SAU KHI GIẢI NGHỆ, CA NHI NỔI TIẾNG NHỜ THÊU THÙA

“Phu nhân, thiếu gia đã về.” Dì Dương, người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Vệ từ lâu, chạy vội vào phòng khách vui mừng nói.

Hôm nay thiếu gia muốn dẫn người mình thích về nhà, người trên dưới nhà họ Vệ đều biết, từ ba ngày trước đã bắt đầu trang trí lại nhà cửa.

Vệ sinh vốn dĩ được dọn dẹp hai lần một ngày, mấy ngày nay lại phải dọn ba đến năm lần, sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương được.

Ứng Nguyệt Như đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn thấy hai đứa trẻ tay xách nách mang đồ đạc, vội vàng bảo người giúp việc trong nhà giúp đỡ.

“Tiểu Sơ, A Tiêu, đã về rồi à? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta rót trà cho hai đứa.” Ứng Nguyệt Như mỉm cười nói.

Vệ Đình Tiêu: “Mẹ.”

Ngạn Sơ: “Chào bác gái ạ.”

Ứng Nguyệt Như: “Ài! Đứa trẻ ngoan, tình hình mắt của con thế nào rồi?”

Sau khi ngồi xuống, Ngạn Sơ thành thật trả lời: “Dạ, đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn bác gái đã quan tâm.”

“Đứa trẻ này khách sáo quá, ở đây có trà hoa quả bánh ngọt, con muốn ăn gì thì cứ tự nhiên nhé, đừng gò bó gì cả được không?” Ứng Nguyệt Như càng nhìn Ngạn Sơ càng thích.

Nếu con trai A Tiêu của bà có được một nửa sự lễ phép ngoan ngoãn của Ngạn Sơ thì cũng không đến nỗi mỗi lần tiệc gia đình lại cãi nhau mặt đỏ tía tai với ba nó.

Tính tình ngang bướng của A Tiêu rõ ràng là di truyền từ lão Vệ nhà bà.

Bây giờ chỉ có Ngạn Sơ mới trị được A Tiêu, cũng thật kỳ diệu, hai đứa trẻ này khá bổ trợ cho nhau.

Không lâu sau Vệ Thừa Lễ cũng đi xuống từ trên lầu.

Vệ Đình Tiêu nhìn thấy suýt chút nữa cười ra tiếng.

Ông già thối hôm nay còn đeo một cặp kính lão gọng vàng, trông rất nho nhã, bày đặt cái gì thế không biết?

Ngạn Sơ đứng dậy cúi chào lễ phép: “Cháu chào bác trai ạ, cháu tên là Ngạn Sơ.”

Vệ Thừa Lễ khẽ gật đầu đáp: “A Tiêu cũng có nhắc đến cháu, nghe nói cháu mới ra viện không lâu sau khi bị thương, sau này phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”

“Dạ, bác trai.”

Đây là lần đầu tiên Ngạn Sơ gặp Vệ Thừa Lễ, người đàn ông nho nhã trước mắt có chút khác so với người ba của Vệ Đình Tiêu mà cậu tưởng tượng.

Ba của Vệ Đình Tiêu… không phải là người rất dịu dàng sao?

Tại sao bạn trai cậu lại có vẻ không ưa gì ba mình thế nhỉ?

“Bác trai, bác gái, con có mang một ít quà cho hai bác, không phải đồ quý giá gì mong hai bác đừng chê.”

Ngạn Sơ vừa nói vừa lấy ra một chiếc ví cầm tay từ trong một chiếc túi.

Chiếc ví này được làm thủ công bằng vải, hoa văn thêu trên đó đều do Ngạn Sơ tự tay thêu từng mũi từng mũi. Ngạn Sơ làm việc luôn rất tỉ mỉ, chiếc ví thêu thủ công này trông không hề có chút dấu vết nào của sự cẩu thả, các ngăn bên trong cũng rất sạch sẽ bóng loáng, Ngạn Sơ đã dùng một lớp lụa mềm mại để làm lớp lót.

Bề ngoài là hoa văn thêu hoa mẫu đơn phú quý, quốc sắc thiên hương, đường kim mũi chỉ tinh xảo, họa tiết rõ ràng, hiệu ứng ánh sáng rất đẹp.

Khi chiếc ví được đưa đến tay Ứng Nguyệt Như, bà chỉ cần sờ nhẹ cũng biết những nguyên liệu này đều rất tinh tế, tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền mà Ngạn Sơ nói.

Vệ Đình Tiêu sợ Ứng Nguyệt Như không biết, vội vàng giới thiệu: “Những thứ này đều do Ngạn Ngạn tự tay làm đấy ạ.”

Ứng Nguyệt Như yêu thích không buông tay món quà này: “Bác biết, bác rất thích chiếc ví này, cảm ơn con, đứa trẻ ngoan.”

Ngạn Sơ trông quá đỗi dịu dàng xinh đẹp, Ứng Nguyệt Như dâng trào tình mẫu tử, không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má của cậu.

Hành động này khiến Ngạn Sơ hơi sững sờ, mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng.

Trong lòng cậu có chút khó tả, cậu hai kiếp đều không có mẹ, chỉ có ba, sự quan tâm của Ứng Nguyệt Như khiến Ngạn Sơ cảm thấy rất ấm áp.

“Bác trai, quà của bác ở trong túi này ạ.” Ngạn Sơ tự tay lấy ra một chiếc hộp quà hình chữ nhật tinh xảo từ trong một chiếc túi khác.

Nắp hộp mở ra, bên trong là một cuộn tranh.

Món quà này ngay cả Vệ Đình Tiêu cũng chưa từng thấy, lúc này cũng thấy tò mò, liền giúp Ngạn Sơ từ từ mở cuộn tranh ra.

Chỉ thấy một bức tranh “Sơn thủy minh cư đồ” hiện ra trước mắt, góc dưới còn có chữ ký của Ngạn Sơ, ghi rõ thời gian sáng tác và tên tác giả.

“Là phong cảnh quê hương của con, đã lâu không cầm bút vẽ, hơi bị lụt nghề một chút, mong bác trai thứ lỗi.” Ngạn Sơ khiêm tốn và cung kính dâng bức tranh lên.

Vệ Thừa Lễ từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ vẻ nho nhã, lúc này lại đột nhiên kích động.

Không tiếc lời khen ngợi: “Tài nghệ vẽ tranh của con thật tuyệt vời, đây thật sự là do con vẽ sao?”

Vệ Thừa Lễ cảm thấy có chút khó tin.

Vệ Đình Tiêu luôn rất nhạy cảm với lời nói của Vệ Thừa Lễ, nghe thấy câu này liền lập tức lên tiếng phản bác: “Ý ba là gì? Không phải em ấy vẽ thì chẳng lẽ là ba vẽ? Mấy bức tranh cổ trong phòng ba lấy đại một bức ra cũng không bằng bức do Ngạn Ngạn vẽ.”

Đối mặt với đứa con trai nóng tính, hôm nay Vệ Thừa Lễ lại hiếm khi không nổi giận.

Ông chỉnh lại gọng kính lão, cẩn thận xem xét bức tranh từ trên xuống dưới, kể cả phần chữ nhỏ.

Bức tranh này nét vẽ dứt khoát, bố cục nhẹ nhàng, phần để trắng vừa phải, lối vẽ cũng mạnh mẽ tinh tế, dày mỏng phù hợp, ngay cả chữ viết tay cũng rất đẹp.

Thật sự rất hợp ý ông.

Vệ Thừa Lễ tự cho rằng mình đã xem vô số tranh rồi, nếu bức tranh này được treo ở phòng đấu giá, giá sẽ chỉ có cao chứ không thấp.

Thật ra Vệ Đình Tiêu nói cũng không sai, một số bức thư pháp và tranh vẽ mà ông từng mua có vài bức thật sự không bằng bức này.

“Cảm ơn con, Tiểu Ngạn, bức tranh này rất đẹp, con cũng đừng khiêm tốn nữa, sau này ta sẽ treo nó ngay giữa bức tường trong thư phòng của bác.” Vệ Thừa Lễ nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, cả người dịu dàng hơn rất nhiều.

Vệ Đình Tiêu thấy dáng vẻ này của ba mình thật kỳ lạ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

Bất kể ba hắn đang diễn hay là thật lòng. Dù sao cũng coi như là giữ thể diện, không làm Ngạn Ngạn nhà hắn sợ hãi.

“Bác trai quá khen rồi, cháu thấy những bức thư pháp tranh vẽ treo trong phòng khách của bác cũng rất tuyệt, bác chắc hẳn rất am hiểu về lĩnh vực này phải không ạ?”

Câu này nói trúng tim đen Vệ Thừa Lễ, ông bắt đầu nói nhiều hơn, bắt đầu kể cho Ngạn Sơ nghe về những món đồ ông sưu tầm, nói rất rành rọt.

Vệ Đình Tiêu nghe đến mức ngáp ngắn ngáp dài nhưng mắt Ngạn Sơ vẫn luôn sáng lên, chăm chú lắng nghe những lời Vệ Thừa Lễ nói.

Cậu đến từ Đại Quân, tuy không tinh thông về đồ cổ nhưng cũng biết một chút ít, khi nói đến những thứ liên quan đến nghệ thuật và văn hóa, Ngạn Sơ cũng rất hứng thú, cậu không hề cảm thấy những gì Vệ Thừa Lễ nói là nhàm chán.

Vệ Thừa Lễ càng nói càng hăng, khi dừng lại thì phát hiện Ngạn Sơ vẫn còn đang chăm chú lắng nghe, trong lòng ông cảm động vô cùng.

Thằng nhóc thối nhà ông chưa bao giờ chịu nghe ông lải nhải mấy thứ này, con cái nhà người ta vẫn đáng yêu hơn.

Vệ Thừa Lễ vốn dĩ không coi trọng bạn trai mà Vệ Đình Tiêu đưa về, bây giờ lại thực sự có chút thưởng thức Ngạn Sơ.

Tuy cậu bé này sinh ra ở nông thôn nhưng kiến thức về nghệ thuật lại không hề thua kém ông.

Trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng Ngạn Sơ còn đưa ra một số quan điểm độc đáo của riêng mình đối với những lời Vệ Thừa Lễ nói, điều này khiến Vệ Thừa Lễ sáng mắt ra.

Thằng nhóc thối nhà ông cũng thật may mắn, tìm được một bảo bối thông minh như vậy.

“Tiểu Ngạn, cháu đến thư phòng của ta, ta muốn cháu giúp ta đánh giá mấy bức thư pháp tranh vẽ của ta.”

“Dạ được ạ.” Ngạn Sơ vui vẻ đồng ý.

Vệ Đình Tiêu lại không muốn chút nào, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hắn và Ngạn Sơ rõ ràng có thể dính lấy nhau hưởng thụ lại bị ba hắn lôi đi.

Hắn liền muốn mở miệng nói vài câu lại bị Ngạn Sơ nắm lấy tay, nhỏ giọng ngăn cản: “Bác đang vui vẻ, anh đừng phá hỏng hứng thú của ông ấy, đúng lúc em cũng chưa tham quan tầng trên nhà anh, lên xem một chút.”

Vệ Đình Tiêu: “…” Thôi được rồi, vì vợ đã nói như vậy rồi.

“Anh đi cùng em.” Vệ Đình Tiêu nói.

Hắn không yên tâm để Ngạn Sơ đi một mình, sợ lão già thối tẩy não vợ mình.

Ba người cùng lên tầng hai, bước vào thư phòng của Vệ Thừa Lễ.

Bên trong ngoài một chiếc bàn gỗ đỏ ở giữa, xung quanh toàn là kệ trưng bày, có kệ bày đồ sứ, có kệ bày thư pháp tranh vẽ.

Trên một kệ trưng bày độc lập có một bức bình phong thêu.

Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu vừa nhìn thấy họa tiết trên đó, hai người đều sững lại.

Cái này… chẳng phải là bức thêu hai mặt “Chó và thỏ” mà cậu thêu sao?

Sao lại ở đây?

Cậu nhớ lúc đó người mua bức tranh này không phải họ Vệ, địa chỉ cũng không phải ở đây.

Vì tác phẩm thêu này do Ngạn Sơ tự tay điền thông tin rồi gửi đi, nên tuyệt đối không thể nhớ nhầm.

“Bức thêu này thế nào? Rất đẹp phải không? Tiểu Ngạn cũng là người am hiểu thêu thùa, con đến xem tay nghề này đi, không có ba mươi năm kinh nghiệm thì chắc chắn không thêu được đâu, hơn nữa nó còn là tranh thêu hai mặt.” Vừa nói, Vệ Thừa Lễ vừa lật ngược bức bình phong, họa tiết ở mặt kia liền hiện ra, “Ta cảm thấy nếu mang tác phẩm này đi bán đấu giá, bán được 500 vạn cũng không thành vấn đề.”

Ngạn Sơ: “…”

Vệ Đình Tiêu: “…”

Vệ Thừa Lễ thấy biểu cảm của hai người có chút kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Sao thế? Thấy ta nói giá thấp à?”

Ngạn Sơ có chút ngại ngùng nói: “Không ạ, ý con là hơi cao…”

Thật sự sẽ có người bỏ ra 500 vạn để mua tác phẩm của cậu sao? Dù sao lúc cậu bán chỉ bán được 50 vạn, cái giá này đối với cậu mà nói đã rất hài lòng rồi, thêm một số 0 nữa phía sau thật sự khiến cậu choáng váng.

Cậu chỉ là một thợ thêu nhỏ bé bình thường thôi mà.

Vệ Đình Tiêu không cho phép Ngạn Sơ thiếu tự tin, hắn lập tức tiếp lời: “Lão Vệ nói giá này cũng hợp lý, ở buổi đấu giá đồ rẻ tiền cũng có thể bị đẩy lên giá cao, tác phẩm này của em thêu rất tinh xảo, nếu thực sự có người đặc biệt thích nó, bỏ ra 1000 vạn để mua cũng có người sẵn sàng.”

Vệ Thừa Lễ nghe câu nói sau của Vệ Đình Tiêu liền sững sờ, quên cả việc mắng Vệ Đình Tiêu hỗn láo gọi ông là “lão Vệ”.

“Tác phẩm này là do Tiểu Ngạn con thêu sao?!!” Vệ Thừa Lễ vô cùng kinh ngạc.

Vệ Đình Tiêu thay Ngạn Sơ trả lời: “Đúng vậy, vẫn chưa hỏi ba lấy nó bằng cách nào, không thể nào cũng là canh me trong phòng livestream rồi cướp được đấy chứ?”

Vệ Đình Tiêu rất hiểu Vệ Thừa Lễ, ba hắn là người cổ hủ, rất ít khi lên mạng, huống chi là hiểu biết về livestream, tuyệt đối không thể nào.

“Livestream gì cơ? Bức bình phong thêu này là do một khách hàng lâu năm của Vệ thị tặng cho ba, ông ta biết ba thích những thứ này.” Vệ Thừa Lễ nói.

Ngạn Sơ: “Ra là vậy… Nếu bác thích, sau này con sẽ thêu thêm vài bức cho bác.”

Vệ Đình Tiêu không vui: “Đồ của ông ấy bày đầy cả nhà rồi, em còn tặng ông ấy? Còn tặng ‘vài bức’? Thêu cái này rất cực khổ, em không cần mắt nữa à? Hơn nữa, em còn tặng không công, không được không được, lỗ quá.”

Ngạn Sơ: “…”

Vệ Thừa Lễ ở bên cạnh nói: “Ba cũng không nói là lấy không, tác phẩm của Tiểu Ngạn ba rất thích, nếu sau này có bức mới, ba sẵn sàng bỏ tiền ra mua, giá cả chắc chắn sẽ cao hơn ở phòng đấu giá.”

Vệ Đình Tiêu: “Vậy con cũng sẵn sàng mua, ba nhiều đồ sưu tầm như vậy rồi thì đừng lấy nữa, nhường cho con trai ba đi.”

Vẻ nho nhã mà Vệ Thừa Lễ cố gắng giữ cả ngày hôm nay cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa, ông mắng ra câu đầu tiên: “Thằng nhóc thối! Cố tình gây rối có đúng không? Con hiểu gì về thủ công truyền thống? Con có mắt thưởng thức thẩm mỹ nghệ thuật đó sao?”

Vệ Đình Tiêu: “Ba quản con có hiểu hay không, đồ vợ con thêu, con thích là được, nếu ba muốn thì bảo mẹ thêu cho ba một bức đi.”

Ngạn Sơ nghe thấy Vệ Đình Tiêu gọi cậu là “vợ” trước mặt Vệ Thừa Lễ, tai cậu đỏ đến mức sắp chảy máu.

Có ai đến quản hắn không, cậu muốn chạy trốn quá đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc