SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA



"Đi rửa mặt đi, chúng ta chuẩn bị đi về, việc này quá phức tạp, nhất định nói trong điện thoại không rõ, vẫn là đến nơi đó rồi nói tiếp." Diệp Khuynh lau nước mắt một phen.

Quý Chu Chu hít hít mũi, vừa gật đầu vừa đi về phía phòng vệ sinh, rất nhanh rửa sạch mặt rồi đi ra.

Diệp Khuynh đã chuẩn bị xong, nhìn thấy váy ngủ bông hoa trên người cô thì nhíu mày: "Ba năm nay cô thật sự túng quẫn à?"
Quý Chu Chu dừng một chút, theo ánh mắt anh ta nhìn lên người mình, sửng sốt một chút, bật cười nói: "Đây là đồ ngủ."
"Đi thôi, trên đường tùy tiện tìm một cửa hàng nổi tiếng mua một bộ thay trước, ba năm cô không gặp Quyện Thư, để anh ấy thấy cô đáng thương như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng." Diệp Khuynh đẩy cô đi ra ngoài.

Quý Chu Chu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, tuy mình cảm thấy chỉ biến mất hai tiếng đồng hồ, nhưng ở đây đã ba năm.

Cố Quyện Thư cũng ba năm rồi chưa gặp cô, cô vẫn nên dùng diện mạo hoàn toàn mới đi gặp anh mới đúng.

Vì thế hai người ăn khớp với nhau, lái xe nửa đường tìm cửa hàng, hai người chọn một lần, đều cùng nhìn trúng một chiếc váy trắng.

"Cái này đẹp, lấy cái này đi." Diệp Khuynh lập tức quyết định.

Quý Chu Chu gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy đẹp, anh giúp tôi trả tiền trước, tôi về trả lại anh sau."
"Tiền cái gì chứ, xem thường anh trai phải không? Chỉ cần cô nguyện ý sống, đừng nói một chiếc váy, sang lại cái cửa hàng cho cô cũng không thành vấn đề." Diệp Khuynh đĩnh đạc nói.

Quý Chu Chu cười một tiếng, đi thay váy, ngắm mình trong gương một lát, đột nhiên hơi khẩn trương.

Tuy thân thể của tiểu bạch hoa và cô gần như giống nhau, nhưng khi cô sắp đưa chính mình đi gặp Cố Quyện Thư, thì vẫn là nhịn không được lo lắng, mong chờ.

Chỉ mong Cố Quyện Thư có thể thích người mình.


Quý Chu Chu hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng thử đồ.

Diệp Khuynh nhìn một cái, lập tức tính tiền, hai người mua váy đến trở lại tiếp tục cuộc hành trình cũng chưa tới 10 phút.

Trên đường hai người câu được câu không trò chuyện, Diệp Khuynh thường xuyên liếc nhìn Quý Chu Chu từ kính chiếu hậu một cái.

Quý Chu Chu hơi buồn cười: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Trời tối rồi." Diệp Khuynh nuốt nước miếng một chút.

Quý Chu Chu nhướng mày, hiện tại bên ngoài quả thật đã tối.

"Mặc dù biết cô không phải ma quỷ, nhưng lòng tôi vẫn nhịn không được khẩn trương, sợ không để ý một cái, ghế phụ của tôi không thấy ai nữa." Diệp Khuynh cười gượng một tiếng.

Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh ta một cái: "Yên tâm đi, tôi sao có thể biến mất."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Khuynh gượng cười, còn định nói gì đó để kiềm chế cảm xúc khẩn trương, kết quả còn chưa nói gì di động đã vang lên trước.

Anh ta lập tức ấn nghe.

Kết nối Bluetooth giọng nói lập tức thông qua loa trong xe phát ra: "Sao còn chưa tới?"
"Gặp một chút chuyện." Diệp Khuynh nghe thấy giọng nói của Chử Trạm thì thả lỏng chút.

Chử Trạm không vui lắm: "Nhanh lên đi, chuyện này sao có thể đến trễ, lão phu nhân đã đợi rất lâu rồi."
"Lão phu nhân cũng tới tham dự đám giỗ của tôi?" Quý Chu Chu kinh ngạc, loại đám giỗ ba năm này đều là người thân nhất tham dự, cô cho rằng lão phu nhân rất chán ghét mình chứ, không ngờ vậy mà lại đến góp vui.

Hình như dùng từ góp vui ở đây hơi kỳ quái.

Chử Trạm đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu hạ giọng hỏi: "Diệp Khuynh, trên xe cậu còn ai khác hả?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Anh ta nghe thấy rõ ràng, rõ ràng là giọng nói của Quý Chu Chu, nhưng cô đã chết ba năm rồi, ba năm trước chính mình tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ở trong đại sảnh Cố gia.

Diệp Khuynh và Quý Chu Chu liếc nhau, đột nhiên sinh ra chút ác ý thú vị.

Anh ta ho khan một tiếng bình tĩnh trả lời: "Không có, chỉ có mình tôi.

Sao thế?"
Chử Trạm nghênh đón sự im lặng dài hơn, một lúc sau chậm rãi mở miệng: "Không có gì, cậu lái xe cẩn thận một chút, không vội."
"Lúc nãy còn kêu tôi nhanh lên, sao bây giờ lại nói không vội?" Diệp Khuynh nín cười hỏi.

"Tóm lại chính là không cần vội, an toàn quan trọng nhất.

Bây giờ cậu đang ở đâu, dừng xe trước đi, tôi đi đón cậu." Chử Trạm càng nghĩ càng không yên tâm, nếu không phải lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, thì chính là thế giới này điên rồi.

Diệp Khuynh nhướng mày: "Tôi hả, bây giờ tôi ở gần một ngôi mộ, muốn tôi dừng xe à?"
"Cậu tìm một chỗ nhiều người dừng."
"Thôi đi, tôi sắp tới rồi, anh trò chuyện lão phu nhân và Quyện Thư trước đi." Diệp Khuynh nói xong cúp điện thoại, sau một lúc lâu nhịn không được lại cười ha ha lên.

Quý Chu Chu thương hại liếc anh ta một cái: "Chờ Chử Trạm biết anh chọc anh ấy, thì anh chờ chết đi."
"Không sao, đến lúc đó bọn họ đã bị chuyện sống lại của cô hấp dẫn, không rảnh lo tìm tôi báo thù." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Diệp Khuynh cười trong trẻo liếc nhìn cô một cái, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng: "Ban ngày còn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn cô mặc váy trắng, quả thực quá thích hợp, chờ lát nữa lấy tóc hất ra trước mặt, bảo đảm có thể hù chết tất cả mọi người."
Quý Chu Chu nghe anh ta nhắc nhở một cái, đột nhiên nghĩ tới: "Tôi vẫn là không nên ra ngoài trước, các người còn đỡ, lão phu nhân lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ dọa đến bà ấy thì không hay."

Chủ yếu là lúc trước những người này tận mắt nhìn thấy mình chết, thi thể đều hoả táng, bây giờ đột nhiên nhảy ra, nhất định bọn họ sẽ bị dọa, ngay cả lần đầu Diệp Khuynh nhìn thấy mình cũng có thể ngất xỉu, chứ đừng nói đến người có tuổi lớn như lão phu nhân.

Diệp Khuynh nghĩ nghĩ cũng phải: "Hôm nay vẫn là không nên để cho lão phu nhân biết, bà ấy vẫn luôn tịnh dưỡng, đừng dọa ra nguy hiểm.

Vậy lát nữa cô ở trong xe tôi chờ trước, chắc là rất nhanh lão phu nhân đi rồi, đến lúc đó cô hẵng ra."
"Được."
Hai người cứ như vậy quyết định, xe rất mau chạy đến nhà cũ Cố gia.

Quý Chu Chu nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, bỗng nhiên cảm thấy sai sai.

Không phải Cố Quyện Thư phá sản rồi à, tại sao nơi này không bị niêm phong?
"Quyện Thư còn ở đây?" Quý Chu Chu hỏi.

Diệp Khuynh nhấp đèn với người gác cổng, chờ bọn họ mở cửa: "Không có, ở đây bỏ trống rất lâu rồi."
"Không có bị niêm phong lại sao?" Quý Chu Chu nghi hoặc.

Diệp Khuynh khó hiểu liếc nhìn cô một cái: "Ở đây là nhà Tổ của Cố gia, không có chuyện gì niêm phong làm gì?"
"..." Cho nên có thể hiểu là, ngôi nhà này không phải do Cố Quyện Thư đứng tên, vì vậy tài sản bị niêm phong không bao gồm nó.

Quý Chu Chu đối với mấy chuyện này cái hiểu cái không, theo xe chậm rãi lái vào nhà cũ, trái tim cô bắt đầu đập bùm bùm dữ dội, không rảnh lo chuyện phá sản hay không phá sản.

Xe một đường chạy thẳng rồi dừng trong sân.

Chử Trạm vẫn luôn ở trong sân đợi, lập tức đi tới.

Diệp Khuynh vội vàng dặn dò Quý Chu Chu: "Chút nữa cô đừng nói chuyện, chỉ ở đây ngồi nghe được không?"
"Không tốt đâu, ngộ nhỡ dọa anh ấy té xỉu." Quý Chu Chu nhíu mày.

Diệp Khuynh trừng mắt: "Vậy nếu chỉ có mình tôi bị kinh sợ, tôi rất mất mặt.

Dù sao cô trước đừng nói chuyện, chờ lão phu nhân đi rồi tôi dẫn cô vào."
"Được rồi, được rồi." Dù sao bị chơi chết cũng không phải cô.

Quý Chu Chu dứt khoát hạ ghế dựa xuống, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.

Diệp Khuynh mở cửa sổ xe với vẻ mặt mong chờ, Chử Trạm mới vừa bước đến đã nhìn thấy một cô gái váy trắng tóc dài, ngồi trên ghế phụ ngủ, mà cô gái này trông giống Quý Chu Chu như đúc, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không thể nào sửa thành như vậy.

Biểu cảm của Chử Trạm lập tức có chút vi diệu.

Diệp Khuynh chớp chớp mắt, nhịn cười hỏi: "Anh nhìn cái gì đó?"
"Cậu không thấy được?" Chử Trạm không chắc chắn lắm, lần đầu tiên đôi mắt đào hoa hơi lập loè.

Diệp Khuynh một mặt vô tội: "Nhìn thấy cái gì? Tôi không thấy cái gì hết."
"Không nhìn thấy thì thôi đi, cậu xuống xe trước." Ngón tay của Chử Trạm khẽ run giúp Diệp Khuynh mở cửa xe.

Diệp Khuynh không nhịn được cười lên, lại sợ bị lộ nên vội vàng nói: "Nha, sao hôm nay anh tốt với tôi vậy, còn giúp tôi mở cửa."
"Bớt nói nhảm, mau xuống xe." Chử Trạm xụ mặt nói.

Diệp Khuynh cười nhạt một tiếng, bước xuống xe.

Chử Trạm lại nhìn thoáng qua ghế phụ, vừa vặn Quý Chu Chu nằm đến nhàm chán mở to đôi mắt, hai người lập tức đối mặt nhau.


Quý Chu Chu liếm môi một cái, ngại ngùng cười cười với anh ta, mà tình cảnh này rơi vào mắt Chử Trạm, lại thành một ma nữ u ám với nụ cười xấu xa.

Hầu kết của Chử Trạm lăn lộn, bắt lấy cánh tay Diệp Khuynh nhìn vào trong xe: "Sao hôm nay cô lại trở về? Là ba năm à?"
Quý Chu Chu nhìn về phía Diệp Khuynh, dò hỏi nên trả lời hay không.

Chử Trạm lập tức đứng chắn trước mặt, nhịn nhẫn chầm chậm mở miệng: "Mọi người đều là bạn bè, cô có thể trở về thăm chúng tôi, chúng tôi rất vui, nhưng cô là ma quỷ, cô thăm rồi nên đi đi."
"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Diệp Khuynh giống như không biết gì hết.

Chử Trạm liếc Diệp Khuynh một cái: "Không có ai."
"Vậy anh lầm bầm cái gì, chạm mạch hả?" Diệp Khuynh vì nhịn cười, tằng hắng một tiếng.

Chử Trạm liếc nhìn Quý Chu Chu một cái, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt: "Tôi ngược lại bằng lòng tin tưởng mình bị chạm mạch, đáng tiếc mấy hôm trước mới đi kiểm tra sức khoẻ, cho dù trạng thái tinh thần hay thân thể, tôi cũng là người đàn ông đang lúc tráng niên, không có bệnh gì hết."
Càng không thể xuất hiện ảo giác chân thật như vậy, anh ta cần phải tin tưởng trên thế giới này có ma quỷ, quả thật lật đỗ nhân sinh quan(*) của anh ta.

(*) Nhân sinh quan: là một phạm trù dùng để chỉ những quan niệm, quan điểm mang tính định hướng của con người về mối quan hệ của họ với gia đình, xã hội và môi trường tự nhiên.

"Đi thôi đi thôi, chắc là Quyện Thư và lão phu nhân cũng chờ sốt ruột rồi." Diệp Khuynh thúc giục, trong lúc Chử Trạm xoay người thì Quý Chu Chu nhướng mày một cái.

Quý Chu Chu đồng cảm nhìn con gấu con này và cô đã có thể nghĩ đến Chử Trạm sẽ áp dụng hình thức giáo dục khủng bố gì với anh ta.

Từ khi nhìn thấy Quý Chu Chu, tâm sự của Chử Trạm bắt đầu nặng nề, thường xuyên liếc nhìn Diệp Khuynh một cái, thấy anh ta không lộ ra một chút dị thường nào, rốt cuộc nhịn không được dò hỏi: "Cậu thật sự không nhìn thấy?"
"Thấy cái gì hả?" Diệp Khuynh cắn chết giả ngu đến cùng.

Chử Trạm một mặt nặng nề đi về phía trước, không còn thần thái tiêu sái như trước kia nữa, sau một hồi, lúc sắp vào nhà, anh ta chậm rãi mở miệng: "Chiếc xe của cậu, hay là bỏ đi."
"Tại sao?" Diệp Khuynh như một đứa ngốc vô ưu vô lo.

Bởi vì trong đó có ma nữ, trong mắt Chử Trạm phức tạp, sau một lúc lâu nặn ra một lý do: "Bởi vì trông rất xui xẻo."
"Phụt." Ý thức được bản thân cười nhạo quá rõ ràng, Diệp Khuynh vội vàng thu lại: "Đây là lý do gì thế, có điều nếu anh nhìn không ưa, tôi cũng có thể bán đi.

Nhưng mà không có xe tôi chạy cái gì hả?"
"Siêu xe mới của tôi, không phải cậu muốn rất lâu rồi?" Chử Trạm liếc nhìn anh ta một cái.

Diệp Khuynh hài lòng gật gật đầu: "Vậy cũng được, nếu anh hào phóng như vậy, tôi đây cũng không có gì để từ chối, nhưng anh ngàn vạn lần đừng đổi ý." Đừng sau khi biết vị trên xe kia là người sống, thì trở mặt không nhận người.

"Yên tâm, nói cho cậu thì cho cậu." Chử Trạm nói xong, nhìn thấy Cố Quyện Thư đỡ lão phu nhân bước ra, dừng một chút không nói.

Diệp Khuynh cũng trầm mặc xuống, nhìn hai bà cháu nhà này trong lòng thật hụt hẫng.

Từ sau khi Quý Chu Chu chết, khoảng cách giữa hai người bọn họ giảm đi không ít, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gặp mặt, tuy bình thường hai bà cháu vẫn lạnh nhạt nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

.


Bình luận

Truyện đang đọc