SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

Vệ Đình Tiêu cứ tưởng Mạnh Phó Thanh sẽ giữ chút khoảng cách, nào ngờ đối phương cứ thế đi thẳng vào phòng.

Lúc này hắn cũng không tiện nói gì, chỉ đành giải thích với Ngạn Sơ: “Lúc em ngất xỉu tình hình rất khẩn cấp, vừa lúc chú Mạnh đang ở bãi đậu xe nên đã giúp đưa em đến bệnh viện.”

Ngạn Sơ đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt vẫn còn yếu ớt, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười với đối phương: “Cảm ơn chú Mạnh.”

“Cháu ngoan, đừng khách sáo, hôm nay đúng lúc gặp được chú đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chính cháu mới là người cần phải chú ý đến sức khỏe của mình, nhỡ sau này Tiểu Vệ không về nhà kịp, cháu ngất xỉu một mình ở nhà thì rất nguy hiểm.” Mạnh Phó Thanh nói ý tứ sâu xa.

Vệ Đình Tiêu: “…” Hay lắm, đang đá đểu hắn đấy à?

“Anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, sau này anh sẽ về nhà mỗi ngày.” Vệ Đình Tiêu nắm lấy tay Ngạn Sơ, áp vào mặt cọ cọ, “Lúc anh không có ở nhà, em hãy để Tiểu Lâm ở bên cạnh nhé. Xin lỗi Ngạn Ngạn, lần này là anh sơ suất, để em phải chịu khổ một mình ở nhà.”

“Không… Tại em không sắp xếp thời gian tốt, mấy hôm nay thức khuya nên người mới suy nhược thế này. Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.” Ngạn Sơ hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, cũng không nghiêm trọng như bọn họ nói.

Đúng là vì hôm nay chưa ăn sáng cộng thêm lúc đứng dậy từ sofa quá nhanh, cơ thể nhất thời không kiểm soát được.

“Tam gia.” Từ Tử Cẩn xách mấy túi đồ đứng ở cửa phòng bệnh gọi.

Mạnh Phó Thanh lập tức tiến lên nhận lấy, sau đó quay sang nói với Ngạn Sơ: “Chú đã bảo Tử Cẩn mua một ít thức ăn thanh đạm, cháu chưa ăn sáng, bây giờ chắc đói lắm rồi nhỉ?”

Vệ Đình Tiêu: “…” Đến rồi, đến rồi, lại bắt đầu lấy lòng rồi.

Mạnh Phó Thanh làm vậy khiến hắn trông như một người chồng vô tâm, đến bữa sáng cho vợ cũng không biết mua.

Hắn sao có thể để Mạnh Phó Thanh tiếp tục đắc ý bèn mỉm cười chắn trước mặt Mạnh Phó Thanh, đưa hai tay ra: “Để cháu, cháu chăm sóc Ngạn Ngạn là được rồi. Hôm nay đã làm phiền chú, hôm nào cháu mời chú ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn.”

Ý tứ ngầm chính là: Chú cứ lo việc của mình đi, không tiễn nhé!

Mạnh Phó Thanh cảm thấy việc để Vệ Đình Tiêu chăm sóc Ngạn Sơ ăn uống cũng không có vấn đề gì, dù sao đối phương và Ngạn Sơ có quan hệ thân thiết nhất, lúc này đương nhiên cần Vệ Đình Tiêu ở bên cạnh chăm sóc.

Hắn đưa đồ ăn cho Vệ Đình Tiêu nhưng vẫn không rời đi.

“Vừa hay tôi cũng không có việc gì, chờ xem bác sĩ nói gì về kết quả xét nghiệm máu. Bệnh tình của Tiểu Ngạn, tôi là bậc trưởng bối cũng rất quan tâm.” Mạnh Phó Thanh đáp lời Vệ Đình Tiêu từ đầu đến cuối đều rất lễ phép, bình tĩnh ung dung.

Vệ Đình Tiêu siết chặt tay đang xách túi.

Vị Mạnh tam gia này, đúng là dao chém không vào!

Thế này mà vẫn không đuổi được đi sao?

Vệ Đình Tiêu thấy Ngạn Sơ cũng không nói gì, hắn cũng không tiện làm gì thêm.

Cứ coi đối phương như không khí, lấy hộp cơm ra.

Ân tình của Mạnh Phó Thanh, hắn nhất định sẽ báo đáp nhưng không phải là chuyện hôm nay.

Hiện tại, chăm sóc Ngạn Sơ, chữa khỏi bệnh cho vợ mới là quan trọng nhất.

Ngạn Sơ nằm trên giường, thực sự vẫn không có khẩu vị lắm nhưng vì đã truyền dịch dinh dưỡng ở bệnh viện lúc này đã đỡ hơn nhiều so với lúc ở nhà.

Nghĩ đến đây là do chú Mạnh tốt bụng bảo trợ lý Từ mua tới, nếu cậu không ăn miếng nào thì cũng không được lịch sự cho lắm.

Thấy có cháo trắng và thức ăn kèm, Ngạn Sơ lên tiếng: “Em muốn ăn củ cải chua này.”

Gần đây cậu ăn gì cũng nhạt nhẽo, chỉ có ăn chua mới hơi ngon miệng một chút.

“Được, anh gắp cho em.” Vệ Đình Tiêu nâng giường lên, để Ngạn Sơ tựa vào giường, gắp một miếng củ cải chua nhỏ đưa vào miệng Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ phồng má nhai nhai, lần này không có cảm giác muốn nôn, tâm trạng cậu thoải mái hơn một chút.

Sau đó lại ăn thêm một ít thức ăn kèm với cháo trắng, ăn được nửa bát bụng đã dễ chịu hơn nhiều.

Đúng lúc này, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm nhíu mày bước vào.

“Bác sĩ, kết quả xét nghiệm thế nào?” Vệ Đình Tiêu tiến lên hỏi.

Bác sĩ hỏi y tá bên cạnh: “Tờ xét nghiệm này không nhầm chứ?”

Cô y tá lắc đầu: “Không nhầm ạ, bệnh nhân tên là Ngạn Sơ phải không?”

Vệ Đình Tiêu gật đầu: “Đúng là tên này. Bác sĩ, có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ ấp úng, thậm chí có chút hoang mang.

“Vậy thì kỳ lạ thật, vợ anh là nam sao chỉ số HCG lại cao như vậy? Nồng độ progesterone cũng rất cao, giống như là…”

Vệ Đình Tiêu không hiểu lắm: “Giống như là cái gì?”

Bác sĩ không dám tùy tiện nói với một người đàn ông rằng giống như phụ nữ mang thai, nhỡ đâu báo cáo xét nghiệm bị nhầm thì sẽ rất khó xử.

Bèn quay sang nói với y tá: “Cô lại đến khoa xét nghiệm hỏi xem có nhầm lẫn gì không… Thôi, tôi tự đi hỏi vậy.”

Bác sĩ cảm thấy chuyện này không ổn, ông chưa từng gặp trường hợp nào là nam mà chỉ số HCG lại cao như Ngạn Sơ.

Thông thường nam giới có chỉ số HCG cao sẽ xem xét khả năng bệnh nhân bị u hoặc ung thư, nhưng mức độ tăng cũng không bao giờ cao bằng chỉ số HCG của phụ nữ mang thai.

Kết quả xét nghiệm máu của Ngạn Sơ rõ ràng là HCG quá cao, bác sĩ lo lắng có thể bị nhầm, vẫn quyết định tự mình đi xác nhận lại.

“Xin lỗi, tôi đi một lát sẽ quay lại.” Bác sĩ nói với Vệ Đình Tiêu.

Chuẩn bị cầm báo cáo xét nghiệm đi thì Vệ Đình Tiêu nói: “Chờ đã, tôi muốn chụp lại, tôi có bạn cũng là bác sĩ.”

Vệ Đình Tiêu tất nhiên nghĩ đến Thẩm Hạc Tri, nếu bác sĩ ở đây không chắc chắn thì nên cho bác sĩ khác xem thử.

Sau khi bác sĩ rời đi, Vệ Đình Tiêu liền gửi ảnh chụp qua.

【Night】: [Hình ảnh]

【Night】: Xem nhanh kết quả xét nghiệm này, có vấn đề gì không?

Hôm nay Thẩm Hạc Tri đúng lúc được nghỉ, thấy tin nhắn liền ngẩn người.

Sau đó trực tiếp gọi điện thoại lại.

Vệ Đình Tiêu che điện thoại, nhìn Ngạn Sơ trên giường một cái, chỉ vào bản thân ra hiệu mình ra ngoài nghe điện thoại, Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Vệ Đình Tiêu ra khỏi phòng bệnh đến một nơi yên tĩnh mới bắt đầu nói: “Alo, lão Thẩm, cậu xem ảnh tôi gửi chưa?”

Thẩm Hạc Tri đẩy gọng kính, “Xem rồi, sao cậu lại gửi kết quả xét nghiệm của phụ nữ mang thai cho tôi? Người nhà của cậu à?”

Vệ Đình Tiêu gằn giọng: “Cái gì, đây là kết quả xét nghiệm của vợ tôi! Tôi đang ở bệnh viện, vợ tôi hôm nay bị hạ đường huyết ngất xỉu, bác sĩ yêu cầu xét nghiệm máu để tìm hiểu nguyên nhân!”

“Vợ cậu? Của Ngạn Sơ?”

“Còn ai nữa! Tôi chỉ có một người vợ!”

Thẩm Hạc Tri khựng lại: “Nhưng cậu ấy là nam mà?”

Vệ Đình Tiêu: “Là nam! Vậy nên tại sao cậu lại nói mang thai! Cậu nghiêm túc một chút được không!”

Thẩm Hạc Tri im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Cậu đang ở bệnh viện nào?”

Vệ Đình Tiêu nói địa chỉ.

Thẩm Hạc Tri: “Tôi cũng quen một bác sĩ ở bệnh viện đó, đợi chút, tôi sẽ qua đó, có thể là báo cáo bị sai, cậu đừng lo lắng.”

Vệ Đình Tiêu thở dài: “Ừm, biết rồi, bác sĩ đó cũng nói như vậy.”

Vệ Đình Tiêu có một dự cảm chẳng lành…

Kết quả xét nghiệm của bệnh viện có thể sai sót một cách dễ dàng như vậy sao? Lại còn đúng lúc bị bọn họ gặp phải? Thật sự trùng hợp như vậy?

Vệ Đình Tiêu trở lại phòng bệnh thấy Ngạn Sơ đang nói chuyện rất vui vẻ với Mạnh Phó Thanh.

Cảm giác khó chịu đó lại ập đến, thật không thoải mái…

Một lúc sau, vị bác sĩ kia vội vàng chạy trở lại, sau khi vào phòng bệnh đã hỏi Ngạn Sơ vài câu hỏi.

Bác sĩ: “Gần đây có cảm giác buồn nôn, muốn ói không?”

Ngạn Sơ: “Vâng, có cảm giác như tất cả các mùi xung quanh đều bị khuếch đại lên, ngửi thấy mùi hương thơm ở nhà vệ sinh cũng thấy buồn nôn.”

Bác sĩ: “Có cảm thấy buồn ngủ không?”

Ngạn Sơ: “Có ạ, cơ thể rất mệt mỏi, chân tay rã rời, dạo này rất hay buồn ngủ.”

Bác sĩ: “Khẩu vị có thay đổi không? Những món bình thường hay ăn có thể không còn thích ăn nữa.”

Ngạn Sơ gật đầu: “Có ạ! Trước đây tôi không thích ăn chua lắm, nhưng gần đây chỉ có ăn chua mới không thấy buồn nôn.”

Mấy câu hỏi này khiến vị bác sĩ cứng họng.

Cùng im lặng còn có Vệ Đình Tiêu và Mạnh Phó Thanh ở bên cạnh.

Càng nghe càng thấy không ổn.

Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, đây chẳng phải là đang nói bóng gió rằng cậu mang thai rồi sao?

Mạnh Phó Thanh thắt lòng, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến Ngạn Cẩn.

Ngạn Cẩn có thể sinh con, chẳng lẽ Ngạn Sơ cũng…

Bác sĩ đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Cậu cần phải đi siêu âm xem sao, hiện tại các triệu chứng của cậu giống hệt phụ nữ mang thai.”

“Trước tiên cậu uống chút nước đi, lát nữa cần nhịn tiểu.”

Ngạn Sơ: Hả?

Phụ nữ mang thai… mang thai… cậu?

Khoan đã, đàn ông ở thế giới này không phải không thể mang thai sao?

Hơn nữa thế giới này cũng không có ca nhi, vậy rốt cuộc cậu là…

Bác sĩ nói: “Vì liên quan đến một số vấn đề riêng tư, người nhà có thể đi cùng.”

Vệ Đình Tiêu có chút hoảng hốt, sao Ngạn Sơ lại liên quan đến mang thai được?

Cho dù là mang thai thì cũng cần có điều kiện đầy đủ, hắn lần nào cũng dùng biện pháp tránh thai… không đúng, hôm đăng ký kết hôn có một lần không dùng.

Lúc ở trong phòng tắm, đã trực tiếp…

Chết tiệt!

Lúc này ba người trong phòng, ai nấy đều ngẩn người.

Mạnh Phó Thanh cảm thấy chuyện này rất có thể là thật.

Vệ Đình Tiêu cũng không chắc chuyện này là thật hay giả, hắn đang hoài nghi có phải hồi đi học mình học môn sinh vật không tốt hay không, chẳng lẽ đàn ông thật sự có thể mang thai?

Còn Ngạn Sơ thì lo lắng liệu mình có phải vẫn là thể chất ca nhi hay không, chẳng lẽ lúc xuyên không, ngay cả chức năng cơ bản cũng mang theo luôn sao?

“Thiệu Vũ.” Đột nhiên có người gọi ở cửa.

Vị bác sĩ từ nãy đến giờ vẫn đang liên tục xác nhận lại kết quả xét nghiệm máu của Ngạn Sơ đột nhiên quay đầu lại, “Thẩm Hạc Tri?”

“Ừm, là tôi.” Thẩm Hạc Tri bước vào, nói, “Lâu không gặp, tôi đến thăm bệnh nhân.”

“Cậu quen bệnh nhân của tôi à?”

“Đây là bạn học cấp ba của tôi, cũng là bạn tốt của tôi.” Thẩm Hạc Tri chỉ vào Vệ Đình Tiêu, cậu nhìn sang, thấy trạng thái của Vệ Đình Tiêu không đúng lắm.

Đoán rằng có thể là liên quan đến kết quả xét nghiệm này.

“Báo cáo vừa rồi không sai chứ? Tôi đã xem dữ liệu, chỉ số hCG đã cao đến hơn một trăm nghìn rồi, bệnh viện của các cậu… không đến mức không đáng tin như vậy chứ?” Thẩm Hạc Tri nói.

Thiệu Vũ lắc đầu: “Vấn đề bây giờ là… kết quả xét nghiệm không sai, tôi đang định cho bệnh nhân đi siêu âm.”

Thẩm Hạc Tri: “Tôi có thể vào không?”

Thiệu Vũ và Thẩm Hạc Tri trước đây là bạn học ở trường y, sau khi tốt nghiệp mỗi người làm việc ở một bệnh viện khác nhau.

Nghĩ đến mối quan hệ của đối phương với người nhà bệnh nhân, Thiệu Vũ gật đầu đồng ý.

Mọi người đưa Ngạn Sơ đi siêu âm, chỉ còn lại một mình Mạnh Phó Thanh ở bên ngoài.

Ông thật sự rất hận! Mình rõ ràng là ba của Ngạn Sơ, vậy mà lúc này không thể đi cùng, cũng không thể kịp thời nắm bắt được tình hình của Ngạn Sơ.

Ông đi qua đi lại, cảm thấy chuyện này không thể giấu Ngạn Cẩn.

Về tình trạng cơ thể của Ngạn Sơ, có lẽ Ngạn Cẩn là người rõ nhất.

Mối quan hệ giữa ông và Ngạn Cẩn cuối cùng cũng đã tiến triển đến mức này, lúc này mà còn giấu diếm, sau này ông ấy biết được sẽ khó chịu.

Suy nghĩ một hồi, liền gửi một tin nhắn dài cho Ngạn Cẩn, kể lại toàn bộ sự việc hôm nay.



Trong phòng siêu âm.

Thiệu Vũ tự mình kiểm tra cho Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ nằm trên giường, vén áo lên, bụng bị đối phương dùng một thiết bị thăm dò thoa chất nhờn trơn trượt chiếu tới chiếu lui.

Gel siêu âm cũng được thoa lên bụng Ngạn Sơ, hơi lạnh.

Ngạn Sơ như một chú thỏ nhỏ bị đặt trên bàn thí nghiệm để làm thí nghiệm, không dám lên tiếng cũng không dám nhúc nhích.

Ở một bên, Thiệu Vũ và Thẩm Hạc Tri đều mở to mắt nhìn hình ảnh trên màn hình.

Thiệu Vũ nhìn thấy thứ không nên xuất hiện trong bụng Ngạn Sơ.

Lẩm bẩm: “Thật không thể tin được… Thẩm Hạc Tri, cậu xem, chắc tôi không hoa mắt chứ? Đúng là có túi thai.”

Trong lòng Thẩm Hạc Tri cũng rất kinh ngạc: “Tim thai, mầm thai đều có rồi… Nhìn kích thước này, được hơn hai tháng rồi.”

Thiệu Vũ gật đầu: “Khoảng mười tuần.”

Vệ Đình Tiêu nghe mà ngây người ra, hơn hai tháng…

Đã được hai tháng… thời gian này không phải vừa khớp với lần đó sao…

Lúc này, đầu dò đột nhiên quét sang phía bên kia, hai người đồng thời kêu lên: “Ể!”

Vệ Đình Tiêu giật mình: “Lại… lại làm sao nữa?”

Thiệu Vũ sửng sốt nói: “Không chỉ một túi thai!”

Thẩm Hạc Tri: “Cậu đừng di chuyển đầu dò, có thể thấy được hai cái.”

Vệ Đình Tiêu:???!!!

Bình luận

Truyện đang đọc