SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này, bộ phim mà Vệ Đình Tiêu tham gia là một phim điện ảnh võ hiệp cổ trang có tên Kiếm Sơn Huyết Ngọc, phần lớn bối cảnh trong phim đều được quay trên núi.

Đạo diễn là Vũ Trịnh Hùng – người được mệnh danh là “ông vua chi tiết” trong giới, còn biên kịch là Diêu Lôi – người đã từng hợp tác với hắn trong bộ phim trước, hai người mắc chứng OCD (ám ảnh cưỡng chế) gặp nhau, Vệ Đình Tiêu cảm thấy có lẽ phải rất lâu nữa hắn mới có thể xuống núi.

Địa điểm quay phim là trên núi Mặc, thuộc huyện Ngô, Khê Thành, xung quanh toàn là núi non trùng điệp, nối tiếp nhau.

Đạo diễn Vũ nói sau khi đến huyện Ngô sẽ có người của đoàn phim đến đón.

Đồng thời cũng dặn dò mọi người, sau khi lên núi nhất định phải đi theo đoàn, không được tự ý chạy lung tung, rừng sâu núi thẳm, sóng điện thoại chập chờn, bất cẩn là rất dễ lạc đường.

Trước khi vào đoàn phim, Vệ Đình Tiêu đã nhân cơ hội xử lý Giả Sùng một trận ra trò. Bây giờ đám thiếu gia nhà giàu trong giới đều biết Giả Sùng và Vệ Đình Tiêu cạch mặt nhau nhưng không ai biết lý do vì sao.

Danh tiếng và hình ảnh của Vệ Đình Tiêu trước công chúng rất tốt, khán giả vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ Vệ ảnh đế.

Nhưng họ nào biết, Vệ ảnh đế đã dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn trên thương trường, tất cả chỉ để nhằm vào một mình Giả Sùng.

Hơn nữa, đối với chuyện này, hai người đều kiên quyết không lôi gia tộc vào cuộc, như thể ai nhờ người nhà giúp đỡ thì người đó sẽ thua cuộc vậy.

Hiện tại, Giả Sùng đang bị ép đến mức không thể ngóc đầu lên nổi.

Lúc trước, Giả Sùng không hề đề phòng Vệ Đình Tiêu, liên tiếp trúng kế, trước kia hắn ta cũng không tiếp xúc nhiều với Vệ Đình Tiêu, ai mà ngờ được người này lại “chó” như vậy chứ?

Thương vụ đã bàn xong cũng có thể bị hắn cướp mất.

Rất nhiều đối tác đều hướng đến danh tiếng của Vệ Đình Tiêu mà đến, vậy mà hắn ta lại có thể phản bội ngay tại chỗ, thà bồi thường hợp đồng cũng phải làm Giả Sùng mất mặt.

Nửa tháng nay, không có ngày nào là Giả Sùng được sống yên ổn, tức đến nỗi muốn ói máu.

Hắn ta vừa định tìm người phản đòn thì Vệ Đình Tiêu lại vào núi đóng phim mất rồi.

Cuộc chiến ngầm không tiếng súng này tạm thời đi đến hồi kết bởi vì Vệ thiếu gia đã lánh mặt vào rừng sâu núi thẳm.

Vệ Đình Tiêu đã nắm thóp được tâm lý của Giả Sùng. Hắn ta không có bản lĩnh gì to tát, chỉ giỏi tự cao tự đại, lòng tự trọng lại cao ngất ngưởng.

Nếu Vệ Đình Tiêu chưa kịp trở về mà đối phương đã ra tay trước, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Lúc đó, Vệ Đình Tiêu lại có thể vin vào cớ “tiểu nhân đắc chí” mà làm lớn chuyện.

Bôi nhọ, bịa đặt, thêm mắm dặm muối, chẳng phải đây là những trò mà trước kia Giả Sùng giỏi nhất hay sao? Đến lúc đó, Vệ Đình Tiêu sẽ nói, hắn chẳng qua chỉ là bắt chước học dạng, lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Rõ ràng đều là hành vi đê hèn, nhưng mưu mô của Vệ Đình Tiêu lại rất khó bị người khác công kích, những thứ này căn bản không thể nào uy hiếp được hắn.

Lý do chủ yếu là bởi vì trước kia Giả Sùng đã gây ra quá nhiều chuyện thất đức, khiến một số người trong giới bất mãn. Nhưng vì e ngại thân phận cậu ấm nhà họ Giả, không ai dám làm gì hắn ta. Đến bây giờ bọn họ mới bắt đầu manh nha hành động.

Vệ Đình Tiêu vừa ra tay, cả một ao nước lập tức bị khuấy đục, còn “Ma Vương” chân chính lại vung một gậy xong liền “ẩn náu” trong rừng sâu núi thẳm mất rồi.

Cứ để lũ cá mè một lứa kia đánh nhau tự thua đi, hắn đi đóng phim cho thanh tịnh.

Xe chạy đến chân núi, quả nhiên đã có người của đoàn phim đứng đó chờ sẵn.

“Thầy Vệ!” Người dẫn đường được đoàn phim cử đến mặt đỏ bừng, đây là biểu cảm của một fan hâm mộ khi nhìn thấy thần tượng của mình.

Vệ Đình Tiêu giơ tay lên chào hỏi: “Chào cậu, cậu đợi ở đây lâu chưa? Xin lỗi, tôi đến hơi muộn, cậu họ gì vậy?”

“Cứ gọi tôi là Tiểu Lôi là được rồi ạ! Không muộn, không muộn đâu ạ! Chiếc xe bánh mì* đằng kia là của tôi, tôi lái xe đưa mọi người lên núi.”

*Xe bánh mì:



Là một nhân viên hậu trường của đoàn phim, những công việc lặt vặt như đón người, chuyển đạo cụ, đưa cơm hộp đều là do bọn họ phụ trách.

Nhưng giờ phút này, Tiểu Lôi lại vô cùng phấn khích, nghe nói Vệ Đình Tiêu là nam chính của bộ phim này, nên việc làm mấy chuyện lặt vặt này đối với cậu ta mà nói, giống như một loại phúc lợi vậy. Trong nhà cậu ta dán đầy poster phim của thầy Vệ, là một fan hâm mộ chính hiệu.

“Làm phiền cậu rồi!” Quản lý La Huy lên tiếng nói vọng ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Lôi xua tay tỏ ý không cần khách sáo, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên chiếc xe bánh mì cũ kỹ, lái xe chạy thẳng lên núi.

Xe bảo mẫu* của Vệ Đình Tiêu đi theo sau, hai chiếc xe cứ thế lướt đi giữa một vùng xanh mướt.

*Xe bảo mẫu: 

Ở một số trường hợp, “bảo mẫu xe” có thể ám chỉ những chiếc xe sang trọng, được trang bị đầy đủ tiện nghi, phục vụ cho các nghệ sĩ, người nổi tiếng. Những chiếc xe này thường được sử dụng để di chuyển, nghỉ ngơi, thay đồ, trang điểm,… trong quá trình làm việc.

Đặc điểm của loại xe này:
  • Nội thất sang trọng: Được thiết kế với các vật liệu cao cấp, tạo cảm giác thoải mái và đẳng cấp.
  • Tiện nghi hiện đại: Trang bị đầy đủ các thiết bị giải trí, làm việc và nghỉ ngơi.
  • An ninh cao: Được trang bị các hệ thống an ninh hiện đại để bảo vệ sự riêng tư của người nổi tiếng.


Trên đường đến đây, Vệ Đình Tiêu đã nhìn thấy ngôi làng dưới chân núi, địa thế tương đối bằng phẳng, nhà cửa san sát nhau.

Nghe nói trên núi Mặc này cũng có người dân sinh sống, nhưng số lượng rất ít, nhà nào nhà nấy cách xa nhau, không dễ bắt gặp.

Nhưng đạo diễn Vũ nói trên núi có homestay, vì để các diễn viên có chỗ ở thoải mái nên đã đặt chỗ từ trước.

“Đạo diễn Vũ cũng chu đáo thật đấy, nếu không phải vì một cục vàng như cậu thì ông ấy mới lười đặt homestay, tôi đã xem ảnh homestay rồi, mới khai trương, không tệ đâu.” La Huy nói.

“Thôi đi, đừng nói mấy lời này nữa, tuy gia cảnh nhà tôi cũng được, nhưng tôi không hề có thói quen ỷ giàu mà sinh hư, cứ như thể tôi không chịu khổ được vậy, hay là bảo đạo diễn Vũ hủy homestay đi, còn tiết kiệm được một khoản chi phí cho đoàn phim.” Vệ Đình Tiêu hóm hỉnh đáp trả, khiến La Huy tức đến mức trợn trắng mắt.

“Tổ tông của tôi ơi, cậu bớt giùm đi, có còn nhớ cánh tay của cậu nửa tháng trước vừa mới cắt chỉ không? Vai diễn lần này của cậu còn rất nhiều cảnh đánh đấm, chắc chắn là sẽ vất vả lắm đấy, nên vấn đề chỗ ở nhất định không thể qua loa, còn phải chuẩn bị xe cứu thương cho cậu nữa chứ!”

Vệ Đình Tiêu lười nghe “mẹ La” cằn nhằn, bèn đeo tai nghe vào giả vờ ngủ, bài hát mà hắn đang nghe là bản live ca khúc mở màn trong buổi biểu diễn âm nhạc của S.A.P.

Đặc biệt là khi nghe đến đoạn Ngạn Sơ hát… khiến ai đó phải tua đi tua lại rất nhiều lần.
Ngôi nhà nhỏ trên núi.

Ngạn Sơ chăm chú thêu hoa từ sáng đến tối, lần này cậu thêu hoa bồ công anh.

Vải nền màu xanh nhạt, tạo cảm giác như bầu trời.

Cậu muốn thêu một chuỗi bồ công anh bay về phương xa, từ khâu phác thảo bố cục, cho đến cận cảnh, trung cảnh và viễn cảnh, tất cả đều phải nắm rõ vị trí.

Hoa bồ công anh ở những chỗ khác nhau, kích thước và độ dày mỏng khác nhau, nên kỹ thuật thêu cũng khác nhau.

Ba bông gần nhất có đường nét dày đặc nhất, tuy đều dùng chỉ trắng để thêu, nhưng lại chia thành năm loại khác nhau, có loại màu trắng sáng, có loại màu trắng ngả lạnh.

Thêu như vậy sẽ tạo cho hoa bồ công anh cảm giác chuyển động của ánh sáng và bóng tối, trông rất sống động.

Vài sợi lông bồ công anh ở viễn cảnh được đơn giản hóa, chỉ cần xác định tâm điểm, sau đó có thể thêu theo đường kim dài ngắn khác nhau xung quanh tâm điểm.

Còn cụm bồ công anh ở trung cảnh thì sử dụng kỹ thuật thêu hạt nổi*, sau khi mũi kim đi lên từ mặt trái vải, kéo căng sợi chỉ, quấn hai vòng quanh đầu kim, sau đó dùng tay vuốt thành hai lớp.

*Thêu hạt nổi:



Hoa bồ công anh được thêu bằng kỹ thuật này sẽ tạo thành hình dạng bong bóng nhô lên, khi sờ vào có cảm giác rất đặc biệt.

Ngạn Sơ mới học được một số mũi thêu mới, lập tức đem ra thực hành trên bức tranh thêu này.

Cậu mải mê làm việc mình thích, đến lúc bà nội gọi cậu vào ăn cơm cũng không hay biết gì.

Bây giờ bị gọi dừng lại, cậu mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

“Ba cháu và chú cháu hôm nay chắc là không về ăn cơm đâu, bên homestay có khách, ba cháu sợ chú cháu bận rộn nên sang đó phụ giúp. Nghe nói là đoàn phim nào đó đặt phòng một lần ba tháng liền, đúng là chịu chơi.”

Chu Hoài Tú vừa nói vừa bưng bát đũa lên bàn ăn, trên mặt lộ rõ ​​vẻ hào hứng.

Ngạn Sơ chăm chú lắng nghe, cậu cũng cảm thấy vui vì homestay của ba mình có khách. Chẳng phải là nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm hay sao?

Không ngờ nơi núi rừng như thế này cũng có thể thu hút được người trong showbiz, chắc là cần quay ngoại cảnh, dù sao thì ưu thế lớn nhất ở đây chính là phong cảnh thiên nhiên hữu tình.

“Trong nhà bỗng dưng thiếu đi hai người đàn ông, ăn cơm cũng thấy quạnh quẽ. Cháu xem kìa, còn thừa nhiều thức ăn như vậy, hai bà cháu mình ăn sao hết, bọn họ toàn là đàn ông, làm việc nặng nhọc, nên ăn uống rất khỏe.” Chu Hoài Tú tuy cười nói vui vẻ, nhưng trong giọng nói lại có chút lạc lõng.

Ngạn Sơ nhận ra tâm tư của bà nội, bèn chủ động lên tiếng: “Để lát nữa cháu mang số thức ăn này qua đó, cháu đoán chắc là bọn họ bận rộn đến mức quên cả ăn cơm luôn rồi.”

“Cháu còn nhớ đường không?” Chu Hoài Tú sợ cháu trai bị lạc đường.

“Cháu nhớ mà, lần trước ba cháu từng dẫn cháu đi một lần, cháu có thể tự mình đi được, không sao đâu.” Ngạn Sơ gật đầu đáp.

Lúc này đã là chiều muộn, mùa đông trời tối sớm, bên ngoài hầu như không nhìn thấy gì.

Chu Hoài Tú lấy cho Ngạn Sơ một chiếc đèn lồng: “Đây cũng là đồ ba cháu làm đấy, phải nói là rất hữu dụng, bên trong lắp pin, bấm vào công tắc này, có thể điều chỉnh độ sáng khác nhau, trong nhà cũng có đèn pin, cháu muốn dùng cái nào?”

Ngạn Sơ nhìn chiếc đèn lồng hình tròn mang đậm phong cách cổ xưa, trong lòng dâng lên một cảm giác thân quen khó tả, hồi nhỏ cậu cũng từng có một chiếc đèn lồng như vậy, là mua ở hội đèn lồng. Nhưng sau này, theo thời gian, chiếc đèn lồng ấy đã hỏng hoàn toàn.

“Cháu thích cái này.” Ngạn Sơ mỉm cười, cầm lấy chiếc đèn lồng, bật công tắc lên.

Bóng tối bên ngoài lập tức được thắp sáng một vùng, ánh sáng ấm áp bao trùm lấy chàng trai.

Một tay xách hộp đựng thức ăn, một tay cầm đèn lồng, Ngạn Sơ khoác áo khoác vào rồi lên đường.

Phong cảnh ban đêm trên núi rất đẹp, ngẩng đầu có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh, rừng cây mùa đông tĩnh lặng yên bình, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Ngạn Sơ thong thả bước đi trên con đường núi, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Homestay sáng đèn, trông có vẻ nhộn nhịp hơn hẳn, ba cậu còn đặc biệt dựng một sân thượng lát gỗ bên ngoài, xung quanh homestay được bao bọc bởi lan can, phía trên treo đầy những chiếc đèn tròn nhỏ xinh.

Giờ phút này, những chiếc đèn được thắp sáng rực rỡ, chiếu sáng cả homestay.

Diện tích homestay khá lớn, tòa nhà chính có ba tầng, hành lang tầng một nối liền với một tòa nhà hai tầng, tổng cộng có 15 phòng, một số phòng rất rộng rãi, có thể ở được bốn hoặc sáu người.

Một bộ phận nhân viên đoàn phim sống tạm bợ trong những thùng container được dựng tạm thời ngay tại địa điểm quay phim, để ngày hôm sau có thể làm việc thuận tiện hơn.

Còn những người ở homestay đều là diễn viên, biên kịch, phó đạo diễn, ngay cả tổng đạo diễn – Vũ Trịnh Hùng cũng trải chiếu ngủ ngay tại phim trường, ông ấy là người có thể làm việc trong bất kỳ môi trường khắc nghiệt nào.

Ngạn Sơ tất nhiên là không biết những điều này, cậu cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện thị phi của người khác, chỉ chuyên tâm làm tốt công việc “giao đồ ăn” của mình.

Dù đoàn phim nào đến thuê homestay, trong lòng cậu đều chân thành cảm ơn những vị “kim chủ” này.

Cảm ơn bọn họ đã chiếu cố công việc kinh doanh của ba cậu, hy vọng bộ phim mà đoàn phim này quay sẽ trở nên nổi tiếng, mọi người cùng nhau kiếm thật nhiều tiền.

Thời điểm Ngạn Sơ đến cũng khá trùng hợp, vừa vặn lúc mọi người trong đoàn phim vẫn còn ở bên ngoài, chưa ai quay về.

Trong homestay chỉ có vài trợ lý của diễn viên đang ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc.

Lúc này, các diễn viên đều bị tổng đạo diễn gọi đi đọc kịch bản, không ai dám lười biếng, ai nấy đều túc trực ở phim trường.

“Ba, chú Lan.” Ngạn Sơ nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của hai người đàn ông trong đại sảnh.

Hai người đang loay hoay trải thảm.

Một số đồ dùng và nội thất gia dụng trong nhà đều là mới chuyển đến hôm nay, cần có người sắp xếp.

Chủ yếu là do homestay này chưa từng tiếp đón lượng khách lớn như vậy bao giờ. Thông thường những du khách đến đây du lịch, nhiều nhất cũng chỉ thuê vài phòng, lần này lại được bao trọn gói.

Hơn nữa những người đến đây thuê phòng đều là người của công chúng trong showbiz nên vấn đề an ninh và bảo mật cần phải được đảm bảo ở mức độ nhất định.

Nghĩ đến việc để khách hàng có thể ở thoải mái hơn nên bọn họ phải nâng cấp thêm một số thiết bị và dịch vụ, bởi vậy mà đã bận rộn cả ngày trời.

“Ủa? Tiểu Sơ sao cháu lại đến đây?” Chu Lan phủi phủi tro bụi trên tay.

“Cháu mang cơm đến cho hai người, nhìn hai người thế này chắc là chưa ăn cơm phải không.” Ngạn Sơ đặt hộp đựng thức ăn lên quầy, sau đó lấy từng món một ra.

Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, khiến hai người đàn ông đầy bụi bặm không khỏi nuốt nước miếng.

Đúng là đói meo rồi…

“Tối nay con ăn cơm chưa? Ăn cùng cho vui?” Ngạn Cẩn cảm thấy ấm lòng trước hành động đích thân mang cơm đến của con trai, bèn quan tâm hỏi han.

“Con ăn no rồi, con cố gắng ăn lắm mà vẫn không hết số thức ăn này, nếu không thì hôm nay hai người không có phúc được thưởng thức món ngon do bà nội nấu đâu.” Ngạn Sơ cũng học được cách pha trò.

Lời nói của cậu khiến Ngạn Cẩn và Chu Lan ngẩn người, nhất thời không biết đáp lời như thế nào, sau đó, hai người đồng thời bật cười ha hả.

Chu Lan gắp một miếng cơm to cho vào miệng: “Cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn cháu trai, bọn chú nhất định sẽ ăn sạch sẽ, không để thừa một chút nào!”

Mặc dù biết rằng từ khi từ Bắc Kinh trở về, con trai đã trở nên ngoan ngoãn nghe lời hơn rất nhiều, nhưng những ngày gần đây, Ngạn Cẩn vẫn có cảm giác như đang mơ.

Bao nhiêu năm qua, ông chưa từng gần gũi với con trai, giờ phút này mới bắt đầu học cách thân thiết với cậu.

Ông giơ tay xoa đầu Ngạn Sơ, an ủi nói: “Con vất vả rồi, để lát nữa ba đưa con về, đường về tối om, con có sợ không?”

Ngạn Sơ lắc đầu, chỉ vào chiếc đèn lồng trong tay: “Có chiếc đèn ba làm soi đường, con không sợ đâu.”
Chín giờ rưỡi tối.

Vệ Đình Tiêu và mọi người từ phim trường trở về homestay. Hắn là người về sớm nhất, phía sau còn rất nhiều diễn viên khác.

Hôm nay, sau khi lên núi, hắn đã đến phim trường ngay, còn hành lý thì để Tiểu Lâm mang về homestay trước.

Lúc này, đây mới là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy nơi mà mình sẽ ở trong khoảng thời gian tới.

“Đạo diễn Vũ đúng là chu đáo, homestay này rất đẹp, nhìn ảnh chưa cảm nhận rõ nét bằng, phải bước vào bên trong mới thấy được vẻ đẹp của nó.”

Là một diễn viên theo trường phái nhập vai, bất cứ thứ gì Vệ Đình Tiêu cũng phải tự mình trải nghiệm mới đưa ra nhận xét, những gì mà hắn khen “tốt”, thì đều là thật lòng thật dạ.

Hắn không tiếc lời khen ngợi thiết kế và cách bài trí độc đáo trong homestay.

Nhìn thấy Chu Lan ở đại sảnh, Vệ Đình Tiêu chủ động chào hỏi: “Chào anh, anh là chủ homestay phải không?”

Chu Lan mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi và anh trai tôi cùng nhau xây dựng, hôm nay bọn tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, mọi người cứ yên tâm ở lại, có việc gì cứ gọi điện thoại nhé.”

“Cảm ơn hai anh nhiều lắm, tôi cảm thấy homestay này được thiết kế rất đẹp.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười nói.

“Ôi chao, được anh khen là chúng tôi vui rồi, anh trai tôi mà nghe được những lời này chắc chắn sẽ vui cả đêm, homestay này đều do một tay anh ấy thiết kế, tôi chỉ là phụ giúp thôi.” Chu Lan cũng là người cởi mở, ông không biết người đàn ông trước mặt là ai, nên cũng không hề tỏ ra sợ hãi.

“Thật sao? Anh trai của anh thật lợi hại, sao tôi không nhìn thấy anh ấy?” Vệ Đình Tiêu là người rất biết cách bắt chuyện, có lẽ là vừa mới vào đoàn phim nên tâm trạng rất tốt, muốn tán gẫu thêm vài câu.

“Thật ra là thế này, vừa rồi con trai của anh trai tôi đến, cũng chính là cháu trai tôi, thấy bọn tôi chưa ăn cơm, nên đã tự mình mang cơm từ nhà đến cho bọn tôi, cảm động muốn chết, giờ cháu nó phải về nhà nghỉ ngơi rồi, anh trai tôi tự mình đưa cháu về, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm cha con, hahaha!”

Chu Lan nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất ở đại sảnh, vừa hay có thể nhìn thấy một đoạn đường xuống núi.

Ông bỗng nhiên chỉ tay về phía xa xa nói: “Đấy! Thấy hai bóng người kia không? Là anh trai tôi với cháu trai tôi đấy, hai cha con trước đây quan hệ không được tốt lắm, giờ thì cuối cùng cũng đã thân thiết hơn một chút, tôi nhìn mà cũng thấy xúc động…”

Vệ Đình Tiêu nhìn theo hướng Chu Lan chỉ, chỉ thấy hai bóng lưng gầy gò đang bước từng bước xuống núi.

Người bên trái hơi thấp hơn một chút, dáng đi vững vàng, rõ ràng đã không còn là thanh niên nữa, còn chàng trai bên phải dáng người cao ráo, trên tay cầm một chiếc đèn lồng.

Không biết hai người bọn họ đã nói gì với nhau, mà cả người lẫn bóng lưng của chàng trai đều toát lên vẻ vui mừng, phấn khởi, chiếc đèn lồng trong tay cậu đung đưa theo từng bước chân, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Tuổi trẻ thật tốt đẹp biết bao, tình cảm cha con cũng thật đáng ngưỡng mộ, có lẽ cả đời này, hắn và ông già khó tính nhà hắn cũng không thể nào hòa thuận như vậy.

Vệ Đình Tiêu lại nhìn sang, lúc này, hai cha con kia đã đi khuất bóng từ lâu.

Nhưng hắn vẫn còn đang ngẩn người.

Vừa rồi, bóng lưng của cậu trai kia… dường như có chút quen thuộc.

Trong đầu Vệ Đình Tiêu bỗng hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp khác, đôi mắt của người đó lạnh lùng, trầm tĩnh, lại ẩn chứa nét quyến rũ chết người.

Khụ khụ! Hắn đúng là bị ám ảnh rồi!

Giờ đã chui vào rừng sâu núi thẳm rồi, nhìn thấy một cậu trai nào đó cũng lôi ra liên tưởng.

Vệ Đình Tiêu vỗ mạnh vào trán mình, hắn cần phải tự đánh thức bản thân.

Thế giới rộng lớn là vậy, biển người mênh mông, duyên phận giữa người với người có lúc sẽ đến hồi kết thúc, cả đời này, liệu có thể gặp lại cậu nhóc kia hay không vẫn là một ẩn số.

Vệ Đình Tiêu chưa bao giờ bị ám ảnh bởi một ai lâu đến vậy, chẳng lẽ hắn bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi?

“Cậu không sao chứ?” Chu Lan thấy Vệ Đình Tiêu đứng ngẩn người ra đó, còn tự tát vào mặt mình một cái, không khỏi lo lắng hỏi han.

“Không sao, tôi hơi mệt, tôi lên phòng nghỉ ngơi trước, anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi.” Vệ Đình Tiêu cười gượng gạo với Chu Lan, sau đó vội vàng đi lên lầu.

Mặt hắn hơi nóng, cần phải hạ nhiệt gấp.

Chu Lan cảm thán một tiếng: “Nghề diễn viên đúng là không dễ dàng mà.”
Thành phố Bắc Kinh.

Vương Thế Cương uống rượu đến say mèm, cả người nằm vật vã bên đường như một vũng bùn nhão.

Không lâu sau khi Ngạn Sơ giải nghệ, công ty lấy lý do năng lực làm việc của hắn kém, nghệ sĩ dưới trướng lại gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty để sa thải hắn.

Làm sao Vương Thế Cương có thể tin được lý do này? Hắn ta lăn lộn trong giới này cũng được một thời gian rồi.

Tình huống hiện tại của hắn ta phải nói là bị công ty bỏ rơi, chi bằng nói là có người cố tình muốn đá hắn ta khỏi Long Phong.

Kỳ thực, điều này cũng chẳng sao cả, rời khỏi Long Phong, với kinh nghiệm của mình, hắn ta vẫn có thể vào làm ở những công ty khác, thậm chí là leo lên vị trí cao hơn.

Nhưng sau đó mới là cơn ác mộng thực sự.

Một ngày phỏng vấn bốn, năm công ty, đều bị từ chối, liên tục suốt một tuần lễ, ngày nào cũng như ngày nào.

Hắn ta không dám nghĩ theo hướng khác, chỉ cho là do chuyện của Ngạn Sơ khiến danh tiếng của mình bị ảnh hưởng, nên người ta mới không muốn nhận hắn ta vào làm.

Cho đến một ngày, hắn ta nhìn thấy một vị lãnh đạo cấp cao của hội đồng quản trị Long Phong sánh bước cùng một người thanh niên ở trước cửa công ty, hai người trông rất thân thiết.

Người thanh niên kia có ngũ quan giống đến chín phần với Quan Sóc – nghệ sĩ từng dưới trướng hắn ta, trong phút chốc, Vương Thế Cương đã hiểu ra tất cả.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, còn có những chuyện mà trước kia hắn ta tương đối kiêng dè, bây giờ tất cả đều ập đến.

Đáng lẽ ngay từ đầu hắn ta nên biết Quan Sóc không phải người có thân phận đơn giản, người thanh niên kia chắc chắn có quan hệ huyết thống trực tiếp với Quan Sóc. Quan hệ giữa cậu ta và lãnh đạo cấp cao của Long Phong lại tốt như vậy, thì thân phận có thể tầm thường được sao?

Hắn ta biết hành vi của mình đã chọc giận những thành viên khác của S.A.P, nếu như có người muốn trả thù, thì người đó chỉ có thể là Quan Sóc nóng tính mà thôi.

Bọn họ không muốn để yên cho hắn, không muốn cho hắn ta tìm được việc khác, những người có quyền thế như bọn họ chỉ cần một câu nói là có thể khiến hắn bị phong sát trong giới giải trí.

Trong lòng Vương Thế Cương oán hận là điều khó tránh khỏi, nhưng giờ phút này, hắn ta ngay cả bản thân còn khó bảo vệ, căn bản không có tư cách, cũng không có dũng khí để oán hận ai, huống chi, hắn ta còn e ngại thế lực của nhà họ Quan.

Hắn ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không dám tùy tiện vạch trần chuyện xấu của Quan Sóc, nếu không sẽ chỉ khiến tình cảnh hiện tại của bản thân càng thêm tồi tệ.

Gió lạnh thấu xương, thổi cho Vương Thế Cương tỉnh rượu một nửa, đang định lết cái thân xác mệt mỏi này về nhà, thì bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

“Rốt cuộc Vệ Đình Tiêu ngày nào mới trở về Bắc Kinh, tôi muốn giết chết hắn! Hắn ta không có ở đây mà còn cho người ta hãm hại tôi!”

Giả Sùng bước ra khỏi quán bar, vừa đi vừa chửi bới ầm ĩ, hắn ta mải trút giận mà không hề để ý đến có người đang nhìn chằm chằm mình.

Cho đến khi cúp điện thoại, chuẩn bị lên xe, bỗng có người lao đến ôm chặt lấy ống quần của hắn ta, Giả Sùng lúc này mới phát hiện ra có một gã say đang nhìn chằm chằm mình.

Hành động bất ngờ của đối phương khiến Giả Sùng giật bắn mình, làm rơi cả điện thoại, miệng không ngừng kêu “cái quái gì thế”!

“Giả thiếu gia, xin hãy giúp tôi với, bây giờ chỉ có ngài mới có thể giúp tôi thôi!” Gã say quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

“Cút, cút, cút! Tôi không có tiền mặt, buông… buông ống quần của tôi ra!” Giả Sùng chưa kịp nhìn rõ tình hình, phản ứng đầu tiên chính là gặp phải kẻ ăn mày xin tiền.

“Giả thiếu gia, là tôi đây! Trước đây chúng ta từng gặp nhau trong bữa tiệc, là tôi, Vương Thế Cương của Long Phong Giải Trí, ngài còn nhớ không?”

Nghe thấy ba chữ “Long Phong Giải Trí”, Giả Sùng mới chịu khó nhìn kỹ khuôn mặt đối phương.

Người đàn ông lúc này khác xa với vẻ ngoài sáng láng ngời ngời ngày nào, mới có một tháng không gặp, không những trông tiều tụy hơn rất nhiều, mà còn trở nên lôi thôi, bẩn thỉu.

Giả Sùng khinh bỉ liếc nhìn đối phương, bảo hắn ta buông tay ra rồi nói rõ mọi chuyện.

Nếu không phải vì Ngạn Sơ, có lẽ Giả Sùng sẽ không bao giờ nhớ ra người đàn ông này.

Lão già này cũng thật là không biết điều, lúc trước đã đồng ý sẽ tự mình đưa Ngạn Sơ đến cho hắn, không biết tại sao lại để cậu ta chạy thoát, còn rút lui khỏi giới giải trí.

Vương Thế Cương vội vàng đứng dậy, kể lại đầu đuôi ngọn ngành, vừa kể vừa tỏ vẻ đáng thương.

Giả Sùng nghe hồi lâu, rút ra được một kết luận, tên quản lý này do làm ăn bê bối, còn đắc tội với nhân vật tầm cỡ nên bị phong sát trong giới.

Cũng đáng đời! Lão già này là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, chuyện của Ngạn Sơ, hắn còn chưa tính sổ với lão ta đấy!

“Giả thiếu gia, ngài có thể sắp xếp công việc gì đó cho tôi được không, tôi nhớ hình như ngài cũng có công ty giải trí, tôi có thể làm trợ lý, tôi cái gì cũng có thể làm được!”

Ban đầu Giả Sùng định đạp cho hắn ta một phát, sau đó lên xe rời đi, nhưng lúc này… hắn ta lại đột nhiên thay đổi ý định.

“Cái gì cũng làm được?”

“Vâng, vâng! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!”

Giả Sùng cười khẩy: “Gián điệp thương mại ông cũng làm sao? Giật dây người khác phản bội công ty ông cũng làm sao? Chuyện vi phạm pháp luật… ông cũng dám làm sao?”

“Tôi…” Vương Thế Cương nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt, siết chặt nắm đấm, “Nếu Giả thiếu gia có thể bảo vệ tôi chu toàn, những chuyện đó… tôi đều có thể làm.”

Ánh mắt Giả Sùng lóe lên tia gian xảo, lúc này, hắn ta đang cần một con dao, dù là dao cùn, điều quan trọng là phải dám vung ra chém người.

Từ sau vụ việc bị Vệ Đình Tiêu chơi cho một vố nhớ đời, Giả Sùng đã tự kiểm điểm lại, mối quan hệ và mạng lưới trong giới của hắn ta vẫn còn rất nhiều thiếu sót, những kẻ đã từng phản bội hắn ta, Giả Sùng sẽ ghi nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cứ chờ đấy, họ Vệ kia! Xem ai sợ ai, showbiz này không phải là nơi để một mình anh thao túng đâu!

Giả Sùng trầm mặc một lát, sau đó bước lên xe, hạ cửa sổ xe xuống: “Được, ngày mai đến công ty tôi báo cáo, nhớ kỹ những lời hôm nay ông đã nói với tôi.”

“Được, được ạ! Cảm ơn Giả thiếu gia!” Vương Thế Cương mừng rỡ như điên, không còn chút nào là bộ dạng chán nản, tuyệt vọng ban nãy.

Chiếc xe thể thao lao vút đi như một mũi tên, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đoàn phim Kiếm Sơn Huyết Ngọc.

Bộ phim vẫn đang được tiến hành thuận lợi, thời gian cứ thế trôi qua một cách mau chóng.

Nhân vật nam chính mà Vệ Đình Tiêu thủ vai là tên tội phạm bị triều đình truy nã – Việt Thu Sinh, hắn ta sở hữu báu vật mà người trong giang hồ ai cũng thèm muốn, trốn vào Kiếm Sơn ẩn cư, còn thiết lập rất nhiều cơ quan phòng thủ, người ngoài bước vào đây sẽ gặp phải muôn vàn nguy hiểm.

Tạo hình của Vệ Đình Tiêu ở những tập đầu phim có chút luộm thuộm, vì vậy nên thời gian này hắn cố ý không cạo râu.

Râu hắn rất dễ mọc dài.

Kết hợp với lớp trang điểm, tạo hình chàng lãng tử giang hồ hiện lên đầy ấn tượng trên màn ảnh.

Hôm nay, đang quay được một nửa thì trên bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm rền.

Dự báo trong vài tiếng tới sẽ có mưa lớn, sau khi mưa xuống, đường núi sẽ rất trơn trượt, khó di chuyển.

Rừng cây rậm rạp, trời mưa gió sấm chớp sẽ rất nguy hiểm, cân nhắc đến nhiều vấn đề, đạo diễn Vũ yêu cầu mọi người về homestay trước.

Vệ Đình Tiêu vừa mới tháo tóc giả xuống, thì đạo diễn đã chạy tới giục giã.

“Nhanh lên, nhanh lên! Tan làm mà cũng lề mề, chẳng lẽ cậu muốn lăn lộn trên đường núi trong trời mưa bão hay sao?” Đạo diễn Vũ rất thích nói đùa, thỉnh thoảng còn thích “bổ dao” vào người khác.

Vệ Đình Tiêu đã sớm quen rồi, thản nhiên đi thay trang phục diễn.

Còn an ủi Vũ Trịnh Hùng: “Bộ đồ này lát nữa tôi còn phải mặc, lỡ như trên đường về trời mưa làm ướt hết thì các nhân viên phục trang lại phải vất vả, tôi thay đồ xong ngay đây, anh cho mọi người về trước đi.”

“Tê nhóc này… lúc này rồi mà còn chu đáo hơn cả tôi, thôi được rồi, vậy cậu nhanh lên đấy!”

Hôm nay quay phim từ rất sớm, nên Vệ Đình Tiêu không để quản lý đi theo. Ban đầu La Huy còn lo lắng Vệ Đình Tiêu lên núi sẽ không quen, kết quả người không quen nhất lại là hắn ta.

Đã một tháng rồi mà La Huy vẫn chưa thích nghi được với môi trường ở đây. Vệ Đình Tiêu thật sự cạn lời, không biết là ai đang chăm sóc ai nữa.

Hắn liền để Tiểu Lâm ở lại bên cạnh La Huy, dù sao phim trường cũng có rất nhiều nhân viên công tác, bọn họ thường xuyên giúp đỡ hắn, một mình hắn cũng có thể tự lo liệu được, cũng không cần trợ lý phải kè kè bên cạnh.

Thay quần áo xong, lúc này, mọi người đã về gần hết, hắn thong thả đi theo sau, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Dường như có một số con đường mà hắn chưa từng đi qua bao giờ, không biết con đường nào là đường tắt.

“Thầy Vệ, sao anh lại dừng lại vậy ạ?” Phía sau, một nhân viên đạo cụ tiến lên hỏi.

Vệ Đình Tiêu nhìn ngã ba đường với vẻ trầm tư: “Con đường này dẫn đến đâu vậy?”

“À, con đường này tôi từng đi qua, nó cũng dẫn đến homestay, chúng có cùng một điểm đến.”

“Ồ.” Vệ Đình Tiêu thản nhiên đáp một tiếng.
Mười phút sau. Mưa như trút nước.

Vệ Đình Tiêu đứng trú mưa dưới mái hiên, vành tai đỏ ửng: “…”

Nếu La Huy mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ đen mặt hét lên “Tổ tông ơi, cậu lại lên cơn gì nữa rồi hả?”!

May là hôm nay quản lý không đi theo, nên hắn đã thoát được một trận mắng té tát.

Người nhân viên đạo cụ kia chỉ nói con đường này có thể đến được homestay, nhưng không nói con đường này lại có nhiều ngã rẽ như vậy.

Mưa đến quá nhanh, Vệ Đình Tiêu không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy về phía có nhà dân.

Bây giờ hắn cũng không biết mình đang đứng trước cửa nhà ai, hắn đứng ở cổng, mái hiên vừa vặn có thể che mưa cho một người.

Mưa rất to, thi thoảng có giọt mưa bắn tung tóe trên bậc thềm lát gạch đá xanh, bắn lên ống quần và giày của hắn.

Miền nam đúng là mưa nhiều, đặc biệt là ở vùng núi, thời tiết rất thất thường.

Vốn dĩ Vệ Đình Tiêu không muốn làm phiền đến gia đình này, định bụng đợi mưa nhỏ một chút rồi rời đi.

Nhưng không ngờ, cánh cửa không được đóng chặt, chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy một cái là đã hé mở.

Cũng chính bởi vậy mà hắn đã nhìn thấy cách bài trí bên trong ngôi nhà nhỏ, trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, được chăm sóc cẩn thận, gọn gàng, sạch sẽ.

Bên ngoài hành lang có đặt một chiếc ghế tựa bằng mây, bên cạnh là một chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ, phía trên chất đầy những cuộn chỉ màu và vải vóc, bên cạnh còn có một chiếc khung thêu hình tròn.

Nhìn thấy nhiều dụng cụ thêu thùa như vậy, Vệ Đình Tiêu theo bản năng cho rằng chủ nhân của ngôi nhà này là phụ nữ.

Dù cho nhìn qua màn mưa có chút mờ ảo, nhưng nhìn trộm con gái nhà người ta như vậy quả là bất lịch sự.

Vệ Đình Tiêu không suy nghĩ nhiều, bèn định quay người rời đi.

Nhưng cũng chính vào lúc này, chủ nhân của ngôi nhà bỗng nhiên bước ra từ phòng khách, duỗi người một cái, sau đó ung dung ngồi xuống chiếc ghế mây.

Ngón tay thon dài của cậu, tay trái cầm khung thêu, tay phải cầm kim, không cần bất kỳ động tác dư thừa nào, sợi chỉ đã được luồn vào kim, uyển chuyển xuyên qua tấm vải, động tác thành thạo như thể đã làm qua hàng nghìn hàng vạn lần.

Điều khiến Vệ Đình Tiêu kinh ngạc nhất không phải là hành động thêu thùa của chủ nhà, mà là…

Cậu chính là cậu nhóc đã giải nghệ mà hắn vẫn luôn nhớ nhung.

Ngạn Sơ… cậu ấy sao lại ở đây?

Đây là nhà cậu ấy sao?

Vệ Đình Tiêu chưa bao giờ tìm hiểu về gia thế của Ngạn Sơ, chỉ biết cậu là người ngoại tỉnh, không hề có bất kỳ chỗ dựa nào mà bước chân vào showbiz, bị người quản lý đáng ghét và giới tư bản mục ruỗng bắt nạt.

Thì ra, nơi mà cậu ấy lớn lên chính là ngọn núi này, nơi đây có không khí trong lành, dòng nước sạch sẽ, phong cảnh hữu tình như vậy, khó trách có thể nuôi dưỡng nên một cậu bé thuần khiết, trong sáng như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ngạn Sơ ở phim trường, hắn đã cảm thấy cậu ấy không phù hợp với showbiz.

Tuy không thể giải thích rõ lý do, nhưng giờ phút này, Vệ Đình Tiêu vô cùng may mắn khi được nhìn thấy một Ngạn Sơ chân thật sau khi bỏ lớp mặt nạ kia.

Chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy tiếc nuối trong lòng hắn? Cố ý để hắn lạc đường, rồi cho hắn gặp lại cậu ấy một lần nữa?

Ngạn Sơ hôm nay mặc một bộ trang phục dân dã của người miền núi, chân đi giày vải, trông rất giản dị.

Cổ áo được thêu một bông hoa trắng nhỏ, trên mặt giày cũng được thêu những họa tiết đơn giản.

Trực giác mách bảo Vệ Đình Tiêu, có lẽ đây là do Ngạn Sơ tự tay làm.

Tại sao cậu ấy mặc cái gì cũng đẹp như vậy?

Vừa rồi, hắn còn nói không thể nhìn trộm vào trong nhà nữa, vậy mà lúc này lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ngồi trên ghế tựa kia, còn cố tình xoay cả người lại để nhìn, chẳng khác nào có ý định định cư ở đây luôn vậy.

Tiếng mưa rất lớn, Ngạn Sơ ngồi thêu hoa dưới hiên hoàn toàn không biết có một người đàn ông cao to đang đứng trước cửa nhà mình.

Hôm nay, cậu ở nhà trông coi nhà cửa, chú Lan ở bên homestay, ba cậu thì đưa bà nội xuống núi mua chỉ thêu và vải.

Bà nội có một người bạn cũ hợp tác làm ăn đã nhiều năm, chuyên làm chỉ thêu thủ công, bà chỉ mua chỉ ở chỗ bạn bà, cửa hàng của bạn bà đã mở được mấy chục năm, giờ đã trở thành thương hiệu lâu đời.

Ban đầu Ngạn Sơ cũng muốn đi cùng, nhưng bài tập mà bà nội giao hôm qua cậu vẫn chưa hoàn thành, cậu đã thề phải làm một học sinh ngoan ngoãn, hoàn thành bài tập đúng hạn.

Nghe thấy tiếng mưa xối xả bên ngoài, Ngạn Sơ cảm thấy may mắn vì lúc ra khỏi nhà đã mang theo một chiếc ô, chắc là ba và bà nội sẽ đợi mưa tạnh rồi mới về nhỉ? Bây giờ vẫn còn sớm mà.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên ngoài, sau đó có thứ gì đó rơi xuống đất, phát ra tiếng “rầm”.

“Ba? Bà nội?”

Cậu thiếu niên ngồi thêu hoa dưới mái hiên ngẩng đầu lên, trong trẻo gọi hai tiếng.

Vệ Đình Tiêu trú mưa ngoài cổng hoảng hốt đến mức luống cuống tay chân.

Điện thoại của hắn đột nhiên reo lên, hắn giật mình, không cẩn thận va vào cây củi chất thành đống bên cạnh cửa, khúc gỗ hơi to, rơi xuống bậc thềm đá lát gạch xanh, phát ra tiếng động khá lớn.

Sợ đánh động chủ nhân trong nhà, Vệ Đình Tiêu lập tức nhấn nút nghe điện thoại, đồng thời còn cẩn thận dựng khúc gỗ về chỗ cũ.

Hắn theo bản năng ngồi xổm xuống, đưa điện thoại lên tai, nhỏ giọng nói: “Alo…”

“Chết tiệt, cuối cùng cũng gọi được cho cậu rồi, tổ tông của tôi ơi, cậu ở đâu thế hả? Sao lại chưa về? Mọi người trong đoàn phim đều đã về hết rồi, còn mình cậu bốc hơi mất tích, chẳng lẽ cậu muốn tôi bị dọa cho tim ngừng đập mới cam lòng à?”

Giọng La Huy đầy vẻ lo lắng, xen lẫn tức giận và trách móc.

“Ở đây sóng yếu lắm, tôi gọi mấy cuộc rồi mà không được, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, thì lão già nhà cậu nhất định sẽ bắn chết tôi đấy.”

Vệ Đình Tiêu không dám cãi lại, tự biết mình sai nên cứ để mặc La Huy mắng chửi, đến khi quản lý thở hổn hển mới chịu dừng lại.

“Anh Huy à, anh bớt giận đi, tôi sai rồi, tôi có tội, tôi về nhà quỳ gối cho anh được chưa? Anh đang bị say nắng, đừng để bản thân bị tức cho bệnh thêm nữa.”

Nghe được câu cuối cùng, giọng La Huy lại cao vút lên: “Cậu biết tôi bị say nắng rồi mà còn cố ý chơi trò này?!”

“Xin lỗi, xin lỗi, do tôi quá ham vui, muốn tìm đường tắt, kết quả là mưa đến sớm hơn dự kiến, tôi lạc đường, lạc vào nhà người ta.” Vệ Đình Tiêu nói liên tục như bắn rap, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc nhìn về phía sau.

“Đừng có nói nhanh như vậy, nói chậm một chút coi!” La Huy nghe đến mức đầu óc muốn nổ tung, “Ý của cậu là, cậu đang ở trong nhà dân?”

“Tôi đang ngồi xổm trước cửa nhà người ta, trú mưa thôi, đợi mưa nhỏ một chút, tôi sẽ quay về, tôi nhớ đường mà, La đại gia à, anh đừng lo lắng nữa được không!”

Vệ Đình Tiêu muốn cúp điện thoại, nhưng lại không dám thật sự cúp máy, bởi vì quản lý đang nổi giận, nhưng hắn cũng sợ tiếng chuông điện thoại sẽ thu hút sự chú ý của cậu thiếu niên, nên đến cả giọng điệu Bắc Kinh của hắn cũng bất giác bật ra.

“Đợi mưa nhỏ? Cái này thì phải đợi đến bao giờ? Nếu mưa không tạnh thì sao? Cậu định ngồi xổm trước cửa nhà người ta mãi à?” La Huy tức giận đến nỗi không biết nên nói gì.

Trong đầu anh ta đã hình dung ra cảnh tượng như vậy, Vệ ảnh đế lừng lẫy, trời mưa gió bão lại lạc đường, lạc vào nhà người ta, biến thành chú chó hoang tội nghiệp.

Hình tượng này chắc chắn sẽ bị sụp đổ hoàn toàn, hy vọng sẽ không để fan hâm mộ biết chuyện.

Chỉ có La Huy – người quản lý là hiểu rõ tính cách của Vệ Đình Tiêu nhất, anh ta luôn cảm thấy có một ngày mọi chuyện sẽ vỡ lở, đến lúc đó, lớp kính lọc của fan hâm mộ sẽ vỡ tan tành.

“Cậu hỏi xin chủ nhà chỉ đường đi, tôi sẽ để Tiểu Lâm mang ô đến đón…”

“Xin chào, cho hỏi anh…”

Hai giọng nói vang lên đồng thời, một bên là trong điện thoại, một bên là bên ngoài, âm thanh hai bên tai của Vệ Đình Tiêu đột nhiên tắt hẳn một bên.

Hắn theo bản năng quay đầu ngẩng mặt lên, chàng trai phía sau đang cầm một chiếc ô bằng giấy dầu màu be, kinh ngạc nhìn hắn.

Vệ Đình Tiêu nhìn thấy hình ảnh bản thân đang ngồi xổm trên đất qua ánh mắt đối phương, trông thật thảm hại.

Quần áo bị ướt một mảng, tóc tai vốn dĩ đã bết bát do vừa tháo tóc giả, bị ướt mưa lại càng bết dính hơn, râu ria lởm chởm do yêu cầu của vai diễn, hắn cũng không có thời gian để cạo.

Hình tượng hiện tại của hắn có thể được đưa thẳng đến đoàn phim hiện đại để đóng vai người vô gia cư.

La Huy ở đầu dây bên kia liên tục gọi “Alo, Alo”, nhưng không có ai đáp lại.

Tuy nhiên, anh ta đã nghe thấy giọng nói của cậu trai trẻ, phản ứng đầu tiên chính là chủ nhà đã ra đuổi người.

“Vệ Đình Tiêu, cậu mau hỏi xin địa chỉ, ăn nói cho tử tế vào, có biết chưa?!”

Vệ Đình Tiêu hoàn toàn không nghe thấy giọng của La Huy, chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ.

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây, cuối cùng vẫn là chàng trai lên tiếng trước: “Anh trú mưa à?”

“Ừm…” Vệ Đình Tiêu phủi phủi bụi trên quần đứng dậy, lúng túng cúi đầu.

May là Ngạn Sơ hình như không nhận ra hắn, hình tượng luộm thuộm này khiến hắn chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất.

“Trú mưa ở đây sẽ bị nước mưa bắn vào đấy, anh vào nhà tránh mưa đi.” Ngạn Sơ giơ chiếc ô trong tay lên, ý bảo Vệ Đình Tiêu vào trong ô.

Vệ Đình Tiêu ngây ra như phỗng, chẳng hiểu vì sao bản thân lại bước vào dưới tán ô của cậu ấy.

Hai mươi giây sau, hắn đã đứng dưới hiên nhà cậu ấy từ lúc nào không hay.

Ngạn Sơ không thu ô lại, chỉ đặt nghiêng chiếc ô xuống đất cho ráo nước.

Thấy Vệ Đình Tiêu vẫn còn đang ngẩn người, cậu bèn nói: “Tôi vào lấy khăn cho anh lau khô người nhé.”

Chờ cậu chạy vào trong nhà, Vệ Đình Tiêu mới tiếp tục nghe điện thoại, lần này hắn không nói nhiều, chỉ buông một câu: “Tôi bật định vị lên, anh chụp ảnh màn hình rồi đến đây đi, điện thoại của tôi sắp hết pin, tôi cúp máy đây.”

Không đợi đối phương nói thêm gì nữa, cuộc gọi đã bị ngắt.

“Điện thoại hết pin à? Trong nhà có sạc, anh có thể sạc điện thoại.” Ngạn Sơ vừa lấy khăn ra vừa kịp lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Vệ Đình Tiêu.

Vệ Đình Tiêu nhìn vào chiếc điện thoại còn một nửa pin, chột dạ sờ sờ mũi.

Hắn cũng không từ chối, hỏi: “Ờ… ở trong phòng cậu à?”

Không biết do tâm lý gì, Vệ Đình Tiêu rất mong muốn được nhìn thấy căn phòng của cậu.

“Không cần đâu, ngoài này có, anh vào đây sạc đi.” Ngạn Sơ đưa khăn cho Vệ Đình Tiêu, tiện thể chỉ vào ổ cắm điện.

“Ồ…” Vệ Đình Tiêu làm bộ làm tịch cắm sạc điện thoại.

Khi hắn quay người lại, cậu đã rót một ly trà nóng.

“Thời tiết lạnh, uống chút trà nóng cho ấm người đi, Thầy…. Vệ.”

Vệ Đình Tiêu đang định nói “cảm ơn”, nhưng khi nghe đến hai chữ “thầy Vệ”, bàn tay đang cầm ly trà bỗng nhiên khựng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc