuống, từng chút từng chút một, ở chỗ xương quai xanh tinh xảo của Tần Nhất lưu luyến quên về.

Bỗng nhiên, Vân Hoán dừng động tác.

"Vân Hoán, Vân Hoán." Tần Nhất gọi mấy tiếng, nhưng người đàn ông trên người cô không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như là đã ngủ.

Trên thực tế, anh quả thực không khác gì đã ngủ thiếp đi.

Tần Nhất bình tĩnh đẩy anh sang một bên, đôi mắt đào hoa của Vân Hoán khép chặt, đầu lông mày hơi nhíu.

Tần Nhất vươn tay vuốt nhẹ đầu lông mày Vân Hoán, kéo chăn đắp cho anh, sau đó xoay người đi tới phòng vệ sinh.

Sau khi rửa sạch thuốc mê bôi trên xương quai xanh, Tần Nhất gọi Tịch từ trong không gian ra.

Vật nhỏ màu trắng liếm liếm móng vuốt, nhìn Tần Nhất nói: "Chủ nhân, người làm như vậy là không được, nếu như nam nhân kia tỉnh lại, khẳng định sẽ rất tức giận."

Tần Nhất khẽ giật mình, đúng vậy, khẳng định Vân Hoán sẽ rất tức giận. Anh vốn không đồng ý cho cô đi mạo hiểm, cho nên, cô đã hạ thuốc mê anh.

Thế nhưng cô không hối hận, hiện tại tình huống của thành phố Z không được khả quan cho lắm, tuy Vân Hoán là dị năng giả cấp mười, nhưng Tần Nhất cũng không quá yên tâm, bởi vì bên người Zombie vương còn có tiến sĩ Lâm, một kẻ thần bí khó lường.

Có hắn ở đây, không biết sẽ còn phát sinh ra biến số gì nữa, cho nên cô muốn đi tra xét ngọn nguồn.

"Cho dù như thế nào, ta nhất định phải đi." Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất hiện lên sự kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ căng cứng.

Cô từ không gian lấy ra một viên thuốc màu xanh, sau đó cho vào miệng nuốt xuống. Chỉ chốc lát, toàn thân từ trên xuống dưới đều biến thành màu xanh nhạt, thoạt nhìn rất giống dáng vẻ của Zombie cao cấp.

Chỉ có điều con ngươi của Zombie cao cấp đều là màu đỏ, đẳng cấp càng cao, màu đỏ càng đậm. Đây cũng là điểm khiến bọn chúng không giống nhân loại, và cũng là dấu hiệu nhận biết khó có thể thay đổi.

Tần Nhất lại lục lọi trong không gian lấy ra kính áp tròng cùng hộp trang điểm, là một nữ sinh, tuy cô không thường xuyên trang điểm, nhưng vẫn biết vẽ.

Tịch lười biếng nằm nhoài người ở bên cạnh, trong con ngươi màu vàng tràn đầy sự ngạc nhiên. Đây là thứ gì, tại sao lại có thể khiến cho gương mặt một người thay đổi thành gương mặt của một người khác?

Đợi đến khi Tần Nhất dừng tay, người trong gương toàn thân có màu xanh nhạt, hai con ngươi đỏ sậm, bờ môi trắng bệch, gò má có hơi lõm xuống, ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ hoàn toàn không khác một con Zombie cao cấp chính hiệu.

Chương 487: Chứng bệnh mù mặt của Zombie

Tần Nhất quay đầu lại, nhìn Tịch hỏi: "Thế nào, giống không?"

Hai mắt to tròn của Tịch có chút ngốc trệ, lập tức "ngao ngao" kêu lên: "Giống, thật sự là quá giống! Chủ nhân chủ nhân, người thật là lợi hại."

Tịch chưa thấy qua kỹ thuật trang điểm có thể so với chỉnh dung của thế kỷ hai mươi nên khen ngợi Tần Nhất lên tận trời.

Tần Nhất quay đầu nhìn lại mình trong gương, hài lòng gật đầu, vẫn là thuốc của tiểu Mai Hoa tốt. Tiểu gia hỏa này gần đây rất say mê điều chế các loại thuốc, thứ cô vừa mới ăn chính là sản phẩm mới của tiểu Mai Hoa.

Thứ thuốc này có thể khiến cho toàn thân người ta biến thành màu xanh nhạt, thời gian duy trì khoảng vài ngày, không có bất kỳ tác dụng phụ gì, vừa vặn rất thích hợp với hành động lần này của cô.

Tuy cô muốn đi tìm hiểu tình huống, nhưng cũng không phải là người mù quáng không có chuẩn bị gì cứ thế mà đi, chung quy vẫn nên làm tốt công tác chuẩn bị an toàn.

Tần Nhất thay sang một bộ quần áo màu đen, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo choàng dài có mũ cùng màu. Hôm nay cô xa xa nhìn mấy lần, những con Zombie cao cấp kia đều là mặc như vậy.

Đã đánh vào trận doanh đối phương, cô đương nhiên cũng phải ngụy trang giống như đúc.

Bóng đêm dần dần thẫm lại, Tần Nhất ôm Tịch nhanh chóng đi đến một bên tường thành cao cao làm bằng đất rắn chắc, trong căn cứ thỉnh thoảng có đội tuần tra đi qua, Tần Nhất dựa vào tinh thần lực tránh khỏi bọn họ.

Cô nhẹ bước leo lên tường cao, tìm đến vị trí góc chết ban ngày nhìn thấy, sau đó nói với Tịch trong ngực: "Tịch, biến lớn, mang ta xuống dưới."

Tịch nghe tiếng lập tức biến lớn, thân thể khổng lồ màu trắng vô cùng uy phong lẫm liệt hiện ra. Lông của Diệu Thiên Bạch Hổ rất đẹp, Tần Nhất yêu thích sờ không buông tay, lúc sau mới soái khí xoay người leo lên.

Đời trước lẫn đời này, đây là lần đầu tiên cô được cưỡi trên lưng hổ, cảm giác phải nói là rất tuyệt.

Tịch xác định phương hướng cong chân nhảy xuống, Tần Nhất chỉ cảm thấy gió từ hai bên tai thổi lướt qua, sau đó cô đã vững vàng đáp xuống đất.

Khoảng cách cao như vậy, nhưng đối với lực bật kinh người của Diệu Thiên Bạch Hổ, quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Tịch mang theo Tần Nhất tránh qua tường vây của bầy Zombie phía trước tường thành, những Zombie lưu lại này đều là Zombie bình thường, thậm chí còn chưa có linh trí, Tần Nhất không rõ, Zombie vương lưu lại chúng nó làm gì?

Tốc độ của Diệu Thiên Bạch Hổ rất nhanh, chỉ chốc lát Tần Nhất đã thấy được mấy đỉnh lầu bạt nơi xa, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tịch, Tịch dừng lại.

Tần Nhất xoay người leo xuống, dùng tinh thần lực giao lưu với Tịch: "Tịch, xong việc rồi, ngươi về không gian nghỉ ngơi đi."

Tịch nhẹ gật đầu, đầu hổ thật to cọ cọ Tần Nhất: "Chủ nhân, người nhất định phải cẩn thận, thực sự không được thì nhớ trốn vào không gian."

Trong lòng Tần Nhất có một dòng nước ấm chảy qua: "Ta đã biết, ngươi yên tâm đi."

Sau khi đưa Tịch về không gian, Tần Nhất chậm rãi tới gần nơi bầy Zombie nghỉ chân, vừa đi đến cửa doanh, có hai con Zombie ngăn cản cô: "Đi nơi nào?"

Hàng lông mày thanh tú dưới mũ áo choàng của Tần Nhất hơi nhướn lên, Zombie cao cấp?

"Ra ngoài săn mồi." Tần Nhất sờ bụng mình.

Zombie có thể không ăn, nhưng chúng nó giống như Thao Thiết*, căn bản không quản được miệng của mình.

(*Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn)

Hai con Zombie xác thực ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người Tần Nhất, mùi vị hơi thở trên người cô cũng là mùi bọn chúng quen thuộc, sau đó mới nhếch miệng cười một tiếng: "Đi vào đi."

Zombie vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi ăn giống như Tần Nhất có rất nhiều, bọn chúng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao bọn chúng cũng sẽ chuồn êm ra ngoài kiếm ăn.

Tần Nhất thuận lợi tiến vào, trong lòng cô không thể không cảm khái một câu, chứng bệnh mù mặt của Zombie quả thật rất hợp tâm ý cô.

Không sai, Zombie đều có chứng mù mặt, cho dù là Zombie cao cấp cũng thế. Mà loại bệnh mù mặt này không phải chỉ đối với người ngoài, mà cả với chính bọn chúng. Cho nên để xác định đối phương có phải là đồng loại của mình hay không, bọn chúng chỉ có thể dựa vào mùi để xác nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc