SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Quý Chu Chu dừng một chút, thành thật gật đầu: "Đẹp." Quả thật đẹp trai, Cố Quyện Thư quen mặt tây trang, đột nhiên thay đổi một bộ trang phục hip-hop, còn đội cái mũ lưỡi trai mà ngày thường tuyệt đối sẽ không đội, trông trẻ hơn thực tế vài tuổi, giống nam sinh viên anh tuấn.

"Nhưng mà anh mặc như vậy làm gì?" Quý Chu Chu khó hiểu.

Mới vừa nói xong, Cố Quyện Thư lôi một bộ đồ khác ra đưa cô: "Em cũng thay đi."

Quý Chu Chu nhìn một cái, hình như là trang phục đôi với anh, trong lúc cô đang khó hiểu thì Chu Trường Quân từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô đầu tiên là cười, sau đó nói với Cố Quyện Thư: "Tiên sinh, đều đã chuẩn bị xong."

"Ừ." Cố Quyện Thư nhìn về phía Quý Chu Chu: "Mau đi thay quần áo."

Quý Chu Chu một mặt khó hiểu vào nhà vệ sinh thay quần áo, sau khi bước ra thì trong phòng có thêm một nam một nữ. Thấy bọn họ mặc quần áo của mình và Cố Quyện Thư, cô sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía anh.

"Để bọn họ đi trước." Cố Quyện Thư chỉ nói một câu như vậy.

Quý Chu Chu trong nháy mắt đã hiểu, thì ra là vậy, đây là Cố Quyện Thư kêu bọn họ tìm hai người thế thân, còn mình ở đây chơi kim thiền thoát xác(*) nhỉ.

(*) Kim thiền thoát xác: lặng lẽ chuồn mất (ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện).

"Xe đã chuẩn bị cho hai vị xong, hai người xuống lầu từ con đường nhỏ là có thể nhìn thấy, ven đường có vệ sĩ ở đó, không cần lo lắng." Chu Trường Quân nói xong, nhìn Quý Chu Chu khích lệ: "Tôi đi trước một bước, hai người cẩn thận chút."

"Vâng chú Chu." Quý Chu Chu có chút áy náy khi nhìn thấy ông ta, người ta tốt với cô như vậy, cô lại xem ngôi nhà kia của bọn họ là nhà giam.

Chu Trường Quân cười ha ha theo hai người thế thân rời đi, chờ dưới lầu truyền đến âm thanh xôn xao, ánh mắt Cố Quyện Thư lạnh xuống, nắm chặt tay Quý Chu Chu xuống lầu.

Quý Chu Chu lo lắng đề phòng theo Cố Quyện Thư rời khỏi, nghe thấy động tĩnh trong đại sảnh thì bước nhanh hơn. Cố Quyện Thư nhận thấy sự khẩn trương của cô, một bên kéo cô đi, một bên dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ nhàng trên mu bàn tay cô, lấy hành động này an ủi cảm xúc của cô.

Trong chớp mắt nọn họ đi đến đường nhỏ, sự hỗn loạn trong đại sảnh cách xa bọn họ, rất nhanh thì nhìn thấy chiếc xe Chu Trường Quân sắp xếp. Quý Chu Chu nhanh chóng theo Cố Quyện Thư ngồi lên.

Vừa lên xe, cô lập tức thở phào một hơi thật dài, Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái: "Tiền đồ." Có anh ở đây, hoàn toàn không cần thiết khẩn trương như thế, Thẩm Dã không có khả năng cướp người từ trong tay anh đi.

"Anh mau hỏi chú Chu, hỗn loạn trong đại sảnh có ảnh hưởng đến bệnh nhân khác không." Quý Chu Chu nhíu mày thúc giục.

Cố Quyện Thư không nhanh không chậm nhắm mắt lại chợp mắt, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đã sớm để bọn họ khống chế được, chúng ta vừa đi hỗn loạn sẽ lập tức dừng lại, không có ảnh hưởng bất kỳ ai."

Quý Chu Chu nghe vậy lúc này mới yên tâm lại, hai người một đường không nói chuyện trở về chỗ ở. Quý Chu Chu nhìn nhìn vẫn là chung cư cao cấp trước đó, vẻ mặt không tình nguyện cho lắm: "Tôi đối nơi này đều có bóng ma tâm lý."

"... Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không đi công tác nữa, một ngày ba bữa đều sẽ trở về." Giọng nói của Cố Quyện Thư hơi trầm thấp.

Quý Chu Chu nhìn anh một cái, muốn nói đây là trọng điểm à? Nhưng mà ngẫm lại không có gì để nói với anh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư trông bình thường, thật ra trên cơ bản tình cảm đều thiếu hụt, không có ai nói cho anh biết nên yêu một người như thế nào. Coi như Quý Chu Chu muốn chỉ dạy thì cũng ngại với mối quan hệ hiện tại của hai người, không dám dạy.

Về tới chỗ ở, trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, Quý Chu Chu thoải mái nằm xuống sô pha, sau một lúc lâu ghé mắt nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Vẫn sạch sẽ nha, anh đi mấy ngày nay, tôi cũng lười dọn dẹp, trong phòng cũng sắp thành bãi rác."

"Sau này tôi mời một dì giúp việc, để mỗi ngày bà ấy đến đây quét dọn vệ sinh."

Quý Chu Chu gật gật đầu, đề nghị: "Vừa vặn cũng có thể giúp tôi nấu cơm."

"Có thể."

Hai người xem như thỏa thuận chuyện này, ánh mắt của Quý Chu Chu dạo chơi khắp nơi, đánh giá mọi thứ nơi này, sau đó ánh mắt dừng tới túi xách lúc nãy mang về: "Trong này có sổ ghi chép chuẩn đoán bệnh của anh nhỉ, cho tôi xem bây giờ hồi phục thế nào."

"Có thể thế nào, thương gân động cốt một trăm ngày, ít nhất phải dưỡng thương ba tháng mới được." Cố Quyện Thư dùng tay trái cầm lấy túi xách, lập tức đi về phía phòng mình: "Bây giờ tay phải của tôi còn rất đau đó."

Nhớ tới anh mấy ngày nay đều phải dùng tay trái ăn cơm, Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, cũng quay về phòng mình. Thương gân động cốt một trăm ngày, chẳng lẽ cô phải đóng cửa ở trong nhà mới được?

Sau khi Quý Chu Chu trở về phòng, lấy di động ở thắt lưng ra, nhìn thấy Thẩm Dã gửi hơn mười tin tức cho mình, cong cong khóe môi trả lời: Hôm qua anh không nên bứt dây động rừng, Cố Quyện Thư đoán được hôm nay có thể sẽ có chuyện phát sinh, vì vậy dứt khoát dẫn tôi chơi kim thiền thoát xác.

Thẩm Dã nhanh chóng trả lời tin nhắn: Bây giờ em ở đâu? Anh nghĩ cách đi tìm em. Quý Chu Chu: Tôi ở nhà Cố Quyện Thư, lẽ nào anh có thể xông vào?

Thẩm Dã trầm mặc, Quý Chu Chu cũng không làm khó anh ta, bổ sung một câu: Nhà chúng tôi gần đây muốn mời giúp việc, anh đưa người mình đến đây đi.

Thẩm Dã lập tức trả lời một chữ: Được.

Sau đó Quý Chu Chu không trả lời nữa, ở trên giường lăn lăn rồi nhắm mắt lại an tâm ngủ mất. Hôm qua lúc cô vào nhà vệ sinh thì nhận ra Cố Quyện Thư đã tỉnh rồi, động tác của cô quá cẩn thận, ngược lại bại lộ trong lòng có quỷ, chờ sau khi biết được thì hối hận đã không còn kịp nữa.

Cô ở trong nhà vệ sinh suy nghĩ thật lâu, dứt khoát quyết định đem chuyện này nửa thật nửa giả nói với Cố Quyện Thư, dù sao cô cũng không định đi với Thẩm Dã. Không chỉ có bây giờ không muốn, mà tương lai cũng không muốn đi với anh ta. Cô muốn theo kế hoạch của chính mình lót đường, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì một mình rời đi.

Suy nghĩ hỗn loạn trong thật lâu, Quý Chu Chu bất tri bất giác ngủ mất. Trong căn phòng chỉ cách cô một bức tường, Cố Quyện Thư an tĩnh nghe tin tức của điện thoại đầu bên kia, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Mặc kệ có khó khăn bao nhiêu, cũng phải bắt được y tá kia."

"Vâng, tiên sinh."

Y tá biến mất thật sự quá nhanh, Thẩm Dã không biết kế hoạch bị bại lộ, hoàn toàn không cần phải xử lý người nhanh như vậy. Sau khi cúp điện thoại, Cố Quyện Thư rất lâu không nhúc nhích, nhìn vào cái bóng lờ mờ của mình trên tường, nghĩ tới câu nói dưới đèn tối kia.

Chuyện này đè xuống không đề cập tới, Cố Quyện Thư nhanh chóng tìm mấy dì giúp việc đến đây, đều là những người từng làm việc ở biệt thự, còn có một dì là dì phòng bếp. Sau khi Quý Chu Chu nghe thấy gặp các dì, tuy rằng rất vui nhưng quay đầu vẫn là nói với Cố Quyện Thư từ chối bọn họ đến đây.

"Tại sao?" Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ.

Quý Chu Chu che mặt: "Mất mặt á. Tôi mới vừa chạy trốn không được mấy ngày, đã bị bắt về đây thế này, tạm thời tâm thái chưa điều chỉnh tốt, muốn qua một khoảng thời gian rồi liên lạc với các dì."

"Em muốn tìm người kiểu gì?"

Quý Chu Chu yêu cầu không cao: "Anh ra ngoài công ty giúp việc tìm đi, biết nấu cơm, tay chân cần mẫn chút là được."

Cố Quyện Thư "Ừ" một tiếng, rất nhanh dựa theo ý kiến của cô tìm vài người đến đây, để cô chọn người vừa mắt. Quý Chu Chu nhìn mấy dì giúp việc một lần, ánh mắt dừng trên người một dì mang đôi giày đen trong số họ, hồi lâu nở nụ cười: "Dì này đi."

"Được." Cố Quyện Thư không có ý kiến khác.

Vì thế trong nhà này có dì giúp việc, chỉ là Cố Quyện Thư không thích có người ngoài ngủ lại, cho nên dì không có làm công việc ở nhà, chỉ là mỗi ngày tới làm ba bữa cơm, tiện thể quét dọn vệ sinh.

Dì làm việc không tệ, Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu đều coi như vừa lòng, cuộc sống xem như bình thường lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua hai tuần. Những vết thương khác trên người Cố Quyện Thư đã sắp lành rồi, cánh tay vẫn cứ đau mãi, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Một lần ăn cơm trưa, Quý Chu Chu nhíu mày: "Nếu không đi bệnh viện xem xem, sao lại cứ không khỏi chứ?"

"Thương gân động cốt một trăm ngày." Cố Quyện Thư ưu nhã ăn một miếng bò bít tết đã cắt xong, lại lấy ra lý do trước đó lừa gạt cô. Anh cũng không dễ dàng mà, rõ ràng trật khớp đã hết rồi, lại còn phải giả vờ rất nghiêm trọng.

Quý Chu Chu không có hoài nghi, dù sao cô cũng không nghĩ tới chuyện Cố Quyện Thư sẽ giả bệnh, ăn cơm xong thì theo thường lệ đi dạo khắp nơi trong nhà. Cố Quyện Thư không có việc gì cũng nhắm mắt đi theo phía sau cô.

Quý Chu Chu dạo qua một vòng, đi tới phòng để đồ linh tinh thì nhìn thấy gậy bóng chày trong một góc, một dáng vẻ động tâm gợi lên khóe miệng: "Haiz, bóng chày, tôi cũng không biết đánh."

"Chờ tôi hồi phục vết thương rồi, tôi dạy cho em." Cố Quyện Thư nói tiếp.

Quý Chu Chu liếc xéo anh một cái: "Chờ anh hồi phục, thì tôi đi rồi."

"Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?" Cố Quyện Thư nhướng mày.

Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng không nói nữa, loại đối thoại này, nửa tháng nay bọn họ nói rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều là tùy tiện dỗi hai câu, dường như không có ai để trong lòng.

Sau giờ ngọ(*) hai người ngồi trên sô pha dựa cửa sổ nghỉ ngơi, nhìn trời bên ngoài càng ngày càng tối, Quý Chu Chu "Chậc chậc" hai tiếng: "Xem ra lại sắp mưa lớn rồi, thật đáng ghét."

(*) Giờ ngọ: 11 giờ đến 13 giờ trưa.

"Em không thích trời mưa?" Cố Quyện Thư hỏi lại.

Quý Chu Chu nhún vai: "Không thích, mỗi lần mưa lớn đều sẽ phát sinh chút chuyện không tốt, ai thích được." Lần đầu tiên mưa lớn cô thoát khỏi Cố Quyện Thư, miễn cưỡng coi như một chuyện tốt, nhưng lần thứ hai sau khi mưa lớn thì đã bị bắt về, lần thứ ba càng là hại Cố Quyện Thư bị thương. Trước đó cô rất thích mưa lớn, bây giờ cũng phiền đến không chịu được.

Cố Quyện Thư ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ tới mình vì mưa lớn bị thương, lại nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy sự bực bội, nhịn không được sờ khóe môi cô một cái. Quý Chu Chu sửng sốt, theo bản năng né ra sau một chút. Tay Cố Quyện Thư cứng đờ, ra vẻ không có việc gì lấy tay về.

Từ lần trước sau khi ở bệnh viện thoa rượu thuốc cho mình thì cô bắt đầu tránh né tiếp xúc tay chân với anh, hiện tại càng là chạm vào một chút cũng kháng cự dữ dội, cứ như vậy, bọn họ khi nào mới có thể tiến thêm một bước nữa? Cố Quyện Thư cũng bị ảnh hưởng muốn bực bội lên.

Bên ngoài trời nhanh chóng tối xuống, rõ ràng mới hơn 1 giờ chiều một chút, mà ngược lại đen giống như sắp vào ban đêm, mắt thấy có một trận mưa lớn tùy thời chuẩn bị rơi xuống.

Đang lúc Quý Chu Chu cân nhắc nên đi ngủ một giấc hay không, thì di động Cố Quyện Thư chợt vang lên, nhận một cú điện thoại rồi phải vội vàng rời đi. Quý Chu Chu vội vàng đi theo: "Anh đi đâu?"

"Có việc, ra ngoài một chuyến." Cố Quyện Thư mặc áo khoác vào.

Quý Chu Chu nhíu mày: "Bây giờ? Anh không nhớ à, trời mưa ngay lập tức."

Cố Quyện Thư thấy cô quan tâm mình, không nhịn được đưa tay ôm cô một cái, không đợi cô phản kháng thì nhanh chóng buông lỏng ra: "Tôi đến chỗ cách đây không xa, chắc là không đợi trời mưa đã tới rồi. Em ngoan ngoãn ở nhà, một chút tôi mua đồ ăn vặt cho em."

Cố Quyện Thư nói xong, thì xoay người vào thang máy. Quý Chu Chu nhìn cửa thang máy đóng lại, trong lòng luôn rất thấp thỏm, đứng ngồi không yên, dứt khoát vẫn là đi bộ khắp nơi như trước đó. Chờ đi dạo tất cả các phòng xong, ánh mắt của cô rơi vào cửa phòng Cố Quyện Thư, đáy mắt hiện lên một tia tò mò nhàn nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc