[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 452: Tôi chính là muốn gϊếŧ anh, làm sao bây giờ?

Tần Hàn Mạt nổi giận gầm lên một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng đen, người đang giữ lấy anh ta bỗng nhiên kêu thảm một tiếng. Chỉ thấy bàn tay vừa rồi giữ chặt lấy Tần Hàn Mạt bị hòa tan, trên đoạn cánh tay máu me đầm đìa còn thừa lại có hắc tuyến nhè nhẹ.

Đây là dị năng hệ độc của Tần Hàn Mạt, ăn mòn hòa tan. Dị năng này vô cùng bá đạo và lợi hại, cho nên xưa nay Tần Hàn Mạt không tùy tiện sử dụng.

Lục Nguyên Thịnh khẽ giật mình, lập tức lớn tiếng nói: "Tần Hàn Mạt, có phải mày điên rồi hay không, trong căn cứ không cho phép gϊếŧ người. Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ, mày đừng có làm bậy. Chẳng lẽ mày không muốn ở lại căn cứ nữa?"

Tần Hàn Mạt sắc mặt khó coi, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, mắt phượng vằn đỏ, ngữ khí rét lạnh: "Rời đi thì rời đi, không ai có thể bắt nạt em gái tao, kể cả mày là con trai của Căn cứ trưởng cũng không được! Hôm nay, mày phải chết."

Tần Hàn Mạt hừ lạnh, những năm qua, Tần gia bọn họ không tranh không đoạt, ngược lại khiến cho người nào đó càng trở nên cuồng vọng tự đại.

Tần gia bọn họ vốn cũng không mặn mà với chức vị căn cứ trưởng, nói thật, chỉ cần nhà bọn họ muốn, căn cứ này chỉ trong vài phút sẽ đổi chủ.

Lục Nguyên Thịnh lần này thật sự có cảm thấy sợ hãi, gã biết Tần Hàn Mạt nói là sự thật, vì vậy lớn tiếng gào lên với đám đàn em tay sai: "Các người, bọn mày ngăn nó lại cho tao, nếu như tao xảy ra chuyện gì, nhà bọn mày một người cũng không ai chạy thoát."

Tần Hàn Mạt trong nháy mắt bị ngăn cản lại, chỉ là trên người anh lập lòe ánh sáng đen quỷ dị khiến đám người có phần kiêng kị sợ hãi. Bọn hắn không có quên, tên đồng bọn vừa rồi chỉ để tay lên người Tần Hàn Mạt mà toàn bộ bàn tay đều bị ăn mòn. Sắc mặt sau đó còn chuyển sang màu đen, vừa nhìn là biết bị trúng độc.

Lục Nguyên Thịnh cũng không rảnh quan tâm đám người này, gã đưa tay kéo quần lên, co cẳng chạy.

Chỉ là, Tần Nhất có thể để cho gã được như ý ư? Từng bước chân di chuyển của cô như giẫm lên hoa sen, ưu mỹ tuyệt luân, trong nháy mắt ngăn cản đường đi của Lục Nguyên Thịnh.

"Mày tránh ra cho tao." Lục Nguyên Thịnh hung ác trừng Tần Nhất, sống chết trước mắt, gã làm gì còn tâm trạng nghĩ đến sắc đẹp.

"Tránh ra? Không đấy thì sao." Tần Nhất cười khẽ một tiếng, mặt mày như họa, cánh môi đỏ tươi khẽ mở, trong thanh thuần mang theo xinh đẹp, Lục Nguyên Thịnh nhìn mà sững sờ.

Thế nhưng, hàn băng cùng lệ khí lóe lên trong mắt Tần Nhất khiến Lục Nguyên Thịnh tỉnh táo lại. Gã không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, đậu má, sao ánh mắt của cô ta còn kinh khủng hơn cả Tần Hàn Mạt thế này!

Một quả lôi cầu nho nhỏ xẹt xẹt xuất hiện trên đầu ngón tay Tần Nhất, từng tia lửa điện màu tím vui sướng nhảy nhót, Lục Nguyên Thịnh nhìn mà tê cả da đầu.

"Mày muốn làm gì? Tao là con trai của Căn cứ trưởng, nếu mày dám động đến tao, tao sẽ bảo cha đuổi tất cả bọn mày ra ngoài, thậm chí còn khiến cho các căn cứ khác không đồng ý chứa chấp bọn mày." Lục Nguyên Thịnh mở miệng uy hiếp.

Nhưng trong lòng gã sớm đã muốn khóc, huhu mẹ ơi, đây chính là dị năng giả hệ lôi đó! Dị năng hệ lôi là dị năng có lực sát thương đứng đầu bảng xếp hạng, toàn bộ thế giới cộng lại cũng chỉ có hai người!

Không nghĩ tới bây giờ đã có người thứ ba, thế nhưng gã lại vừa mới đắc tội với người ta.

Wtf, sao vận khí của gã lại thảm thế này.(ಥ_ಥ)

Lục Nguyên Thịnh nước mắt chảy ròng.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, đầu ngón tay hơi giật giật, chỉ thấy lôi cầu giống như có linh tính cọ xát đầu ngón tay Tần Nhất, màu sắc càng lúc càng đậm.

"A, hóa ra là con trai của Căn cứ trưởng, đúng là thất kính thất kính." Tần Nhất nhàn nhạt lên tiếng, ngay lúc Lục Nguyên Thịnh tưởng rằng mình trốn qua một kiếp nạn, thì lại nghe cô nói: "Thế nhưng, tôi chính là muốn gϊếŧ anh, làm sao bây giờ nhỉ?"

Vẻ mặt Tần Nhất muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, nhưng lời nói ra lại làm cho hai chân Lục Nguyên Thịnh mềm nhũn.

Rốt cuộc gã phải mở miệng cầu xin tha thứ: "Bà cô của tôi ơi, là tôi sai rồi, là tôi không tốt, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi."

Chương 453: Anh ta chưa chết

Lục Nguyên Thịnh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi đầy mặt, thế nhưng gã làm gì còn tâm tư đi lo những điều này, vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Bà cô ơi, cầu xin cô thả tôi đi, là tôi có mắt không biết Thái Sơn."

Lục Nguyên Thịnh chỉ thiếu chưa kêu cha gọi mẹ, đây chính là dị năng giả hệ lôi đó! Tất cả căn cứ cộng lại cũng chỉ có hai người, có thể nói là trân quý đến không thể trân quý hơn.

Dạng người như vậy khẳng định là ở căn cứ lớn, hơn nữa địa vị cũng rất cao, làm sao một đứa con trai của Căn cứ trưởng thành phố Z như gã có thể so sánh.

Tần Nhất cười khẽ, lôi cầu trên tay chính xác nện vào người Lục Nguyên Thịnh, gã bị điện giật đến co quắp cả người, tóc trong nháy mắt dựng đứng cháy đen, khuôn mặt trắng noãn đen ngòm, thậm chí trên đầu ẩn ẩn có khói trắng bốc lên.

Lục Nguyên Thịnh há miệng nhả ra một làn khói đen, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đừng nên xem thường dị năng hệ lôi của Tần Nhất, tuy cấp bậc của nó có hơi thấp, mới đến cấp sáu, nhưng lôi hệ lại là dị năng có lực công kích và lực sát thương đứng đầu trong tất cả các hệ dị năng. Cấp sáu hoàn toàn có thể đánh bại đối thủ có cấp bậc cao hơn cô.

Trong không khí chợt bay đến mùi khai gay mũi, Tần Nhất hơi bĩu môi, lá gan của Lục Nguyên Thịnh cũng thật nhỏ, bản lĩnh chỉ có vậy mà dám tới đùa giỡn cô.

Đám người đang quấn lấy Tần Hàn Mạt tất cả đều dừng lại, vẻ mặt giống như sống không còn gì lưu luyến. Cũng không phải thật sự sống không có lưu luyến, mà là bọn hắn nhớ rõ lời Căn cứ trưởng Lục từng nói với mình, nếu như Lục Nguyên Thịnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn và người nhà của bọn hắn đều chạy không thoát.

"Xong, lần này xong rồi." Một tên đàn ông cao lớn thô kệch bỗng nhiên ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt hung ác giờ phút này đong đầy nước mắt, giống như nàng dâu nhỏ tu tu khóc lớn.

Tiếng khóc vừa cất, những tên còn lại cũng há mồm khóc theo. Thế là trên đường phố liền xuất hiện một màn quỷ dị như sau, một đám đàn ông to cao ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống như đám trẻ nhỏ không được mẹ cho ăn kẹo.

Tần Nhất đỡ trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp viết hai chữ cạn lời: "Anh ta còn chưa có chết. Chỉ có điều, đám các người còn tiếp tục ngồi đó mà khóc, anh ta liền phải chết."

Giọng Tần Nhất không lớn, nhưng lại thành công khiến một đám đàn ông cao to thô kệch ngậm miệng, từng người phi như bay, vội vàng khiêng Lục Nguyên Thịnh rút lui.

Đoạn đường thường ngày náo nhiệt trong nháy mắt chỉ còn lại Tần Nhất và Tần Hàn Mạt.

Ánh mặt trời có chút độc, Tần Nhất mặc dù phơi nắng không đen, nhưng cô cũng không thích bản thân bị phơi dưới nắng. Nhặt ô rơi dưới đất lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tần Hàn Mạt: "Đi thôi."

Cô nhớ hai người họ còn phải đi mua thức ăn.

Tần Hàn Mạt hơi sững sờ, anh nhìn ánh sáng màu đen quỷ dị lập lòe quanh người, lại nhìn Tần Nhất: "Em, em không sợ anh sao?"

Nói thật, trong căn cứ người thích Tần Hàn Mạt rất nhiều, nhưng người chán ghét và bài xích anh cũng không ít. Không chỉ vì vết sẹo trên mặt, mà càng nhiều hơn là vì dị năng hệ độc của anh.

"Sợ cái gì, anh sẽ làm hại tôi ư?" Mắt phượng của Tần Nhất sáng trong, không hề có sự chán ghét, trong veo giống như thủy tinh.

Tần Hàn Mạt theo bản năng lắc đầu: "Sẽ không."

Anh đương nhiên sẽ không làm hại Tần Nhất, cho dù tổn thương mình, cũng sẽ không tổn thương Tần Nhất.

Cô là em gái của anh.

Tần Nhất mở ô, lam váy khẽ đung đưa, giống như một đóa hoa sen xanh (lam) nở rộ trong nước: "Không là tốt rồi, anh không làm tổn thương tôi, tại sao tôi phải sợ anh."

Nói xong, Tần Nhất quay người đi về phía chợ bán thức ăn, phía sau mơ hồ nghe được tiếng cười to vui vẻ của người nào đó vang lên. Mắt phượng của cô nhịn không được choáng nhiễm lên một vòng ánh sáng nhu hòa, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

"Nhất Nhất, chờ anh một chút." Đường cong khóe môi của Tần Hàn Mạt làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Hì hì, Nhất Nhất không sợ anh, cũng không chê anh.

Bình luận

Truyện đang đọc