SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Trong nháy mắt sự kỳ lạ của Cố Quyện Thư được lý giải, Quý Chu Chu đầu tiên là tức giận cười một tiếng, sau đó nhịn không được thật sự bật cười.

"Cô gái này, bị dị ứng còn vui như thế." Quý Chu Chu thường xuyên đến quán, bà chủ cũng coi như quen biết với cô, nhìn dáng vẻ này cảm thấy buồn cười.

Quý Chu Chu cười cười: "Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Hai phần mì xào với thêm hai chai nước ngọt, món kho dì xem lấy cho cháu một chút, cháu và bạn trai cháu ăn."

Cảm giác nói ra hai chữ 'Bạn trai' còn vi diệu hơn, lúc này cô mới ý thức được, mình độc thân nhiều năm như vậy, thế mà ở trong quyển sách thoát kiếp FA, đối tượng thoát kiếp FA còn là nam phụ trong sách. Chậc, cốt truyện này bản thân cô cũng không dám viết.

"Xong rồi."

Bà chủ đã chuẩn bị đóng cửa, lúc này chỉ có một người khách là Quý Chu Chu nên rất nhanh gói đồ ăn xong. Quý Chu Chu xách cái túi lên lầu, về đến nhà phát hiện không có ai.

Cô dạo quanh nhà một vòng không tìm được người, còn tưởng Cố Quyện Thư về nhà tắm rửa, đang định ăn cơm trước thì nghe được phòng ngủ truyền đến động tĩnh. Quý Chu Chu nhíu mày: "Cố Quyện Thư?"

"... Ừm."

"Anh ở trong phòng em làm gì?" Quý Chu Chu cạn lời một trận, "Anh tắm xong rồi?"

Cô nói xong định đi mở cửa, nhưng sau khi cửa mở ra kẽ hở thì bị Cố Quyện Thư chặn lại. Anh lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn cô muốn nói rồi thôi. Quý Chu Chu lập hiểu ra sự xấu xa trong lòng anh, nhướng mày: "Đây là sợ rồi? Dũng khí lúc nãy để lại dâu tây trên mặt em đâu?"

"Anh không phải cố ý." Cô thơm như thế, anh chỉ là muốn mút một cái mà thôi: "Cho nên em không thể tức giận."

Quý Chu Chu 'Xì' một tiếng, vẫy vẫy tay với anh: "Anh ra đây."

Cố Quyện Thư dừng một chút, thấy Quý Chu Chu sắp trừng mắt, lập tức mở cửa đi ra. Anh trầm mặc phút chốc biện giải cho mình: "Lúc ấy anh chỉ là..."

Đang nói một nửa thì không có âm thanh, Cố Quyện Thư không hề gợn sóng trong ánh mắt hiếm khi xuất hiện một chút kinh ngạc, đơ tại chỗ không dám cử động. Mặc kệ anh nghĩ thế nào, cũng không thể ngờ được Quý Chu Chu lấy độc trị độc, tuy anh là mút còn cô là cắn, nhưng đều trên mặt, vì vậy Cố Quyện Thư tự giác hóa ngang bằng.

Trên má xuất hiện một chút đau đớn, nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, ngược lại có một loại khoái cảm kỳ dị chạy xuống bụng dưới... Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, bản thân cũng cảm thấy mình giống như tên biến thái.

Chiều cao của hai người chênh lệch, Quý Chu Chu nhón mũi chân cắn anh, vẫn là cảm thấy ngẩng đến đau cổ, rất muốn từ bỏ giữa đường. Lúc này Cố Quyện Thư ngược lại có năng lực, sau khi nhìn thấy cô không thoải mái thì lập tức ân cần khom lưng, đồng thời đỡ lưng cô.

Chỉ là bởi vì anh như vậy, trong phút chốc Quý Chu Chu không biết chính mình đang phạt anh hay đang khen anh, dưới sự rối rắm buông Cố Quyện Thư ra, nhìn thấy trên mặt anh có dấu răng rõ ràng thì mới coi như hài lòng: "Huề nhau, ăn cơm."

Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay cô. Quý Chu Chu liếc nhìn anh một cái, mặc cho anh dẫn mình đến bàn cơm. Cô rất lâu trước kia đã phát hiện, Cố Quyện Thư đặc biệt thích kiểu động tác thân mật nho nhỏ này.

Nếu anh thích, vậy phối hợp nhiều chút là được.

Bữa cơm đầu tiên sau khi hai người trở thành người yêu đã ăn xong, Quý Chu Chu muốn tiễn khách, Cố Quyện Thư im lặng hồi lâu, không vui lắm: "Tại sao không ngủ với nhau?"

"... Bởi vì muốn tiến hành theo trình tự." Trước kia ngủ chung cô còn yên tâm, nhưng bây giờ mối quan hệ của hai người đã thay đổi, cô sợ ngủ một chút thành 'Ngủ'(*) thật sự.

(*) Ngủ một chút (Nghĩa đen): đi ngủ. 'Ngủ' thật sự (Nghĩa bóng): ABCXYZ...

Cố Quyện Thư hiểu ý của cô, càng thêm bất mãn: "Anh cũng sẽ không cưỡng ép em."

"Nhưng em sợ em sẽ cưỡng ép anh đó." Giọng nói của Quý Chu Chu chậm lại, nửa thật nửa giả giải thích.

Cố Quyện Thư quả nhiên hưởng thụ, để lại một câu 'Anh không tức giận' rồi cam tâm tình nguyện rời đi, trở về nhà mình mới đột nhiên phản ứng lại, hình như mình bị Quý Chu Chu lừa rồi.

Khóe môi Cố Quyện Thư vẫn luôn kéo ra, qua thật lâu mới cảm giác cơ mặt đều mỏi, trở mình ôm gối, trong đầu tràn ngập nụ hôn hôm nay của bọn họ. Hôm nay anh bôn ba một ngày, tâm tình lại lên xuống quá lớn, rất nhanh đã buồn ngủ, trong đầu nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của Quý Chu Chu, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Giấc ngủ này giống như hiện thực nhưng cũng không giống hiện thực lắm, chờ khi anh tỉnh lại thì trời đã sáng bừng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, mới nhớ ra bây giờ mình ở đâu và hôm qua bản thân đã xảy ra chuyện gì.

Khóe miệng lại nhếch lên độ cung nhỏ lần nữa, anh đang định rời giường đi tìm Quý Chu Chu, nhưng mới vừa cử động thì cả người cứng đờ. Sau một lúc lâu, anh không thể tưởng tượng xốc chăn lên, nhìn thấy dấu vết trên quần lót và khăn trải giường hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Loại chuyện ngu ngốc này, qua 17 tuổi thì không xảy ra nữa, hôm nay sao lại...

Quý Chu Chu thức dậy cũng không sớm lắm, cho nên mở mắt ra không nghe được tiếng đập cửa, cũng không thấy tin nhắn của Cố Quyện Thư, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy kỳ lạ nên rời giường lấy chìa khóa dự phòng của anh, vừa đi đến cửa lớn thì quay lại, cầm một thứ gì đó trong ngăn tủ rồi mới đi qua.

Trong nhà Cố Quyện Thư thật an tĩnh, chỉ có phía phòng tắm phát ra động tĩnh rất nhỏ, hình như là âm thanh giặt quần áo. Quý Chu Chu cảm thấy kỳ quái, nhà anh không có máy giặt, cho nên ngoại trừ quần lót, tất cả đều được cô đem đi giặt, sao hôm nay tự mình giặt tay?

"Quyện Thư?" Quý Chu Chu đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy bóng dáng cứng đờ ngồi xổm của Cố Quyện Thư, mà trước mặt anh còn có cái thau để tấm ga trải giường.

... Sáng sớm giặt ga trải giường, hơn nữa là giặt tay? Quý Chu Chu nhướng mày: "Yo, cũng sắp 30 rồi, còn xúc động như thanh niên à."

Cố Quyện Thư đen mặt, Quý Chu Chu năm nay 22, anh 27, nói như vậy anh đã lớn hơn 5 tuổi. Trong vòng thương trường tuổi tác chênh lệch khá nhỏ, nhưng Quý Chu Chu hết lần này tới lần khác thích chơi cùng với người nhỏ tuổi hơn cô, ví dụ như Kiều Tây kia, cho nên anh rất có cảm giác khủng hoảng tuổi tác.

"Giận à?" Quý Chu Chu thấy anh không nói lời nào, lập tức hơi chần chừ, lo lắng có phải trò đùa này hơi quá đáng rồi không.

Cố Quyện Thư banh mặt đứng lên, quay đầu lại đi về phía cô. Quý Chu Chu nhận ra sự nguy hiểm, vội vàng lui về sau, nhưng mà muộn rồi, tay Cố Quyện Thư dính bọt xà bông bắt lấy cánh tay cô, đẩy cô vào vách tường, trong lúc Quý Chu Chu chưa phản ứng lại thì đầu gối của anh đã chen vào giữa hai chân cô, cúi đầu nói vào tai cô: "Anh giống thanh niên hay không, em thử chẳng phải sẽ biết."

Anh cố tình hạ thấp giọng cộng thêm giọng điệu cố ý mập mờ, quả thực giống như một loại thuốc mê, làm người ta dính vào thì nhịn không được trầm luân.

Quý Chu Chu bị anh trêu chọc đến mặt đỏ bừng, muốn trêu chọc lại nhưng trong thâm tâm cảm thấy mình không phải đối thủ. Mối quan hệ hiện tại của hai người đã có định nghĩa mới, Cố Quyện Thư nhất định sẽ không thận trọng lời nói việc làm như trước kia nữa, nếu cô trêu chọc ra lửa thì cô phải tự mình đi dập.

Tưởng tượng đến tình cảnh dập lửa, Quý Chu Chu miệng lưỡi khô khan, cả người cũng sắp chín rồi, chỉ có thể nhỏ giọng chịu thua: "Em, em sai rồi, anh mau buông em ra..."

Cố Quyện Thư cho rằng cô sẽ mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng không ngờ lại yếu đuối xin tha. Cổ họng anh lập tức chuyển động, một cảm giác nóng bỏng không tên từ cổ họng truyền xuống bụng dưới. Anh cảm thấy khó hiểu, nếu bây giờ mình muốn tiến thêm một bước với Quý Chu Chu, chắc chắn cô cũng không có cách nào từ chối.

"Cố đại gia? Cố tiên sinh? Quyện Thư Thư? Quyện Tể? Tể Tể..." Quý Chu Chu thấy được sự nguy hiểm, ruột gan rối bời, làm nũng xin lỗi.

Cố Quyện Thư bị cô quậy đến bật cười, đẩy người ra khỏi phòng tắm sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, cách ván cửa nói với cô: "Ngồi chơi một chút, chờ anh giặt ga trải giường xong rồi ra ngoài."

"... Được." Quý Chu Chu đã nhận sự dạy dỗ, nhanh chóng chạy tới sô pha ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ người nào đó ra.

Nhưng mà thời gian Cố Quyện Thư giặt ga trải giường dài hơn cô nghĩ, 10 phút sau vẫn chưa có ý định bước ra. Quý Chu Chu hơi đói nên chạy đến cửa phòng tắm nói: "Hay là anh để đó trước đi, mình đi ăn cơm, về rồi giặt tiếp."

Trong phòng tắm im lặng hồi lâu, Cố Quyện Thư mới khàn giọng nói: "Chờ anh một chút."

"Chờ cái gì mà chờ, anh mau ra đây." Quý Chu Chu nói xong muốn mở cửa, đột nhiên nhận thấy giọng nói của Cố Quyện Thư sai sai, cô sửng sốt một chút, mới hiểu được anh làm gì bên trong. Khuôn mặt thật vất vả mới hạ nhiệt độ, bây giờ lại nóng đến đỏ bừng.

"Anh anh anh từ từ giặt, em đi mua bánh quẩy!" Quý Chu Chu nói xong thì như con thỏ vọt chạy, chạy ra xa mới dừng lại, hì hục thở dốc.

Đây là chuyện gì chứ, bọn họ mới vừa bên nhau một ngày, Cố Quyện Thư đã không khống chế được, nếu thời gian lâu dài... Quý Chu Chu run lên một cái, đỏ mặt đi mua bữa sáng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vốn dĩ chỉ định mua sữa đậu nành và bánh quẩy, nhưng nhìn thấy sữa đậu nành thì cô liên tưởng đến thứ đồ vừa xuất hiện một cái sẽ bị cấm, lặng lẽ đổi sữa đậu nành thành cháo Bát bảo.

Chờ lúc cô trở về, Cố Quyện Thư đã tắm rửa sạch sẽ chờ cô rồi. Quý Chu Chu ra vẻ bình tỉnh ngồi bên cạnh anh, ngửi được mùi sữa tắm tươi mát trên người anh, tâm tình dần dần thả lỏng.

"Ăn cơm đi bạn trai."

Cố Quyện Thư đang đưa tay lấy bánh quẩy bị đứng hình, ánh mắt kỳ dị nhìn về phía cô: "Em vừa kêu anh là gì?"

"Bạn trai á, có vấn đề gì sao?" Quý Chu Chu chớp mắt.

Cố Quyện Thư ho khan một tiếng: "Không có, em cũng ăn đi, bạn gái." Nói xong, đưa bánh quẩy của mình cho cô.

Quý Chu Chu không nhịn cười một tiếng, cắn bánh quẩy trong tay anh một cái. Vẻ mặt của Cố Quyện Thư kỳ dị lần nữa, hiển nhiên không nghĩ tới còn có thể như thế.

"Ăn cơm đi, ngây ngốc ra làm gì?" Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái.

Tâm tình Cố Quyện Thư rất tốt bắt đầu ăn cơm, may mắn lúc trước đầu óc mình nhanh chóng quẹo qua cong lại, mới có thể không cần dùng cách chiếm đoạt giữ người bên mình, nếu không cũng sẽ không hài hòa như bây giờ.

Quý Chu Chu vẫn chưa phát hiện ý nghĩ của anh, chỉ là chìm đắm vui vẻ trong trò chơi tình yêu. Cô viết nhiều câu chuyện tình yêu như thế, đủ mọi cách đủ mọi điều kiện, nhưng mình lại chưa từng yêu đương, cho nên bây giờ có cơ hội cũng muốn thử xem.

Mà Cố Quyện Thư, vẫn luôn cảm giác thật kỳ lạ, trong đầu đều là 'Vậy mà có thể như thế này', 'Vậy mà có thể như thế kia' các kiểu. Mỗi lần Quý Chu Chu gần gũi, đều làm anh cực kỳ thích, căn bản không có cách nào từ chối.

Hai người càng ngày càng dính, Chu Trường Quân hối thúc Cố Quyện Thư quay về, điện thoại cũng càng ngày càng nhiều. Tình trường đắc ý, sòng bạc thất ý(*) những lời này đặt ở đâu đều có nghĩa. Cố Quyện Thư chỉ mới rời đi chưa đầy nửa tháng, Thẩm Dã đã đoạt hai hạng mục trong tay anh, trong đó có một cái được chính phủ hỗ trợ. Thẩm Dã lắc mình biến hoá, thành người mới lợi hại nhất thành phố A, sự nổi bật trong lúc nhất thời đè ép Cố Thị xuống.

(*)Tình trường đắc ý, sòng bạc thất ý: Ý nói trong chuyện tình cảm thì có một bước tiến mới nhưng trong nhưng chuyện khác thì không như mong muốn.

"Tiên sinh à, nếu anh không quay về nữa, Cố Thị sẽ phải phá sản!" Chu Trường Quân tận tình khuyên bảo.

Mắt Cố Quyện Thư đang nhìn Quý Chu Chu nằm liệt trên sô pha xem tivi, sau một lúc lâu chầm chậm trả lời: "Không vội."

Chu Trường Quân quả thật muốn điên. Đại Thanh sắp vong, nhưng tổng tài đại nhân nhà ông ta vẫn còn nói không vội, ông ta cũng không biết còn có cái gì đáng vội nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc