SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Quý Chu Chu cũng không muốn để anh nuôi dưỡng mình cả đời, chớp mắt một cái, cúi đầu xuống cố làm ra vẻ ưu thương: "Nhưng mà tôi sợ làm anh mất mặt."

"Sẽ không."

"......Chân tôi đều như vậy, thân thể khẳng định không như lúc trước, chỉ sợ phải cẩn thận nuôi dưỡng mới được, không thể giống như bây giờ. Tôi sợ anh làm không được."

Cố Quyện Thư: "Mời mấy người giúp đỡ chuyên nghiệp về nhà, không sợ em lại sinh bệnh."

"Khẩu vị của tôi có thể trở nên kém đi."

"Tôi kêu người đi mời đầu bếp nổi tiếng, em thích món ăn gì cũng sẽ có."

Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống: "Vậy tính tình của tôi có thể dần dần trở nên tồi tệ."

"Tôi chịu đựng."

Quý Chu Chu không tin, đưa tay ra đánh lên tay phải của Cố Quyện Thư một cái, muốn xem xem phản ứng của anh. Cố Quyện Thư trầm mặc nửa ngày, chầm chậm đưa tay trái đến trước mặt cô: "Còn đánh không?"

...... ĐM, đây là cái tình cảm cảm động đất trời gì của kim chủ. Cùng lúc cuộc sống của Quý Chu Chu trong nháy mắt viên mãn thì rốt cuộc xe cũng chạy đến bệnh viện.

Cửa xe mở ra, bên ngoài đã có bốn y tá bày thế trận chờ quân địch. Lúc Cố Quyện Thư bế Quý Chu Chu lên đi về phía phòng cấp cứu, thì bọn họ theo sát phía sau. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, cũng cảm thấy bản thân giống như bệnh nặng nghiêm trọng gì đó.

Đợi đến phòng cấp cứu, Cố Quyện Thư đặt mình lên trên giường bệnh thì lui về phía sau, một ông bác sĩ tóc hoa râm(*) đi đến. Quý Chu Chu sợ hãi đồng thời lương tâm lại bất an: "Tình thế của tôi lớn như vậy, có phải quá chiếm dụng tài nguyên công cộng không?"

(*) Tóc hoa râm: Mái tóc đen có một số sợi bạc.

"Đừng lo lắng, bệnh viện này trông lớn nhưng bệnh nhân cũng không nhiều, có thể xem như bệnh viện tư nhân của Chử gia." Diệp Khuynh an ủi nói. Anh ta vừa mới nói chuyện này với Chử Trạm, thì phát hiện bệnh viện của Chử gia cách bọn họ gần nhất, nên lập tức kêu Chử Trạm sắp xếp.

Quý Chu Chu gật gật đầu, lúc bác sĩ cởi giày của cô đụng phải ngón chân cô, cô đau đến hừ một tiếng. Cố Quyện Thư nhíu nhíu mày, vẫn là ngồi xuống bên cạnh cô. Quý Chu Chu không chút nghĩ ngợi nhào vào trong lòng anh, đem mặt chôn ở trên ngực anh.

Thật đáng sợ a, cô tưởng tượng đến hình ảnh mơ hồ máu thịt trên chân mình, cả người cũng không ổn rồi, chỉ muốn giấu đi, từ bỏ chữa trị.

Bác sĩ thấy bộ dáng run rẩy của cô, tay lập tức thả nhẹ sức lực, từ từ giúp cô cởi giày ra. Ngoại trừ Quý Chu Chu, tất cả người trong phòng đều nhìn về phía ngón chân cô.

Lúc cởi giày, ngoại trừ cảm giác đau đớn đụng phải ngón chân, thì những thời gian khác cũng không có cảm giác gì. Quý Chu Chu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đã mơ hồ cảm thấy không đúng, vì thế lấy hết can đảm hé mắt ra nhìn về phía ngón chân của mình.

Năm cái ngón chân mượt mà trắng nõn, khả ái đáng yêu, giống như năm cái bánh bao nhỏ, ngoại trừ ngón chân cái đen nửa móng, nhìn ra giống như có máu bầm, thì những ngón chân khác một chút chuyện cũng không có. Đến nỗi máu thịt mơ hồ trong tưởng tượng của Quý Chu Chu, hơn một chút cũng không nhìn thấy.

"Đây chính là ngoại thương nghiêm trọng mà các người nói?" Ông bác sĩ nén giận hỏi: "Máu đâu?"

"...... Tôi cảm giác có máu." Quý Chu Chu thì thầm.

Ông bác sĩ nhìn cô ghét bỏ: "Đó là cô đau nên ra mồ hôi."

"......" À.

Quý Chu Chu và Diệp Khuynh song song không nói nên lời, chỉ có biểu cảm của Cố Quyện Thư ý vị không rõ, sau một hồi mới mở miệng: "Có máu bầm, cần cắt bỏ móng chân không?"

Quý Chu Chu: "......" Hoàng Thượng, ngài thật là tàn nhẫn a!

"Cắt cái gì mà cắt, quá một thời gian ngắn thì dài ra rồi, thuốc tôi cũng lười kê, về đi!" Bác sĩ tức giận hừ một tiếng, mang theo một đám y ta trực tiếp rời khỏi.

Phòng cấp cứu cũng chỉ còn lại ba người, Diệp Khuynh làm lơ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Quý Chu Chu, quyết đoán lui về phía sau: "Xe hình như không đậu được, tôi đi ra ngoài nhìn xem có dán giấy phạt hay không."

"......" Bên ngoài có tài xế anh xem cái rắm, cầu xin anh đừng đi a a a!

Ánh mắt cầu xin của Quý Chu Chu bị Cố Quyện Thư ngăn cản, lúc này anh không để cho cô dựa vào mình nữa, mà là ngồi đối diện với cô.

Quý Chu Chu ho khan một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Đau quá a."

"Lại giả vờ."

"......" Anh nói có kỳ lạ không, lúc nãy còn đau đến chết đi sống lại, vừa nhìn thấy một chút máu bầm, lập tức liền không đau.

Cố Quyện Thư nhìn lướt qua máu bầm trên chân cô một cái: "Muốn cẩn thận nuôi dưỡng?"

"Muốn ăn đồ ăn ngon?"

"Còn muốn nổi giận?"

Quý Chu Chu lúc này đặc biệt chân thành: "...... Lúc nãy thật sự rất đau."

Lúc bầu không khí sắp lúng túng đến mức không thể cứu vãn, Cố Quyện Thư đứng lên: "Đi không?"

"Đi đi đi." Quý Chu Chu vội vàng mang giày, tay sắp đụng phải ngón chân, đau đến xuýt xoa một tiếng, nhưng lúc này cô không dám phóng đại rồi, nhẫn nhịn tiếp tục mang giày. Chỉ là còn chưa mang vào, cả người đã bị ôm ngang lên.

Quý Chu Chu một tay xách theo giày, nằm ở trong lòng Cố Quyện Thư, vẻ mặt mộng bức nhìn anh: "Làm gì thế?"

"Im miệng." Tim anh thắt chặt một đường, bây giờ cần phải hoãn một chút.

"......" Một người đàn ông dễ thay đổi, trước đó còn nói sẽ nhẫn nhịn tính khí nhỏ của người ta.

Quý Chu Chu tự biết đuối lý, cả người đều an phận rất nhiều, cho đến khi bị bế lên xe, một câu cũng chưa nói. Diệp Khuynh sớm đã ở trong xe đợi, thấy Quý Chu Chu được bế lại đây, kinh ngạc nhướng mày: "Không phải bác sĩ nói không có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì thì sẽ không đau?" Cố Quyện Thư lười biếng nhìn anh ta một cái, một người diễn kịch tự sát cũng không thể tổn thương bản thân, chân bị thương thành ra như vậy, làm sao không có chuyện gì.

Diệp Khuynh bị nghẹn một chút, tức khắc tỏ vẻ đầu hàng. Quý Chu Chu cẩn thận liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái, tự hỏi anh đây là đang cười nhạo mình hay đang giúp mình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Suy nghĩ nửa ngày chỉ nghĩ ra một loại khả năng, lấy tâm tính của người đàn ông này, sao có thể đang giúp mình nói chuyện.

Chử Trạm đã ở đại sảnh đợi, bởi vì quy định tiêu chuẩn ra vào nghiêm ngặt của khách sạn, nơi này không tồn tại bất kỳ khả năng bị chụp lén nào, nên hôm nay anh ta cũng không có trang bị đầy đủ, thoải mái ngồi trên ghế sô pha đại sảnh. Sau khi nhìn thấy bọn họ đến liền nghênh đón.

"Vừa rồi bác sĩ La gọi điện thoại nói tôi một trận, nói tôi đem ông ấy ra đùa giỡn. Có ai có thể giải thích với tôi một chút không?" Đôi mắt đào hoa của Chử Trạm cười như không cười.

Quý Chu Chu lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì. Cố Quyện Thư liếc anh ta một cái, không có phản ứng với anh ta. Giám đốc khách sạn vội vả đi đến cười nói: "Cố Tổng, phòng đã sắp xếp xong, tôi dẫn mọi người đi qua nhé."

Quý Chu Chu nghe ông ta nói xong, cẩn thận đưa một ngón tay ra, chọt chọt vào ngực Cố Quyện Thư. Cố Quyện Thư cúi đầu, đối diện với đôi mắt thận trọng của cô.

"Anh thả tôi lên ghế sô pha đi."

Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm hỏi: "Tại sao?"

Quý Chu Chu ho khan một tiếng, dùng âm thanh chỉ có thể hai người nghe được, nói: "Không phải nói, để tôi ở đại sảnh sao?" Chuyện tới bây giờ, cô cũng không dám cầu mong xa xỉ ở cái phòng một đêm hơn 2 vạn tệ, chỉ cần không bị ném ra bên ngoài, tâm tình của cô đã thoải mái.

"..."

Cuối cùng lúc Quý Chu Chu nằm trên chiếc giường lớn thuộc về Cố Quyện Thư, cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh: "Vậy anh làm sao bây giờ?"

"Cũng ở đây."

"...... Hey. Không tốt đâu, chỉ có một cái giường." Quý Chu Chu ngây ngốc nhìn anh. Nếu chịu để cho cô ngủ trong phòng, đó chính là không tính toán chuyện nói dối quân tình với cô rồi, nhà chúng ta mở khách sạn, lại không thiếu một hai phòng này.

Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm nhìn qua: "Cũng phải."

Quý Chu Chu lập tức mặt đầy mong đợi.

"Vậy em thu dọn một chút, đi ra đại sảnh đi."

"......" A, cẩu đàn ông.

Quý Chu Chu liếc anh một cái, ngồi trên giường đưa đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cuối cùng biết vì sao căn phòng này có giá trị hơn 2 vạn tệ.

Bọn họ ở chính là một tầng, có một tấm cửa kính rất lớn, ngoài cửa sổ là ban công rộng 3 mét, xa hơn chút nữa là biển cả, đẩy cửa ra thì có thể trực tiếp nhảy xuống biển.

"Biển ơi! Tất cả đều là nước!" Quý Chu Chu quên mất nhạc đệm nhỏ, nhìn biển cả trước mặt ngo ngoe rục rịch. Lúc cô 17 tuổi cùng bạn bè đến bể bơi chơi một ngày, khi ấy học được bơi lội, sau đó thì chưa từng đi nữa. Bây giờ mấy năm trôi qua, cũng không biết mình còn có thể hay không.

"Hàm lượng muối trong nước biển rất cao." Cố Quyện Thư nhàn rỗi nhắc nhở.

Quý Chu Chu lập tức tụt mood, cô rất sợ đau.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, từ từ đẩy cửa ra, gió biển mang theo vị mặn trong nháy mắt thổi vào phòng, âm thanh sóng biển cũng rõ ràng lớn lên. Quý Chu Chu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ngã xuống giường nhúng nhúng hai cái, miệng sắp toét đến mang tai.

Cố Quyện Thư đã bắt đầu thăng trầm từ lúc lên máy bay, trải qua một loạt cảm xúc: tức giận, khẩn trương, lo lắng, nói không nên lời. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch hề hề của cô, cuối cùng đều là biến thành buông lỏng, còn có buồn cười.

Nhớ tới cuộc bàn luận đau khổ đùa giỡn giữa hai người giống như một kẻ ngốc, thì khóe miệng anh nhếch lên: "Rất thích lăn giường?"

"Tôi mới không thích "Lăn" giường!" Quý Chu Chu theo bản năng cãi lại, trong nháy mắt mở to đôi mắt nhìn anh, lòng đầy căm phẫn. Ở trước mặt biển cả tuyệt đẹp thuần khiết như vậy, sao anh lại không biết xấu hổ hỏi cái vấn đề không trong sáng thế này.

(*) Lăn giường: theo như chúng ta biết thì nó có hai nghĩa, nghĩa đen (lăn qua lộn lại trên giường) và nghĩa bóng (ABC gì gì đó). Ở đây Quyện Thư hiểu theo nghĩa đen còn Chu Chu hiểu theo nghĩa bóng.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Tôi nói là lăn lộn trên giường."

"Đừng lừa tôi, chẳng lẽ tôi còn nghe lầm?" Quý Chu Chu trừng mắt.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, uể oải dựa vào ghế mây, từ chối nói chuyện với một người phụ nữ trong đầu đầy chất thải màu vàng này. Quý Chu Chu thấy anh không trả lời mình, ngược lại trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, chẳng lẽ cô thật sự nghe lầm?

...... Cho dù là nghe lầm, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô chính là con vịt, còn là con vịt chết đó. Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng, nằm sấp trên giường nhìn ra bên ngoài, đáy mắt tràn đầy khát vọng với biển cả.

"Cố tiên sinh, anh nói xem, tôi nên tìm một cái đồ bảo vệ quấn chân lại, thì có thể xuống nước chơi không?" Quý Chu Chu mặt đầy mong đợi. Bọn họ ở chính là căn hộ, mặc dù chỉ có một phòng ngủ, nhưng phòng bếp phòng khách đều có, đồ dùng cũng đầy đủ, giống như là một căn hộ gia đình hơn.

Cố Quyện Thư híp mắt một nửa, cũng không thèm nhìn tới cô: "Dù sao vẫn vô nước."

"Tôi quấn chặt chút nhé?"

"Không được."

"Vì sao?" Quý Chu Chu bất mãn.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái: "Bởi vì tôi không muốn đi lấy giúp em."

"......" Cô lại không phải là bại liệt, có thể tự mình đi lấy, được chứ! Quý Chu Chu bực bội, hoàn toàn đã quên mất chuyện lúc nãy bản thân đau đến nổi một bước cũng không muốn đi.

Phía sau thật lâu không có người nói chuyện, chân mày của Cố Quyện Thư động một cái, quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy của Quý Chu Chu.

"......"

"Anh Quyện Thư~, em muốn đi bơi, anh đi lấy đồ bảo vệ giúp em một chút, được không?"

"......"

Mười phút sau, Quý Chu Chu quấn trên chân một lớp bảo vệ thật dày, cảm thấy mỹ mãn ra ngoài ban công. Nhìn biển cả mênh mông trước mắt, chỉ cần đi xuống bậc thang ban công là có thể tiếp xúc gần gũi. Quý Chu Chu phấn khích đồng thời đột nhiên lo lắng.

Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái, tiếp tục ở trên ghế mây hưởng thụ cuộc sống người già của mình.

"Cố tiên sinh, anh nói xem, trong biển này sẽ không có cá mập chứ?" Quý Chu Chu chậm chạp không dám đi xuống.

Cố Quyện Thư im lặng trong phút chốc: "Em chờ lâu như vậy, chính là đang lo lắng chuyện này?"

"Chẳng lẽ không đáng lo lắng sao?" Trong nhiều bộ phim cũng có cảnh chơi ở chỗ nước cạn, kết quả đột nhiên cá mập xuất hiện cắn chết.

"Không có cá mập."

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi yên tâm rồi."

"Nhưng có cá sấu."

"......"

Bình luận

Truyện đang đọc