SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Mặt bác gái đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, trên bàn lại không có người nào giúp bà ta nói chuyện, đến chồng bà ta cũng ở dưới bàn hung hăng đạp bà ta một cái.

Quý Chu Chu rủ mắt, cũng không tính hòa hoãn bầu không khí. Bởi vì do Cố Quyện Thư mà đám người này đã biến cô trở thành cái gai trong mắt, cho dù cô giảng hòa hay không, cũng sẽ không nhận được nửa phần cảm tình. Đã như vậy, cô rảnh rỗi cái rắm mới đi giúp bọn họ.

Chủ vị phía trên, Trương Thành cười yếu ớt, ho khan một tiếng: "Thục Phân, nếu như không thoải mái, thì trở về nghỉ ngơi trước đi."

Sắc mặt bác gái càng thêm khó chịu, nhưng ngại vì nhiều người nhìn như vậy, chỉ đành căng da đầu đứng lên: "Con biết rồi ba, vậy con đi về trước."

Sau khi bà ta đi, bầu không khí cũng không có chuyển biến tốt đẹp chút nào, chỉ có Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư khá thờ ơ, một người gắp đồ ăn một người ăn, thành ra trên bàn này chỉ có hai người ăn no.

Sau bữa cơm còn có tiệc rượu, người trẻ tuổi đều bắt đầu chuyển chỗ đến tiệc rượu ngoài trời ở phía sau. Quý Chu Chu yên tĩnh vịn cánh tay Cố Quyện Thư, kiên quyết anh ở đâu thì mình ở đó. Đùa à, cô vừa nhìn thấy em gái Nhã Quyên đi đến tiệc rượu, cô mới không muốn tự đi tìm phiền phức.

Đáng tiếc ông Trời không chiều lòng người...

Ba phút sau, đang lúc cô và Cố Quyện Thư đứng ở trước cửa phòng trà lầu bốn mà nói, bên trong đã có mấy người ngồi, đều là nam, Thẩm Dã cũng ở đây, nhìn một cái chính là đang định đàm luận.

Quý Chu Chu tự giác dừng bước lại. Cố Quyện Thư dừng lại theo, chầm chậm chăm chú nhìn cô, trong nháy mắt cô cảm giác mình giống như mẹ già đưa con nhỏ đến nhà trẻ. Mà cô không muốn cùng đứa nhỏ tách ra, đứa nhỏ cũng không hiểu vì sao cô dừng lại.

"Anh vào đi, tôi đi xuống dưới chờ anh." Quý Chu Chu nhẫn nhịn mở miệng.

Cố Quyện Thư dừng một chút: "Không đi vào?"

Quý Chu Chu gật đầu, còn chưa đi vào, ánh mắt của Thẩm Dã và Trương Thành đã muốn nhìn xuyên qua cô rồi, cô cũng không muốn không có tội đi tìm tội.

Cố Quyện Thư im lặng chớp mắt một cái, cởi áo khoác đưa cho cô: "Tiệc rượu ngoài trời, lạnh."

"...... Tôi không đi đến tiệc rượu." Nhưng vẫn nhận lấy áo khoác.

Cố Quyện Thư ý vị thâm trường liếc cô một cái, một thân một mình đi vào. Sau khi ngồi xuống liếc nhìn cửa ra vào, thấy Quý Chu Chu đã rời đi, độ ấm xung quanh người cũng thấp xuống một độ. Anh suy nghĩ một chút, cúi đầu gửi một tin nhắn.

Thẩm Dã nhìn động tác theo bản năng của Cố Quyện Thư, ánh mắt dần dần tối xuống, mơ hồ hiểu ra nguyên nhân tình cảm giữa bọn họ Quý Chu Chu nhanh như vậy từ bỏ.

Anh ta cho rằng ánh mắt của mình cũng đủ che giấu, cho nên sau khi đột nhiên đối diện đôi mắt lãnh đạm của Cố Quyện Thư sửng sốt một chút, tiếp theo chật vật tránh đi đôi mắt của anh. Đợi sau khi ý thức được sự mềm yếu của mình, trong lòng dâng lên từng cơn lửa giận vô cớ, muốn đem Cố Quyện Thư giẫm dưới chân càng thêm mãnh liệt.

Quý Chu Chu một người rời đi, vốn dĩ muốn trực tiếp về phòng chờ Cố Quyện Thư, nhưng mới vừa lên thang máy đã bị một người phục vụ mới vừa khóc xong ngăn lại, xin cô đến tiệc rượu ngồi một chút. Quý Chu Chu nhìn một cái đã biết, nếu mình không đi, cô gái này sẽ khóc đến thê thảm hơn, trong lòng buông tiếng thở dài đáp ứng.

Một bước ra sân ngoài trời, cô cảm thấy Cố Quyện Thư đã dự tính trước, khoác áo khoác trên người, quả nhiên không lạnh như vậy. Chỉ là chân có chút lạnh.

Quý Chu Chu nhìn khắp nơi một vòng, tiện tay cầm một ly sâm banh đi đến một góc ngồi xuống, yên tĩnh chờ vị phục vụ bị sai khiến kia tìm đến.

Quả nhiên, một ly rượu chưa uống xong, vị trí đối diện đã có người ngồi xuống. Quý Chu Chu cũng không nhìn cô ta, cầm miếng bánh kem nhỏ bắt đầu ăn.

"Quý tiểu thư vừa rồi ăn chưa no?" Trương Nhã Quyên không giữ được bình tĩnh.

Lúc này Quý Chu Chu mới quét mắt liếc cô ta một cái: "Aiyo, em gái Nhã Quyên tới rồi."

"Ai là em gái Nhã Quyên của cô." Trương Nhã Quyên lộ vẻ mặt chán ghét.

Quý Chu Chu mỉm cười: "Cô là em gái Quyện Thư, còn không phải là em gái của tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ coi cô là em gái ruột mà đối xử."

"Cô tính là cái thứ gì, anh Quyện Thư dẫn cô đến tiệc mừng thọ của ông nội, cô thật sự coi mình là bạn gái của anh ấy?" Mặt Trương Nhã Quyên lộ vẻ khinh thường: "Thật sự tưởng tôi không biết? Chẳng qua cô chỉ là đồ vật của người khác đưa cho anh ấy chơi mà thôi."

Quý Chu Chu nhướng mày, nhìn về phía từ vừa rồi thì thấy Lý Nhu Nhu. Lý Nhu Nhu bên này, sau khi đối mặt với cô dừng một chút, mỉm cười đi tới chỗ cô: "Chị Chu Chu."

"Đừng, tôi không thể gánh nổi tiếng "Chị" của cô." Chuyện này người biết đến không nhiều lắm, Thẩm Dã và Cố Quyện Thư dù sao cũng sẽ không tuyên bố đầy đường chứ, cho nên ai nói ra nhìn là biết.

Sắc mặt Lý Nhu Nhu trắng nhợt, nhìn Trương Nhã Quyên một chút lại nhìn Quý Chu Chu, cắn răng một cái, đôi mắt trong nháy mắt trào nước mắt ra: "Chị Chu Chu, không phải em cố ý nói những điều này với Trương tiểu thư, chỉ là... Trương tiểu thư và Cố tiên sinh trai tài gái sắc, em thật sự không đành lòng giữa bọn họ có hiểu lầm. Hơn nữa, chị vốn dĩ không phải là bạn gái của Cố tiên sinh..."

Lúc cô ta mở miệng, đúng lúc thời gian trống dàn nhạc đổi bài hát. Bởi vì không có kiềm nén âm lượng, xung quanh rất nhiều người đã nhìn qua bên này, trong nháy mắt Quý Chu Chu trở thành đối tượng bị vây xem.

"Còn không phải là, một món đồ chơi mà thôi, chơi chán thì ném đi, vẫn còn có thể nuôi dưỡng thế nào." (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Chị em Trương Nhã Quyên phụ họa: "Quý tiểu thư chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể cản trở hai nhà Cố Trương liên hôn à? Loại chuyện này tôi gặp nhiều, nhưng chưa từng thấy ai lại đi cưới tình nhân."

Nếu như lời nói của Lý Nhu Nhu chỉ là hấp dẫn sự tò mò của mọi người, vậy lời nói của cô gái này đã đem nguyên nhân nói ra rồi. Âm thanh bàn luận của những người xung quanh lớn hơn một chút, mặc dù kiêng dè Cố Quyện Thư không dám trực tiếp bày tỏ sự khinh thường với Quý Chu Chu, nhưng thái độ cũng không tôn trọng như lúc trước rồi. Những người này cơ bản đều là nam nữ ở tuổi cưới xin, ở đây có cô gái nào chưa từng mơ mộng gả vào Cố gia, hôm nay thấy Cố Quyện Thư dẫn một cô gái tới, rất nhiều người vốn dĩ vừa đau lòng vừa đố kỵ, lúc này phát hiện chuyện không phải như vậy, nên coi thường Quý Chu Chu đồng thời trong lòng lại che giấu vui mừng.

Cách đó không xa, một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ đứng dựa vào tường, một đôi mắt lộ ra ngoài hơi nhướng lên, đôi mắt trong lúc chuyển động mang một cổ phong tình. Anh ta mở di động ra xem tin nhắn, nội dung thứ nhất là: Theo dõi những người đó, đừng để bọn họ tìm Quý Chu Chu gây phiền phức.

"Cô cảm thấy Trương tiểu thư và Quyện Thư trai tài gái sắc, cho nên liền có thể vu oan hãm hại tôi là đồ chơi của người khác tặng?" Quý Chu Chu ôn hòa nhìn Lý Nhu Nhu, không có chút nào không vui.

Lý Nhu Nhu vốn tưởng rằng cô sẽ mất mặt rời đi, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như vậy, sau khi luống cuống phút chốc, cắn môi: "Tôi không phải có ý này, có thể chuyện không phải......"

"Nếu cô biết nhiều như vậy, tôi đây muốn hỏi cô một chút. Tôi là ai tặng cho Quyện Thư?" Quý Chu Chu cười khẽ. Dù sao người giả thiết(*) đã sụp đổ trước mặt Thẩm Dã từ lâu, vậy dứt khoát sụp đổ đến cùng cho rồi, dù sao bây giờ cô có Cố Quyện Thư che chở.

(*) Người giả thiết: kiểu như giả sử, ví dụ sự vật, sự việc; Nhưng đây là chỉ con người.

Lý Nhu Nhu đột nhiên mở to hai mắt. Anh Thẩm Dã và Quý Chu Chu lúc trước là người yêu, chuyện này tra ra cũng biết được, cô ta không thể vạch trần anh Thẩm Dã, nếu không danh tiếng của anh ấy sẽ bị hủy hoại.

Lý Nhu Nhu đột nhiên im lặng, Trương Nhã Quyên hơi sốt ruột: "Cô nói chuyện đi chứ!"

"Đúng vậy, nói đi." Quý Chu Chu ôm áo khoác tây trang lại, áo khoác làm nền cho cô càng thêm xinh đẹp: "Nếu biết tôi là do người nào đó tặng cho Quyện Thư, vậy nhất định biết người đó là ai. Cô nói ra đi."

Hai tay của Lý Nhu Nhu nắm chặt thành quyền, một chữ cũng không dám nói, ánh mắt xung quanh dần dần bắt đầu thay đổi, Trương Nhã Quyên cũng tức giận nhìn cô ta.

Giữa một đám người ôm tâm tư, chỉ có Quý Chu Chu vân đạm phong khinh(*), nụ cười trên mặt càng thêm xinh đẹp: "Trương tiểu thư và Cố tiên sinh trai tài gái sắc? Nhu Nhu, cô khi nào thì học nịnh bợ chân thối? Lời nói không biết xấu hổ như vậy cũng nói được, cũng bởi vì người đàn ông của người khác tốt hơn, cho nên cũng không màng đến chuyện người đó đã có chủ?"

(*) Vân đạm phong khinh: ý là thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.

"Tôi không có......" Lý Nhu Nhu gấp đến mức nước mắt không nhịn được rớt xuống, nhìn rất là đáng thương.

Quý Chu Chu xuy một tiếng: "Được rồi, cô rớt vài giọt nước mắt nữa, có thể có người giúp cô đánh tôi thì sao. Tỉnh lại đi bạn."

Ai có mặt ở đây không phải là người thông suốt, loại phụ nữ giả vờ nhu nhược này đều gặp qua rồi, ngược lại từ đầu đến cuối Quý Chu Chu bình tĩnh tự tin, ở giữa một đám chanh chua lại thông minh, xinh đẹp động lòng người, giống như bản thân mang hào quang vậy, làm cho người ta không rời mắt được.

Quý Chu Chu nhếch môi, ánh mắt chuyển về phía người phụ nữ hát đệm lúc nãy: "Loại chuyện này cô gặp nhiều? Là bởi vì ba cô thích nuôi dưỡng tình nhân sao?"

"Cô!" Người phụ nữ tức giận, nhưng cũng quẫn bách đến hận không thể chui vào khe đất, bởi vì ba cô thật sự nổi tiếng mê gái.

Giờ đến phiên Trương Nhã Quyên rồi. Quý Chu Chu liếc xéo cô ta một cái: "Tin chắc Trương tiểu thư cũng không phải là người nhớ thương bạn trai người khác, nếu không cùng với đám tiểu tam bên ngoài có gì khác nhau. A...... Vẫn là không giống nhau, ít nhất tiểu tam còn có chút tiền đồ, không đến nổi cho không."

"Cô lặp lại lần nữa!" Trương Nhã Quyên đột nhiên đứng lên.

"Vậy lặp lại lần nữa." Nghiền ngẫm âm thanh từ từ vang lên, trong nháy mắt cả đám người an tĩnh nhìn về phía góc tối ở sau, một người đàn ông bịt kín mít đi tới. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Trương Nhã Quyên nghe ra giọng nói của anh ta, trên mặt tái mét một hồi. Người đàn ông này cũng không thèm nhìn tới cô ta, lập tức đi đến trước mặt Quý Chu Chu.

"Quý tiểu thư?"

Quý Chu Chu nhìn anh ta một cái, ngáp một cái đứng lên: "Các vị từ từ chơi, tôi cũng không tiếp nữa." Nói xong cũng không thèm nhìn đến người đàn ông một cái, đi thẳng vào đại sảnh khách sạn.

Người đàn ông không nghĩ tới cô sẽ làm lơ mình, sau khi ngây người một chút thì đuổi theo.

Những người bị bỏ lại trố mắt nhìn nhau, không một sắc mặt nào không khó coi. Người trong phòng họp trên lầu vừa đi xuống đã cảm giác được bầu không khí ở đây không bình thường.

"Anh Thẩm Dã......" Lý Nhu Nhu nhìn thấy Thẩm Dã, khóc lóc chui vào trong lòng anh ta.

Thẩm Dã nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Chị em Trương Nhã Quyên lập tức đem chuyện vừa rồi thêm mắm dặm muối nói ra, bỏ đi một phần bất lợi đối với bọn cô, nói mấy câu đã khắc hoạ Quý Chu Chu thành người phụ nữ chanh chua, đanh đá.

Thẩm Dã không tin Quý Chu Chu sẽ là loại người này, vừa muốn vì cô nói mấy câu, Lý Nhu Nhu trong lòng đã ngất đi, anh ta vội ôm người rời khỏi.

Trương Thành không vui nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Quyện Thư, vị Quý tiểu thư này sao lại như vậy, Nhã Quyên dù sao cũng là đại tiểu thư Trương gia. Cô ta làm tổn thương người khác như thế, có còn đặt Trương gia ta vào mắt hay không? Cháu nhất định phải cho ta một sự công bằng được không."

"Ông nội, ông đừng trách anh Quyện Thư, là Quý tiểu thư không thích con, cho nên mới nói xấu con, chuyện không liên quan đến anh Quyện Thư." Trương Nhã Quyên chùi khóe mắt một chút.

Cố Quyện Thư nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Quý Chu Chu, ánh mắt dần dần lạnh xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Trương Nhã Quyên: "Nghe nói cô đang học tập ở Mỹ?"

"...... Ừm, Đại học năm ba." Trương Nhã Quyên nhát gan nhìn anh, không hiểu bây giờ hỏi chuyện này để làm gì.

Cố Quyện Thư nhếch môi giễu cợt: "Quay về Mỹ đi, trước khi Tốt nghiệp Tiến sĩ không cần trở về."

"......"

"Quyện Thư." Trương Thành nhíu mày.

Cố Quyện Thư lãnh đạm nhìn về phía ông ta: "Ông không nghe sao, Chu Chu không thích cô ta?"

"......"

Tác giả có lời muốn nói:

NPC số 1: Vợ anh vô cùng hung dữ.

NPC số 2: Vợ anh mắng chửi người.

NPC số 3: Vợ anh không lễ phép.

Quyện Tể: Ờ. Tôi nuông chiều, có ý kiến?

Tất cả NPC: Không...

Bình luận

Truyện đang đọc