SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

Bắc Kinh.

Khi Ứng Nguyệt Như đến sân bay, nhìn thấy thiếu niên mặc áo mỏng manh ngồi xổm ở cửa, bà liền thấy nhói lòng.

Bà tự mình xuống xe, bất chấp mưa nhỏ chạy tới, nắm lấy tay Ngạn Sơ.

“Tiểu Sơ, ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong xe đợi được không? Chúng ta không đi, cứ đỗ xe ở ngoài này.” Ứng Nguyệt Như đau lòng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt vì gió của Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ mắt đỏ hoe, thấy người Ứng Nguyệt Như cũng bị ướt một ít, vội vàng đứng dậy, “Bác gái, sao bác vẫn tới…”

Cậu ngồi xổm lâu quá, chân có chút tê dại, đứng tại chỗ một lúc cho đỡ rồi mới gật đầu đồng ý.

Bản thân cậu thế nào cũng được nhưng không thể để bác gái ở đây chờ cùng cậu.

Hai người cùng trở lại xe, tài xế lập tức đưa khăn đã chuẩn bị sẵn tới.

Đây là tài xế lâu năm của nhà họ Vệ, lúc nãy ông ta định cầm ô tự mình đưa bà chủ qua, nhưng bà chủ không cho ông ta đi theo, bảo ông ta ở trong xe chờ.

Trong xe bật điều hòa, Ngạn Sơ cảm thấy cơ thể mình từ trạng thái cứng đờ dần dần ấm lên, cả người được bao bọc trong dòng khí ấm, khuôn mặt trắng bệch cũng hồng hào trở lại.

Ứng Nguyệt Như ngồi bên cạnh dùng khăn lau khô mái tóc hơi ẩm ướt của cậu.

Vừa lau vừa an ủi: “Ba con đã liên hệ người rồi, hiện giờ tình hình chưa rõ ràng, chúng ta đừng tự dọa mình. Còn con, đừng để bị cảm lạnh, đợi A Tiêu về thấy lại xót chết.”

Ngạn Sơ vừa rồi bị gió lạnh thổi qua, cảm xúc cũng đã ổn định lại, lời của Ứng Nguyệt Như như liều thuốc trấn an, trong lòng quả thật không còn hoảng loạn như lúc trước.

Ứng Nguyệt Như xoa xoa bàn tay hơi lạnh của Ngạn Sơ: “Sau này có chuyện gì, cứ gọi điện cho bác, đứa ngốc này, lúc này đừng có tự mình gánh chịu một mình nữa.”

Vệ Đình Tiêu là con trai bà, bà cũng rất lo lắng.

Ứng Nguyệt Như đã xem Ngạn Sơ như con trai ruột, bà xót xa Ngạn Sơ không kém gì Vệ Đình Tiêu.

Ngạn Sơ bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn bác gái, lời bác nói con đều nhớ kỹ.”

Người quan tâm Vệ Đình Tiêu không chỉ có mình cậu, người thân, bạn bè của Vệ Đình Tiêu chắc chắn đều đang lo lắng chuyện này.

Ứng Nguyệt Như trò chuyện với Ngạn Sơ một lúc, bà muốn chuyển hướng sự chú ý của cậu, giúp cậu thư giãn một chút.

Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại của Ứng Nguyệt Như vang lên, là Vệ Thừa Lễ gọi tới.

“Alo, chồng à, tình hình thế nào rồi?” Ứng Nguyệt Như vừa nghe máy đã hỏi.

“Anh đã cho người kiểm tra, trong danh sách hành khách của chuyến bay đó không có tên của A Tiêu và mấy người kia.” Giọng Vệ Thừa Lễ có chút gấp gáp, nhưng lại mang nhiều sự vui mừng hơn.

Ứng Nguyệt Như kích động nói: “Thật sao? Không nhầm chứ?!”

Vệ Thừa Lễ khẳng định: “Không nhầm, vì anh tra được trong một chuyến bay khác có tên của bọn họ, điều này chứng tỏ họ đã đổi chuyến.”

Ứng Nguyệt Như rưng rưng nước mắt: “Thật tốt quá, thật tốt quá… vậy là bọn họ không sao rồi.”

Vệ Thừa Lễ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Cũng coi như là vậy…”

Ứng Nguyệt Như nhíu mày: “Cũng coi như là vậy là sao? Chuyến bay bọn họ đi đã đến chưa?”

Vệ Thừa Lễ ho khan một tiếng: “Ngay cả chuyến bay đổi vé đó, bọn họ cũng không lên, bọn họ hiện vẫn còn ở nước Pháp…”

“… ở đồn cảnh sát nước Pháp.”

Ứng Nguyệt Như: “Ông nói gì?!”

Ngạn Sơ ngồi bên cạnh cũng nghe loáng thoáng được vài câu, lúc đầu nghe thấy bọn họ không lên chuyến bay gặp nạn kia, tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống, nhưng lại nghe thấy bọn họ đang ở đồn cảnh sát, tảng đá đó lại được nhấc lên một nửa.

Nghĩ đến cái tính hay gây chuyện của con trai mình, Ứng Nguyệt Như không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ A Tiêu lại gây ra chuyện gì ở nước ngoài rồi sao?”

Vệ Thừa Lễ hít sâu một hơi, nhanh chóng thuật lại sự việc: “Bọn họ bị cuốn vào một vụ cướp, là phía nạn nhân vô tội, điện thoại đều bị cướp hết, hiện giờ tạm thời an toàn, đang ở đồn cảnh sát làm biên bản. Anh đã bảo ông bạn già của anh đến đón rồi, đến lúc đó sẽ đưa bọn họ đến đại sứ quán, đợi ngày mai sẽ đi máy bay riêng về nước.”

Tình hình nước ngoài quá phức tạp, tâm trạng Vệ Thừa Lễ cũng lên xuống thất thường, trải qua hai sự việc nguy hiểm này, Vệ Thừa Lễ không dám để bọn họ ở lại nơi không an toàn, cũng không dám để bọn họ tùy tiện đi máy bay dân dụng của nước Pháp.

Lúc này, cái tính hay cãi nhau với con trai của ông hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng của một người cha.

Hổ dữ không ăn thịt con, dù có ghét bỏ con trai thế nào, vẫn mong con bình an vô sự.

“Đừng lo lắng, đợi bọn họ xử lý xong việc bên đó sẽ sớm liên lạc được với chúng ta.” Vệ Thừa Lễ an ủi.

“Haiz, chuyện bất ngờ này đúng là… nói đến là đến.” Ứng Nguyệt Như thở dài, “Vậy em cúp máy đây, có tin tức gì mới thì báo cho em biết.”

Cúp điện thoại, Ứng Nguyệt Như vỗ tay Ngạn Sơ: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, A Tiêu không sao, hơn nữa hôm nay không thể về nước rồi. Con trai, hôm nay về Tịch Vân Loan với bác nhé, con ở đây một mình, bác không yên tâm.”

Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói: “Có phiền bác quá không ạ, ở nhà con còn hầm canh, định là đợi anh Đình Tiêu về thì nấu cho anh ấy ăn.”

Ứng Nguyệt Như cười nói: “Phiền gì chứ, con đến nhà bác cứ coi như về nhà mình, lát nữa bác sẽ cho người mang canh của con qua, thằng nhóc A Tiêu đó không có phúc hưởng, để bác gái nếm thử tay nghề của con, được không?”

Trong lòng Ngạn Sơ dâng lên một cỗ cảm động, trái tim như được những lời nói dịu dàng này xoa dịu, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, kéo cậu ra khỏi trạng thái bất lực.

“Vâng ạ.” Ngạn Sơ khẽ đáp.

Tài xế lái xe thẳng đến nhà cũ họ Vệ.

Đến Tịch Vân Loan, Ngạn Sơ vừa bước vào cửa đã thấy có người khác trong phòng khách.

“Ngạn… à không, phải gọi là chị dâu mới đúng!” Một thiếu niên nhảy cẫng lên gọi.

Chính là Vệ Gia Hằng, em họ của Vệ Đình Tiêu.

Cậu ta chạy lại, giới thiệu với Ngạn Sơ: “Ba mẹ em cũng đến rồi, ở kia kìa, đây là lần đầu tiên họ gặp anh.”

Nói rồi, cậu nhóc chỉ vào đôi vợ chồng đang mỉm cười nhìn về phía này trong phòng khách.

Ngạn Sơ vội vàng gọi: “Chào bác trai, bác gái, con là Ngạn Sơ.”

“Chào con, chào con, mau lại đây uống trà nóng, hôm nay chuyện này khiến mọi người sợ hết hồn.” Mẹ của Vệ Gia Hằng là người tính cách hoạt bát không kém gì con trai mình.

Trước đây bà cũng từng nghe con trai nhắc đến, nói anh họ nó đã có người yêu rồi, nhưng bọn họ bận rộn công việc, hiếm khi có dịp đến thăm.

Hôm nay coi như gặp mặt, cả nhà họ Vệ tề tựu đông đủ.

Ba của Vệ Gia Hằng là Vệ Thư Văn, là người đàn ông trông có vẻ nho nhã nhưng trên người lại toát ra vẻ uy nghiêm.

Vẻ ngoài thư sinh nhưng nói chuyện lại rất hào sảng: “Tiểu Ngạn, năm ngoái dịp Tết, A Hằng đến nhà con ăn chực, không gây phiền phức gì cho hai người chứ? Nó tính tình hơi bắng nhắng, sau này nếu nó có quá phận trước mặt con, con cứ việc dạy dỗ nó, cần thiết thì cứ ra tay.”

Vệ Gia Hằng: “Ba! Ba đừng phá hỏng hình tượng của con, con ngoan lắm mà! Hơn nữa ba xem chị dâu là người thế nào, anh ấy dịu dàng như vậy, sao có thể ra tay với con được.”

Ngạn Sơ chớp mắt, tất cả những cảm xúc u ám ở sân bay đều bị cuộc đối thoại lúc này cắt ngang.

“Bác nói đùa rồi, Gia Hằng hoạt bát đáng yêu, con thấy cậu ấy rất dễ thương, cậu ấy muốn đến nhà con ăn chực, lúc nào cũng hoan nghênh, con cũng có thể tự mình nấu, không hề phiền phức gì cả.” Ngạn Sơ đáp, ánh mắt khôi phục lại chút sức sống.

Nói chuyện với người vui vẻ, bản thân cũng bị ảnh hưởng trở nên vui vẻ hơn.

Vệ Gia Hằng được khen đáng yêu liền bám dính lấy Ngạn Sơ.

“Ba, mẹ, hôm nay con muốn ở lại nhà bác cả, hehe, con muốn chơi với chị dâu.”

Ứng Nguyệt Như cười nói: “Trời cũng tối rồi, thôi đừng ai đi nữa, cứ ở lại hết đi, bên này cũng đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi.”

Vệ Gia Hằng vui vẻ ôm Ngạn Sơ: “Chị dâu, để mấy người lớn tự nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác.”

Ngạn Sơ liếc nhìn Ứng Nguyệt Như, Ứng Nguyệt Như dịu dàng nói: “A Tiêu không có ở đây, con có thể lên phòng nó nghỉ ngơi.”

Ngạn Sơ gật đầu.

Hai thiếu niên tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Vệ Gia Hằng bỗng nhiên thu liễm lại vẻ hoạt bát lúc nãy.

“Chị dâu, anh em không sao đâu, anh đừng sợ, thật ra hôm nay em và ba mẹ đến đây cũng là vì bác cả liên lạc khắp nơi, làm ầm ĩ quá, sau khi biết chuyện nhà em liền vội vàng đến đây, đây là lần đầu tiên em thấy bác cả lo lắng như vậy…” Vệ Gia Hằng vỗ ngực, “Thật không dám giấu, em cũng suýt ngất, may mà anh em không đi chuyến bay đó.”

Lúc này Ngạn Sơ mới thật sự cảm nhận được Vệ Đình Tiêu đang được mọi người yêu thương, quan tâm, cậu chậm rãi nói: “Bác trai bác gái cũng đến giúp đỡ phải không?”

Nghe Vệ Đình Tiêu kể, quan hệ giữa bác cả và em trai rất tốt, anh em hòa thuận.

Chuyện lớn như vậy xảy ra, nhà Vệ Thư Văn không thể khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn cũng đã nhờ đến các mối quan hệ của mình.

Vệ Gia Hằng gật đầu: “Ba mẹ em phụ trách một phần tài sản của nhà họ Vệ ở nước ngoài, cả năm ở nước ngoài rất nhiều, họ cũng có đối tác ở Pháp. Sau khi tin tức được đưa tin, ba mẹ em đã liên lạc với bác cả, hỏi thăm tình hình chuyến bay đó khắp nơi. Lúc bọn họ đang tìm mọi cách, chỉ có em là không làm gì được, nhưng em lại nghĩ đến anh, anh chắc chắn còn khó chịu hơn em… Không sao, tối nay nếu anh không ngủ được, em sẽ thức cùng anh nói chuyện.”

Vệ Gia Hằng thẳng thắn và ngây thơ, khi nói thẳng ra lại càng chân thành, tâm tư gì cũng đều nói ra hết.

Được bao bọc trong bầu không khí gia đình như vậy, Ngạn Sơ nào còn cảm thấy khó chịu nữa.

“Cảm ơn em, Gia Hằng, bây giờ anh thấy khá hơn rồi.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy giọng quản gia: “Bà chủ, ông chủ, có điện thoại từ đại sứ quán gọi đến.”

Vệ Thừa Lễ vội vàng chạy tới nghe máy, Ngạn Sơ và Vệ Gia Hằng cũng lặng lẽ lại gần.

Ông cứ tưởng cuộc gọi này là do người bạn ông cử đến hỗ trợ gọi tới.

Bởi vì lúc trước đối phương nói Vệ Đình Tiêu và mấy người kia bị đưa đến đồn cảnh sát với tư cách nhân chứng, ba người đều có chút chật vật, mặt Vệ Đình Tiêu còn bị mảnh kính vỡ cứa vào, vừa mới được xử lý y tế.

Lúc này điện thoại từ đại sứ quán gọi đến, chắc hẳn bọn họ đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi.

Ai ngờ người lên tiếng lại chính là giọng của thằng con trai quý báu của ông: “Alo, mẹ? Giúp con ra sân bay đón Ngạn Ngạn với, chắc em ấy vẫn chưa biết hôm nay con không về được.”

Vệ Thừa Lễ: “Tôi là ba anh!!!”

Vệ Đình Tiêu: “Á, xin lỗi ba, con gọi vào điện thoại em ấy nhưng không được, chắc là do vấn đề tín hiệu, con vất vả lắm mới gọi được vào số nhà mình, em ấy…”

Lúc này điện thoại đã đổi chủ, giọng Ngạn Sơ truyền đến: “Vệ Đình Tiêu, em đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc