SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

Một tháng nữa lại trôi qua. Đám cưới của Chu Lan được tổ chức ở quê nhà.

Ngạn Sơ cùng Vệ Đình Tiêu đưa hai đứa nhỏ trở về huyên Ngô

Chu Hoài Tú cũng được gặp hai bảo bối mà bà vẫn luôn mong nhớ.

Niên Niên và Tuế Tuế được nuôi nấng rất tốt, mập mạp đáng yêu vô cùng.

Vừa nhìn thấy chúng, Chu Hoài Tú đã yêu thích không thôi.

“Ôi chao, cục cưng của ta, đi đường xa xôi vất vả rồi, mau để bà cố bế nào.” Giọng nói Chu Hoài Tú tràn đầy yêu thương và nôn nóng.

Bà đưa tay bế Tuế Tuế trước. Người già quả nhiên biết cách dỗ trẻ, rất có sức hút.

Tuế Tuế nằm trong lòng bà một lát đã cười toe toét, vui vẻ vô cùng.

Chu Hoài Tú bế xong Tuế Tuế lại bế Niên Niên, ánh mắt chan chứa tình thương.

Ban đầu khi biết Ngạn Sơ mang thai, tuy Chu Hoài Tú rất kinh ngạc nhưng so với Chu Lan thì bình tĩnh hơn nhiều. Bà vốn đã biết tình trạng của con trai mình, dù năm đó Ngạn Cẩn muốn giấu giếm cả bà nhưng con nào giấu được mẹ, cuối cùng bà vẫn phát hiện ra. Trong lòng Chu Hoài Tú biết rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.

Ngạn Sơ di truyền từ Ngạn Cẩn, Chu Hoài Tú cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Bà chỉ cảm ơn trời đất cho bà sức khoẻ tốt để còn được nhìn thấy chắt trai chắt gái của mình.

Lâu ngày không gặp Ngạn Sơ, Chu Hoài Tú cũng rất nhớ cậu.

Bà nắm tay Ngạn Sơ trò chuyện hồi lâu, toàn hỏi những chuyện thường nhật như “Ở Bắc Kinh có quen không?”, “Ăn uống có tốt không?”, “Ngủ có ngon không?”, “Chăm con có vất vả không?”…

Ngạn Sơ kiên nhẫn trả lời từng câu một, cậu cũng rất nhớ bà nội.

Một phần kỹ thuật thêu của cậu chính là do được Chu Hoài Tú chỉ dạy mà trở nên tinh thông, thuần thục hơn.

Ngạn Sơ kể chuyện cậu vào Hiệp hội thêu thùa ở Bắc Kinh, còn nói mình đã đạt giải trong cuộc thi. Chu Hoài Tú nghe xong rất vui mừng, tự hào về cháu trai mình.

Buổi tối, Chu Lan cuối cùng cũng sắp xếp xong việc đón dâu ngày mai. Khi chú về, hai đứa nhỏ đang nằm trên giường, mút sữa bình chùn chụt.

“Chú Lan, chú về rồi.” Ngạn Sơ đang ở bên cạnh, thấy Chu Lan vào thì mỉm cười chào.

“Để ông xem cháu trai, cháu gái của ông nào. Ôi chao, đúng là hai viên bánh trôi nước, đáng yêu quá!” Chu Lan ghé sát vào giường, nhìn hai đứa nhỏ uống sữa.

Hai đứa bé chỉ khi ăn là tập trung nhất, thứ gì khác cũng không thu hút được chúng.

Lúc này, Vệ Đình Tiêu hỏi: “Chú Lan, ngày mai chú cưới rồi, phỏng vấn chút nào, bây giờ cảm giác thế nào? Có hồi hộp không?”

“Hừ, tên nhóc đúng là cứ phải nhắc đến chuyện này, chú đương nhiên là hồi hộp rồi!” Chu Lan ngồi dậy, cảm thán, “Lần đầu tiên trải qua chuyện này tâm trạng ai mà hoàn toàn bình tĩnh được chứ? Tuy cháu và Tiểu Sơ đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng đến lúc cháu tổ chức hôn lễ chắc chắn cũng chẳng khá hơn chú là bao.”

“Đúng đúng.” Vệ Đình Tiêu hoàn toàn đồng ý với điểm này, “Cháu chắc chắn sẽ còn kích động hơn chú Lan, chắc cả đêm không ngủ được.”

“Kết hôn là chuyện trọng đại, chú chuẩn bị cả một thời gian dài rồi. Trước đây Tiểu Sơ mang thai, chú cũng không muốn vì vội vàng tổ chức hôn lễ mà cháu trai mình lại không thể tham dự. Bây giờ chọn ngày này là vừa đẹp.” Chu Lan nói.

“Vâng, vừa hay chú còn được gặp Niên Niên và Tuế Tuế, thật viên mãn.” Ngạn Sơ mỉm cười.

“Chờ ngày mai xong xuôi rồi hãy nói. Không nói nữa, chú phải đi ngủ sớm, sáng mai trời chưa sáng đã phải dậy đón dâu rồi. Chúc ngủ ngon.” Chu Lan nói vài câu rồi rời đi.

Sau khi cho hai đứa nhỏ bú sữa xong, Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu dỗ chúng ngủ.

Từ sớm Ngạn Cẩn đã chuẩn bị sẵn nôi cho hai bé ở nhà, đặt cạnh giường lớn trong phòng.

Ban đêm Ngạn Sơ nằm trong lòng Vệ Đình Tiêu, có chút khó ngủ.

“Chú Lan kết hôn, em thấy mình hình như cũng phấn khích theo, không diễn tả được… chỉ là thấy vui.” Ngạn Sơ ôm eo Vệ Đình Tiêu, dịu dàng nói.

“Anh cũng vậy, anh rất hiểu cảm giác này. Chú Lan gặp được tình yêu đích thực của mình, ngày mai sẽ cưới người mình yêu về nhà, đương nhiên mọi người đều vui mừng thay cho chú ấy.” Vệ Đình Tiêu vuốt tóc người trong lòng.

Vệ Đình Tiêu: “Chúng ta cũng sẽ có ngày này, coi như là làm quen với không khí trước.”

Ngạn Sơ: “Ừm, lần này em thêu cho chú Lan và thím dâu một đôi gối uyên ương, hy vọng họ thích.”

“Tay nghề của em còn phải nói sao? Họ chắc chắn sẽ thích.” Vệ Đình Tiêu biết dạo này Ngạn Sơ bận rộn chuẩn bị món quà này, ít khi livestream.

“Hy vọng ngày mai trời quang mây tạnh, cho chú Lan một đám cưới hoàn hảo.”

“Nhất định rồi.”



Ngày hôm sau. Trời trong xanh.

Trên bãi đất trống bên ngoài homestay Mặc Sơn, một sân khấu ngoài trời được dựng lên lộng lẫy, hai bên đặt đầy ghế cho khách mời.

Nhà tổ chức tiệc cưới đã thiết kế sân khấu và khu vực đón khách dựa theo tông màu môi trường của Mặc Sơn và homestay, tạo nên một tổng thể hài hòa.

Mười giờ sáng, đoàn xe rước dâu rầm rộ tiến vào làng dưới chân núi.

Khi xuống xe, cô dâu mặc áo tú nữ màu đỏ, trang điểm tinh tế xinh đẹp. Chu Lan nắm chặt tay cô, không rời.

Tiếp đó, chú rể dẫn cô dâu về nhà dâng trà cho trưởng bối.

Những năm qua, Chu Lan sống cùng mẹ và anh trai. Tuy trong nhà không có ba, nhưng anh cả như cha, Ngạn Cẩn đảm đương vai trò quan trọng này, nên cũng được dâng trà.

Lúc Ngạn Cẩn đỡ Chu Lan dậy, Chu Lan không kìm được mà đỏ hoe mắt. Một người đàn ông luôn mạnh mẽ như chú lại bỗng dưng thấy mũi cay cay.

“Em là chú rể đấy, lát nữa còn phải lên sân khấu, đừng khóc đến lem mascara, vợ em còn chưa khóc kìa.” Ngạn Cẩn vừa cười vừa nói, thực ra trong lòng cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Ông chỉ hơn Chu Lan năm tuổi, nghĩ đến cậu em trai bé nhỏ ngày nào, giờ đây đã mặc lễ phục chú rể đứng trước mặt mình, Ngạn Cẩn cảm thấy bồi hồi.

Thời gian trôi đi, mang theo tất cả con người và sự việc tiến về phía trước, cả ông cũng vậy.

Ngạn Cẩn ngẩn người một lúc, người bên cạnh nắm lấy tay ông.

Mạnh Phó Thanh nói: “Đến homestay thôi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Ngạn Cẩn mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Năm ngoái vào thời điểm này, ông căn bản không thể ngờ được năm nay người đứng bên cạnh mình lại là người này.

Tất cả đều là duyên phận.

Những ngày sau này, thực sự sẽ ngày càng tốt đẹp hơn chứ…



Trước khi buổi lễ bắt đầu, cô dâu đã thay áo truyền thống thành váy cưới.

Ngạn Sơ nhìn Chu Lan lịch lãm và Liễu Tĩnh Hy xinh đẹp cùng nhau đứng dưới cổng hoa.

Theo điệu nhạc vang lên, hai người cùng nhau bước về phía sân khấu xa xa, đó cũng chính là sân khấu cuộc đời của họ.

Lúc này, Ngạn Sơ cảm thấy khung cảnh trước mắt thật đẹp.

Niên Niên đang được cậu bế cũng ngây người nhìn.

Ngạn Sơ cúi đầu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Niên Niên, có đẹp không con?”

Niên Niên toe toét cười: “A đa.”

Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của bé còn chỉ vào những bông hoa trang trí trên sân khấu, như đang muốn nói “đẹp, đẹp”.

Tuế Tuế nằm trong lòng Vệ Đình Tiêu ngậm núm vú giả, vừa mút vừa nhìn ngang ngó dọc. Tuy bé chưa nói được nhưng vẫn rất tò mò.

Đôi mắt long lanh của hai đứa nhỏ đã thu hút sự chú ý của khách mời xung quanh.

Đây đều là những người quen biết với gia đình Chu Hoài Tú trong làng, hàng xóm láng giềng thường ngày vẫn giúp đỡ lẫn nhau.

Họ không rõ quan hệ giữa Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ, chỉ biết nhà Chu Hoài Tú có thêm chắt trai chắt gái, thấy hai đứa nhỏ là hiểu ra ngay.

Mọi người đều không nhịn được mà nhìn sang, có người trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cảm thán nhà họ Chu thật có phúc, đây chính là tứ đại đồng đường.

Chu Hoài Tú nổi tiếng tốt bụng trong làng, dân làng đều cho rằng đây là phúc báo.

Đám cưới lãng mạn này đã diễn ra suôn sẻ tốt đẹp.

Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu ở lại đây một tuần mới rời đi.

Trước khi đi, Chu Hoài Tú dúi cho Ngạn Sơ rất nhiều đặc sản quê nhà, ôm từng đứa nhỏ rồi lưu luyến tiễn biệt.

Ngồi trên xe hạ cửa kính xuống, Ngạn Sơ giơ tay hai đứa nhỏ lên vẫy vẫy.

“Nào, các con, tạm biệt bà cố nào.”

Niên Niên và Tuế Tuế rất nghe lời Ngạn Sơ, bắt chước ba, vẫy tay trong không khí.

“Hai đứa nhóc này, lúc đến thì mặt mày bí xị, lúc đi lại vui vẻ.” Vệ Đình Tiêu nói đùa.

“Lúc mới đến chúng còn chưa thích nghi, dù sao cũng là lần đầu đi xa mà.” Ngạn Sơ mỉm cười, “Giờ đã cho chúng nhận mặt nhà rồi. Nhìn bà như vậy, em thấy hơi chạnh lòng, sau này vẫn nên thường xuyên về thăm nhà.”

“Ừ, em muốn về, anh sẽ luôn bên em.” Vệ Đình Tiêu nói.

“Nghe nói ba Ngạn cũng theo ba Mạnh chuyển ra ngoài ở rồi à?” Trước mặt Ngạn Sơ, để phân biệt, Vệ Đình Tiêu sẽ gọi hai người ba là ba Ngạn và ba Mạnh, nhưng trước mặt hai người vẫn sẽ gọi là ba.

“Ừ, ba Mạnh mua một căn biệt thự gần Mặc Sơn. Tất cả những điều này đều là vì ba, ông ấy không muốn sống xa nhà quá.” Ngạn Sơ nói.

“Vùng này cũng có biệt thự sao? Ngày mai anh cũng sẽ nhờ người thiết kế xây dựng một căn, sau này khi bọn nhỏ lớn, có thể đưa chúng đến đây ở vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, cũng coi như là nhà thứ hai của chúng.” Vệ Đình Tiêu cảm thấy cách làm của Mạnh Phó Thanh rất hay, cũng muốn học theo.

Ngạn Sơ mỉm cười: “Anh nghĩ xa thật đấy.”

“Cũng không tính là xa đâu, hai đứa nhỏ lớn nhanh lắm, mỗi ngày một khác, có khi em và anh còn chưa kịp để ý thì chúng đã biết bò, biết đi, biết chạy…” Vệ Đình Tiêu vừa mong chúng nhanh lớn, vừa mong chúng lớn chậm một chút.

Thời thơ ấu của trẻ con trôi qua rất nhanh, đây cũng là lý do Vệ Đình Tiêu muốn tạm dừng đóng phim. Anh muốn dành nhiều thời gian bên cạnh các con khi chúng còn nhỏ.

Nếu anh cứ mải miết đóng phim, biết đâu một ngày nào đó về nhà lũ trẻ không nhận ra anh là ba, coi anh là người lạ thì Vệ Đình Tiêu sẽ rất buồn.

“Anh làm ba rồi, hình như càng quyến rũ hơn.” Ngạn Sơ đột nhiên khen một câu.

Vệ Đình Tiêu không chịu nổi ánh mắt chân thành của Ngạn Sơ, đưa tay xuống ôm eo cậu.

“Đừng quyến rũ anh nữa, bảo bối, anh không kiềm chế được đâu.” Giọng Vệ Đình Tiêu trầm xuống.

Ngạn Sơ hơi đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em hỏi bác sĩ rồi, chúng ta… chúng ta thực ra đã có thể…”

Vệ Đình Tiêu che miệng Ngạn Sơ lại, khàn giọng nói: “Thôi, không cần nói nữa, anh hiểu.”

Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngạn Sơ nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy hai đứa nhỏ ngồi trên ghế trẻ em đang nghiêng đầu nhìn họ.

Ngạn Sơ: “…”

Vệ Đình Tiêu: “Anh đề nghị sau khi về Bắc Kinh, trước tiên đưa hai cái bóng đèn nhỏ này đến nhà ba mẹ anh. Ở đó cũng có bảo mẫu chăm sóc, em không cần lo chúng ăn uống không tốt đâu.”

Ngạn Sơ khẽ ho một tiếng, cuối cùng gật đầu.

Cậu không ngờ Niên Niên và Tuế Tuế còn nhỏ mà đã thích hóng chuyện của ba mẹ như vậy.

“Được, vậy để chúng ở nhà ông bà nội ba ngày nhé.”

Nghe được câu trả lời này, Vệ Đình Tiêu nở nụ cười đắc ý, “Được, vợ yêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc