SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ạng.

Vừa rồi, cậu nhận được điện thoại của bạn bè.

Đồng đội của SAP hiển nhiên cũng thấy tin tức trên mạng, biết được sự thật trong lòng lo lắng cho tình hình của Ngạn Sơ.

“Tiểu Ngạn Tử! Giờ mắt em thế nào rồi? Không sao chứ?” Vưu Kỳ lo lắng hỏi.

“Vẫn đang băng bó, mấy ngày nữa là có thể tháo băng hoàn toàn rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là sẽ không sao.” Ngạn Sơ thành thật nói.

“Vậy đầu có sao không?”

“Chỉ bị chấn động nhẹ, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Lúc thấy tin tức, bọn anh đều sợ ngây người. Trước đó đúng là bọn anh có biết buổi họp mặt fan sinh nhật của Vệ tiền bối xảy ra chút sự cố, nhưng bọn anh không ngờ người trong cuộc lại là em!”

Bây giờ nghĩ lại, bốn người Dụ Thần Chu vẫn còn thấy sợ.

Dạo này lịch trình công việc của bọn họ dày đặc quá, không có thời gian quan tâm nhiều đến tin tức bên ngoài.

Thậm chí bọn họ còn không biết Ngạn Sơ đến Kinh thị, còn đi tham dự buổi họp mặt fan sinh nhật của Vệ Đình Tiêu.

Chắc là Vệ tiền bối mời, mấy người không nghĩ nhiều.

“Xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi, bây giờ em đang ở cùng ba, mọi người không cần sợ em không có ai chăm sóc.” Ngạn Sơ dịu dàng nói.

“Chú cũng đến rồi à? Vậy thì tốt, bây giờ hai người ở đâu?” Lúc này Dụ Thần Chu nhận điện thoại, hỏi.

“Ở… nhà anh Đình Tiêu sắp xếp, gần bệnh viện.” Ngạn Sơ hơi ngại ngùng, bạn bè còn chưa biết quan hệ của hai người giờ đã rất thân thiết.

Dụ Thần Chu yên tâm nói: “Vậy thì tốt, em cứ dưỡng thương cho tốt, đợi em khỏi, bọn anh sẽ thu xếp thời gian đến thăm em.”

Vì là nơi Vệ tiền bối sắp xếp, chắc chắn là rất đáng tin cậy, mấy người bọn họ giờ đây có một sự tin tưởng khó hiểu đối với Vệ Đình Tiêu.

Ngạn Sơ đợi mãi, không một ai hỏi cậu “tại sao lại lén đến Bắc Kinh mà không nói cho bọn họ biết”, lẽ nào bọn họ không hề nghi ngờ gì sao?

Chẳng lẽ cậu và Vệ Đình Tiêu vẫn chưa đủ mờ ám?

Ngạn Sơ vừa định tiết lộ tin sốc của mình, điện thoại đã bị cúp.

Chắc là bọn họ sắp lên chương trình rồi, phải nộp điện thoại trước.

Dạo này SAP tham gia không ít show truyền hình, kết hợp với việc chương trình “Nhà của tôi ở chốn non nước” được phát sóng, độ nổi tiếng tăng vọt.

Ngạn Sơ thầm cảm thán, sự nghiệp của mọi người giờ đều ngày càng tốt hơn, đây cũng là điều cậu mong đợi được nhìn thấy.

Còn cậu thì một tháng không thể thêu, lo lắng tay nghề sẽ giảm sút, chỉ có thể nhẫn nhịn, hy vọng mắt mình mau chóng bình phục.



Ba ngày sau.

Ngạn Sơ cùng Ngạn Cẩn và Vệ Đình Tiêu đến bệnh viện tháo băng.

Khi lớp che chắn được gỡ bỏ, Ngạn Sơ dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh sáng xung quanh.

“Cháu nghỉ ngơi một lát rồi từ từ mở mắt ra, đừng dùng sức.” Bác sĩ dặn dò.

“Vâng.” Ngạn Sơ làm theo lời bác sĩ.

Lông mi đen dài của cậu khẽ run, nghỉ ngơi khoảng vài chục giây rồi mở hé một khe nhỏ, sau khi thích nghi rồi mới dần dần mở to hoàn toàn.

Một vài người và vật xuất hiện trước mắt, cậu có thể nhìn thấy rồi, nhưng hơi mờ, như thể trước mắt có một lớp ánh sáng, không được rõ nét lắm.

“Ngồi ở đây, đặt cằm vào vị trí này, chúng ta kiểm tra mắt nào.” Bác sĩ dịu dàng nói.

Ngạn Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt cằm lên máy.

Máy phát ra vài tiếng “bíp bíp”.

Vài phút sau, bác sĩ kết thúc kiểm tra nói với bệnh nhân và người nhà: “Hiện tại mắt không bị tổn thương vĩnh viễn, đây là điều tốt. Thị lực cũng sẽ dần dần hồi phục trong quá trình dưỡng bệnh sau này, bây giờ nhìn mọi thứ hơi mờ cũng là chuyện bình thường, đừng sợ.”

Ngạn Sơ: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ: “Không có gì, tháng này nếu ra ngoài cháu cần đeo kính râm, trong giai đoạn hồi phục mắt vẫn còn rất yếu, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng tự nhiên bên ngoài, thuốc nhỏ mắt này mỗi ngày nhớ nhỏ hai lần.”

Bác sĩ cầm hai lọ thuốc nhỏ mắt đưa qua, Vệ Đình Tiêu nhận lấy thay Ngạn Sơ, cất vào túi.

“Vâng, chúng tôi nhớ rồi, sau này còn cần kiểm tra gì nữa không?” Vệ Đình Tiêu hỏi.

“Không cần nữa, nửa tháng sau đến kiểm tra thị lực là được.” Bác sĩ nói.

Rời khỏi phòng khám, Ngạn Sơ vui vẻ nắm tay Vệ Đình Tiêu, ngẩng đầu chớp chớp mắt với hắn.

Vệ Đình Tiêu cúi đầu liền thấy mắt chàng trai lấp lánh ánh sao: “Vui thế sao?”

Ngạn Sơ cười rạng rỡ: “Đương nhiên rồi, cảm giác nhìn thấy ánh sáng thật tốt, đã hơn mười ngày em không nhìn thấy anh rồi, để em nhìn mặt anh nào.”

Vệ Đình Tiêu cưng chiều xoa đầu Ngạn Sơ: “Đừng nhìn quá chăm chú, bác sĩ nói bây giờ em không thể để mắt bị mỏi.”

“Chỉ hơi mờ một chút thôi, nhưng vẫn nhìn rõ người, anh… hình như gầy đi rồi.” Ngạn Sơ đánh giá khuôn mặt của Vệ Đình Tiêu.

“Có sao?” Vệ Đình Tiêu không cảm thấy gì.

“Có, cằm nhọn hơn rồi, về nhà anh phải ăn nhiều một chút, chắc chắn là dạo này anh làm việc mệt mỏi quá, lại còn hay chạy qua chỗ em…” Ngạn Sơ nói rồi liếc nhìn Ngạn Cẩn bên cạnh, hơi ngại ngùng.

Vừa nãy cậu nói có to quá không, không biết có bị ba cho là làm nũng không.

Ngạn Cẩn sao có thể không nhận ra ánh mắt của Ngạn Sơ, biết hôm nay con trai khôi phục thị lực nên rất vui, liền nói: “Ba về nấu cơm trước, hai đứa đi dạo trong công viên một lát đi.”

Phía Nam tiểu khu là hồ Thiên Tinh, xung quanh là khu vui chơi giải trí.

Ngạn Sơ vẫn chưa nhìn thấy cảnh đẹp ở đây, lập tức gật đầu đồng ý.

Từ bệnh viện về tiểu khu không xa, đi bộ là được.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Vệ Đình Tiêu liền lấy một chiếc kính râm từ trong túi đeo lên mặt Ngạn Sơ.

Kính râm là đồ dùng cá nhân của Vệ Đình Tiêu, đôi khi xuống máy bay sẽ đeo nó ra khỏi sân bay.

Kích thước cũng lớn hơn một chút.

Đeo trên mặt Ngạn Sơ có vẻ không hợp lắm, mặt Ngạn Sơ nhỏ, hai tròng kính đen đen che khuất một phần má.

Ngạn Sơ sợ kính râm rơi xuống, vội vàng đẩy lên trên sống mũi.

Vệ Đình Tiêu nhìn thấy liền cười lớn: “Ngày mai anh mang cho em một cái kính râm mới phù hợp, hôm nay cứ dùng tạm của anh đi.”

Ngạn Sơ lấy điện thoại ra soi gương, đúng là hơi to thật.

Chiếc kính này cậu từng thấy Vệ Đình Tiêu đeo, rất đẹp trai, tại sao đeo lên mặt cậu lại… hơi ngốc nghếch?

Quả nhiên cậu không hợp với phong cách cool ngầu gì cả.

Hình tượng của cậu trước kia bị công ty quản lý sắp xếp lung tung, không những không thể hiện được chút nào sự quyến rũ mà còn dễ gây khó chịu cho người khác. Đúng là quá thảm, may mà mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.

Nếu một ngôi sao lớn như Vệ Đình Tiêu muốn ra đường dạo phố như người bình thường vẫn cần phải ngụy trang một chút, nếu không sẽ rất dễ bị nhận ra.

Trong túi hắn còn một cặp kính, là kính không tròng, đeo lên có vẻ hơi giống mấy cậu trai mê game, lại đội thêm một chiếc mũ bucket đen nữa, càng giống hơn.

“Đi, anh đưa em ra bờ hồ đi dạo.” Vệ Đình Tiêu nắm tay Ngạn Sơ đi về phía trước.

Bước chân của Ngạn Sơ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vì tâm trạng vui vẻ.

Không lâu sau, hai người đến công viên hồ Thiên Tinh.

“Anh xem, bên hồ còn có người câu cá kìa!” Ngạn Sơ chỉ về phía xa xa.

“Bên này có khu vực câu cá riêng nhưng có giới hạn thời gian, mỗi ngày chỉ có khung giờ cố định mới được câu.” Vệ Đình Tiêu giải thích.

Khu vực này cảnh đẹp, lúc trước Vệ Đình Tiêu chọn căn nhà ở đây cũng là vì cái hồ này rất đẹp, để lại một căn nhà ở đây cũng không tệ.

“Wow, trong hồ còn có thiên nga đen nữa.” Ngạn Sơ như một đứa trẻ tò mò, nhìn đông ngó tây.

Vệ Đình Tiêu để mặc Ngạn Sơ nhìn xung quanh như một đứa trẻ, dáng vẻ này trong mắt hắn vô cùng đáng yêu.

Đột nhiên điện thoại của Vệ Đình Tiêu reo lên, hắn cúi đầu nhìn, là La Huy gọi tới.

Chắc lại là chuyện công việc, hắn định cúp máy luôn nhưng bị Ngạn Sơ khuyên: “Anh cứ nghe máy đi, đừng làm khó anh Huy, anh ra chỗ kia ngồi nghe điện thoại đi, em đi dạo quanh đây một lát, sẽ không đi xa đâu.”

Điện thoại vừa cúp máy lúc bọn họ đang nói chuyện, mấy giây sau lại gọi đến.

Vệ Đình Tiêu mím môi, ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, Ngạn Ngạn, đợi anh nghe điện thoại xong sẽ tiếp tục đi dạo với em.”

“Không sao, anh cứ lo việc của anh đi.” Ngạn Sơ không hề để tâm nói.

Vệ Đình Tiêu đi đến bên cạnh một chiếc ghế dài ngồi xuống, nghe máy: “Alo…”

“Bộ phim đầu năm ngoái cậu quay, đạo diễn lại đến tìm, tôi nói cậu không có lịch, ông ấy bảo tôi gửi kịch bản cho cậu trước, nói biết đâu cậu xem xong lại đồng ý, người ta đã đến tận cửa cầu xin rồi, cậu cứ xem thử đi, nhanh chóng trả lời lại cho tôi, đối phương vẫn đang ngồi ở phòng tiếp khách…”

La Huy sau khi nghe máy liền thao thao bất tuyệt.

Vệ Đình Tiêu xoa trán: “Biết rồi biết rồi, đừng giục, tôi xem một chút.”

Trong lúc Vệ Đình Tiêu đang xử lý công việc, thì ở bên kia, Ngạn Sơ đang ngồi xổm bên bồn hoa ngắm bướm nhỏ.

Con bướm này trông rất đẹp, vỗ cánh bay lượn trong bụi hoa.

Bỗng nhiên, con bướm bay đến đậu trên vai Ngạn Sơ, dừng lại vỗ nhẹ đôi cánh.

Ngạn Sơ nghiêng đầu nhìn, cười nói: “Cậu không đi hút mật hoa, đến đậu trên người mình làm gì vậy~”

Cậu vừa dứt lời, con bướm như có linh tính liền bay lên, bay về phía một bụi hoa bên hồ.

Ngạn Sơ không nhịn được mà đuổi theo, từ xa nhìn thấy bên kia có nhiều bướm hơn.

Chẳng lẽ là tìm thấy đồng loại của nó rồi?

Ngạn Sơ sợ lát nữa con bướm này bay vào giữa đàn bướm khác, cậu sẽ không nhận ra được nữa, nên tăng tốc chạy nhanh thêm vài bước.

Ai ngờ không chú ý đến người câu cá bên cạnh đang quay người lại, chiếc kính trên mặt lập tức văng ra.

Ánh nắng xung quanh chiếu tới, Ngạn Sơ luống cuống vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi xổm xuống mò mẫm chiếc kính của mình.

Dù kính bị rơi mất, nhưng miệng cậu vẫn lễ phép nói: “Xin lỗi, cháu đụng trúng chú rồi.”

“Tôi mới phải xin lỗi cháu, cháu… không sao chứ?” Người câu cá là một người đàn ông trung niên, giọng nói trầm ấm.

Vừa rồi ông định thu cần câu rời đi, không ngờ lại đụng phải chàng trai đang quay lưng về phía mình.

Chưa kịp nhìn rõ mặt chàng trai, đối phương đã bắt đầu ngồi xổm xuống tìm đồ.

Người đàn ông trung niên nhìn đỉnh đầu mềm mại của chàng trai, lại nhìn chiếc kính cách tay cậu chỉ mười centimet, im lặng.

Ngạn Sơ không dám tùy tiện mở mắt, lời bác sĩ dặn, cậu đều rất chú ý.

Lúc này mò mẫm một hồi nhưng không tìm thấy gì.

Đúng lúc đang sốt ruột, người đàn ông trung niên bên cạnh nhặt chiếc kính trên đất lên, đưa cho Ngạn Sơ: “Này, kính của cháu.”

Ngạn Sơ cảm nhận được thứ trong tay, trái tim hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vội vàng đeo lên: “Cảm ơn chú.”

Có kính râm che nắng, cậu lại mở mắt ra, đứng dậy.

Lần này cậu nhìn rõ mặt người vừa va chạm với mình.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên mặc áo Đường trang thêu bằng vải vân sam, tướng mạo đoan chính tuấn tú, dáng người cao ráo, mặt mỉm cười, lại có phong thái nho nhã như văn nhân thời xưa.

Chú đẹp trai quá…

Ngạn Sơ thầm cảm thán trong lòng.

Edit: Mienkhonghanh

Áo Đường trang

Bình luận

Truyện đang đọc