[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Biubiu

Chương 430: Cái chết của Vương Tán Đình (2)

Nhưng Vương Tán Đình trước mắt thì không giống, bà ta giữ lại được nhân tính nhiều hơn, nói đúng hơn là tư duy của con người.

Thế nhưng bán thú nhân như vậy lại càng đáng sợ hơn. Nó có năng lực của thú, cũng có một chút trí tuệ của con người. Vậy thì dị năng giả sẽ rất khó để đối phó với chúng nó.

"Bà đã làm gì, sao lại biến thành quái vật nửa người nửa thú?" Đáy mắt Tần Nhất xẹt qua một tia ám quang. Đến bây giờ, cô cơ bản đã đoán được ai là người đứng phía sau màn của hàng loạt chuyện này rồi.

Tiến sĩ Lâm.

Chỉ có tiến sĩ Lâm mới thích nghiên cứu những thứ đồ phản nhân loại này, còn những nhà khoa học khác thì đều nghiên cứu làm thế nào để đối phó với Zombie, làm thế nào để lọc sạch bệnh độc tang thi. Cũng chỉ có tiến sĩ Lâm biếи ŧɦái kia là thích nghiên cứu làm sao để hủy diệt thế giới này mà thôi.

Khi bán thú nhân xuất hiện, cô liền hoài nghi đây là bút tích của tiến sĩ Lâm. Có lẽ anh ta đã dung hợp người và thú biến dị lại, sau đó sáng tạo ra bán thú nhân, đến cuối cùng thì không khống chế được.

Chỉ là sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, đám bán thú nhân này sinh sôi rất nhanh.

Tần Nhất không biết, những điều cô suy đoán đã đúng đến tám chín phần chân tướng.

Tần Nhất đoán ra tiến sĩ Lâm, Vân Hoán cũng lờ mờ đoán ra được. Dù sao người kia cũng đã để mắt đến hai người họ khá lâu rồi.

"Ha ha..." Vương Tán Đình cười to một cách điên cuồng: "Quái vật? Đồ ngu xuẩn, đây là sức mạnh."

Vương Tán Đình vươn lưỡi ra liếm đôi môi đỏ thắm, ánh mắt tà ác: "Tiểu tiện nhân, lần này mày chạy không thoát đâu, tao muốn báo thù cho Kiều Kiều. Tao thực sự hối hận tại sao lúc đầu không một tay bóp chết mày."

Lúc trước bà ta và mẹ bà ta đã đánh tráo Tần Kiều Kiều và Tần Nhất. Nếu không phải mẹ bà ta khuyên bà ta hạ thủ lưu tình thì bà ta muốn tra tấn hành hạ con gái của Tôn Chỉ Lan cho thật tốt. Bà ta làm sao có thể để cho cô sống trên thế giới này được.

Nghĩ đến đây, Vương Tán Đình bỗng nhiên cười lên một cách quỷ dị: "Tần Nhất, vừa nãy có nhìn thấy bà ngoại không. Có lẽ mày không biết, người nghĩ ra kế hoạch đánh tráo đầu tiên chính là bà ngoại mà mày yêu quý nhất. Mày có biết vì sao Hứa Hinh Hương đối xử tốt với mày như vậy không?"

Giọng nói của Vương Tán Đình mang theo từng tia mê hoặc, giống như nữ quỷ đang dụ dỗ con mồi xuống địa ngục.

"Vì sao?" Ánh mắt Tần Nhất lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn không ra một chút tâm tình dao động nào trên mặt cô.

"Hừ, bởi vì Hứa Hinh Hương muốn mày hoàn toàn không thể rời bỏ bà ta, bà ta muốn mày phải nhớ kỹ lấy những điều tốt của bà ta. Như vậy, cho dù chân tướng bày ra trước mắt, đến lúc đó mày sẽ vì nể mặt bà ta mà không đụng đến Kiều Kiều. Hơn nữa khi đó anh Miễn chắc chắn cũng đã có cảm tình cha con với Kiều Kiều, tự nhiên sẽ không bạc đãi Kiều Kiều."

Vương Tán Đình nhìn Tần Nhất bằng ánh mắt giễu cợt: "Mày cho rằng Hứa Hinh Hương yêu mày nhất, nhưng thật ra người mà bà ta yêu nhất vẫn là Kiều Kiều. Mà mày, Tần Nhất, không có một ai yêu thương mày cả."

Vương Tán Đình sao lại không biết vết thương trong lòng Tần Nhất là gì, bà ta liều mạng xát muối lên vết thương đó. Cứ một lần lại một lần xé mở vết thương máu chảy đầm đìa của Tần Nhất, đặt nó dưới ánh mặt trời, để cô hoàn toàn tỉnh ngộ, để cô biết mình trời sinh đã không được ai yêu thương.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại một cách nguy hiểm, giống như hàn băng ngàn năm không tan chảy. Hai tay nắm chặt, nhưng anh lại không hành động.

Bởi vì anh biết, đây là cơ hội tốt để loại trừ tâm ma của Tần Nhất.

Tiểu gia hỏa có một vết thương trong tim, hơn nữa vết thương đã sưng mủ. Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đau đớn không thôi.

Mà vết thương này, không phải cứ để mặc nó là nó có thể tự khỏi hẳn. Nó cần phải được đặt dưới ánh mặt trời, cần phải được moi ra, cần phải khoét hết những thứ đã hư thối bên trong ra ngoài.

Chỉ có như vậy thì tiểu gia hỏa mới có thể hoàn toàn tốt lên được.

Vì vậy, cho dù hiện tại trái tim anh có đau đớn hơn nữa, có không nỡ hơn nữa thì Vân Hoán vẫn phải nhắc nhở bản thân khắc chế lại, không được có những hành động thiếu suy nghĩ.

Vương Tán Đình híp mắt, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Nhất mà cau mày. Bà ta nói nhiều như vậy, tại sao con tiện nhân này lại không có một chút phản ứng nào?

Chương 431: Cái chết của Vương Tán Đình (3)

Tần Nhất đứng yên, làn váy màu xanh vỏ cau lay động, gương mặt tuyệt mỹ hờ hững thản nhiên, mắt phượng khẽ liếc, làm cho Vương Tán Đình cảm tưởng như có được một luồng uy áp đánh tới.

"Bà nói xong chưa?"

Thanh âm của Tần Nhất rất dễ nghe, không mềm nhẹ thanh thúy như các nữ sinh khác. Giọng của cô luôn mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như tiếng suối róc rách.

Vương Tán Đình ngẩn người, bà ta đột nhiên có cảm giác mình không hề quen biết thiếu nữ trước mặt. Đây vẫn là Tần Nhất hay khép nép trốn sau lưng Hứa Hinh Hương ngày trước sao?

Bà ta từ trên người cô thấy được bóng dáng của người nọ, người đàn ông đơn độc xông xáo hắc đạo(?), người đàn ông được tôn xưng là Tần thiếu.

"Bà nói xong rồi thì giờ đến lượt tôi nói." Một tay Tần Nhất đưa lên nghịch tóc, lười biếng dựa vào người Vân Hoán, giọng nói mang theo chút thờ ơ lạnh nhạt: "Vương Tán Đình, với bộ dạng người không ra người thú không ra thú của bà, bà nghĩ, nếu bị anh Tần Miễn của bà nhìn thấy thì sẽ như thế nào? Có chán ghét bà hay không? À, là tôi quên, ông ta từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét bà, nói đúng hơn là hận bà. Người mà ông ta yêu từ trước đến giờ đều chỉ là Tôn Chỉ Lan."

"Vương Tán Đình bà căn bản không thể lọt vào mắt ông ta, cũng không thể bước vào tim ông ta. Ngay cả Tần Kiều Kiều cũng là do bà và một người đàn ông khác lăn lộn với nhau mà sinh ra, nhưng lại cố chấp cho rằng cô ta là con của Tần Miễn."

Ngữ khí của Tần Nhất không hề che dấu sự trào phúng. Khi đó, sau khi cô "chết", đã nhìn thấy rõ tất cả chuyện của đời trước.

Tần Kiều Kiều là con của Vương Tán Đình sau khi bà ta uống say cùng một người đàn ông khác lên giường. Thế nhưng bà ta không muốn thừa nhận điều đó, hoặc là từ trong tiềm thức, bà ta vẫn cố chấp cho rằng Tần Kiều Kiều là con của Tần Miễn, để rồi đi tính kế hãm hại Tần Miễn. Hai người họ trước đó hoàn toàn chưa từng phát sinh quan hệ gì.

Giẫm vào chân đau của người khác, ai mà chả biết. Vương Tán Đình khiến cô không dễ chịu, vậy cô sẽ khiến bà ta càng khó chịu hơn nữa.

"Mày nói dối, Kiều Kiều là con của anh Tần Miễn. Nó là con gái ruột của anh Tần Miễn." Vương Tán Đình hét lên, cực lỳ giống một mụ đàn bà chanh chua.

Bà ta hận Tôn Chỉ Lan, hận Tôn Chỉ Lan đã cướp đi Tần Miễn. Tần Miễn là của bà ta, chỉ có bà ta mới xứng với Tần Miễn. Tôn Chỉ Lan chẳng qua chỉ có một túi da tốt (kiểu ngoại hình đẹp) còn lại thì chẳng biết gì cả, hoàn toàn là một bao cỏ không hơn không kém.

Vương Tán Đình bà tài hoa hơn người, thế nhưng tại sao anh Tần Miễn lại chọn con tiện nhân kia?

Tần Nhất nhìn Vương Tán Đình đang chìm trong điên cuồng, trong lòng không có một chút đồng tình nào. Thứ như tình cảm, không phải xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.

Mà hiển nhiên, Tần Miễn không yêu bà ta.

"Tao muốn gϊếŧ chết mày." Đột nhiên trên người Vương Tán Đình bộc phát ra một luồng lệ khí kinh người, mạnh mẽ bắn tới chỗ Tần Nhất. Tần Nhất linh hoạt né tránh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chỉ có biểu cảm lạnh lùng: "Vân Hoán, em muốn tự mình giải quyết việc này. Hôm nay, em phải trừ đi khối u ác tính trong lòng."

Vân Hoán đang định xông lên trước, nghe tiểu gia hỏa nói vậy liền dừng bước chân, nhìn thiếu nữ đang tràn đầy chiến ý, đẹp giống như hồng mai trên cây trong mùa đông lạnh lẽo, kiên cường mạnh mẽ. Trán anh giãn ra, nói: "Được".

"Tiểu tiện nhân, ai chết trước còn chưa biết rõ đâu." Vương Tán Đình khôi phục lại vài tia lý trí, trên dây leo màu xanh lá mang đầy gai nhọn, mạnh mẽ quất đến chỗ Tần Nhất.

Hai tay Tần Nhất ngưng tụ ra băng nhận (lưỡi đao băng), đỡ lấy không chút do dự. Lần này không phải là cuộc chiến giữa cô và Vương Tán Đình, mà là cuộc chiến giữa cô và chính bản thân mình.

Hai bên người đến ta đi, Vương Tán Đình ngược lại khó đối phó hơn so với cô tưởng tượng.

Chủ yếu là do dây leo của bà ta cực kỳ cứng rắn, băng nhận của cô chém lên đó nhưng không lưu lại một chút dấu vết nào.

Tần Nhất vung tay lên, phần đất dưới chân Vương Tán Đình trong nháy mắt đã bị đóng băng.

Vương Tán Đình trán cũng không nhăn lấy một cái, dây leo khẽ đẩy một cái, thân thể thuận lợi tránh thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc