SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Khác với phong cách gõ kiến trước đây của Cố Quyện Thư, nụ hôn lần này vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, giống như một trận mưa to nhấn chìm Quý Chu Chu trong đó. Trong bóng tối, cô cảm nhận được rõ ràng tình cảm khó kiềm chế của anh, sau khi phát giác đầu lưỡi anh đang cạy khớp răng cô ra, cô hơi bối rối mím môi lại.

Cố Quyện Thư nhận thấy sự kháng cự của cô, dừng một chút rồi giảm tốc độ tấn công, dịu dàng lại cẩn thận miêu tả hình dạng đôi môi cô. Quý Chu Chu hơi nhột, nhịn không được cười ha ha hai tiếng. Cố Quyện Thư bất lực: "Chuyên tâm chút."

"... Ò." Nhưng Quý Chu Chu nhìn vào mắt anh thì muốn cười, căn bản không có cách nào chuyên tâm, sau một lúc lâu đành phải nhắm mắt lại, đặt tay lên vai anh, dùng tư thế nửa ôm hôn anh.

Đây là lần thứ hai cô chủ động, hầu kết Cố Quyện Thư giật giật, khẽ cắn môi dưới của cô phối hợp, tuy nội tâm còn sóng to gió lớn không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngoài mặt lại như một lão thần nơi nơi, chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ chủ động của Quý Chu Chu thế nào.

Quý Chu Chu hôn anh mấy cái, kề cà chờ không được anh đáp lại, vẻ mặt cạn lời dừng lại: "Không muốn hôn thì về..."

Chữ 'Nhà' còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Cố Quyện Thư cắn lên môi một cái, cô bị đau kêu một tiếng, giây tiếp theo môi lưỡi vẫn bị anh xâm nhập. Lúc anh liếm thử hàm răng của cô một chút, Quý Chu Chu bất đắc dĩ rầm rì một tiếng, há miệng cắn đầu lưỡi anh một cái.

Đây giống như một tín hiệu, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Quyện Thư rốt cuộc cũng buông xuống, nảy sinh ác độc đè đầu cô lại, khiến Quý Chu Chu không thể nào tránh thoát, lấy một tư thế chiếm hữu tuyệt đối nhấm nháp con mồi của mình. Ngày thường Cố Quyện Thư luôn thờ ơ, nhưng xâm lược, chiếm hữu, quyết đoán lại khắc trong xương cốt. Khi dục vọng chiếm lĩnh đại não, những tâm tư mà ngày thường được che giấu rất tốt, thì sẽ hoàn toàn phơi bày ra ngoài.

Nếu như trước đây, có lẽ Quý Chu Chu sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ... Ừm, đối với cô mà nói, mặc kệ người này thay đổi thế nào, bản chất vẫn là một tên ngốc, 24K thuần ngốc.

Cố Quyện Thư thấy cô phân tâm, không vui nhéo mặt cô một cái. Quý Chu Chu dứt khoát quay mặt qua chỗ khác, bỏ lỡ nụ hôn của anh, hơi thở không ổn, oán trách: "Anh hôn mãi mà không xong phải không?"

Không cho hôn môi, Cố Quyện Thư khôi phục thể chất chim gõ kiến, nhẹ nhàng mổ lên mặt cô. Khắp mặt Quý Chu Chu rất nhanh được anh hôn một lần, muốn tránh thoát nhưng bị hai cánh tay cứng như gậy sắt của anh giam trong ngực, căn bản từ chối không được.

Cô trực tiếp tức cười: "Cố tiên sinh, có thể có chút tiền đồ không?" Giống như tám đời chưa từng gặp phụ nữ, đâu giống bá tổng đứng đầu chuỗi thức ăn.

Cố Quyện Thư bị cô nói dừng một chút, chần chừ hồi lâu há miệng ngậm lấy khuôn mặt cô.

Quý Chu Chu: "?"

Không đợi cô phản ứng lại, người nào đó giống như em bé uống sữa, mút lấy.

"..."

Đôi mắt hình con dao dài 40 mét của Quý Chu Chu sắp rút ra, Cố Quyện Thư lại hút mạnh một cái mới buông ra, đứng dậy kéo cô lên: "Mau mở cửa, từ lúc lên máy bay tôi vẫn luôn bị đói, đến bây giờ còn chưa uống một hớp nước."

Lòng Quý Chu Chu chợt mềm nhũn, vừa sờ soạng mở cửa vừa lẩm bẩm: "Dưới lầu có quán cơm, đợi không được tôi cũng không biết ăn trước à."

"Nào có tâm tình."

Quý Chu Chu mới vừa mở cửa đi vào, đã nghe được câu trả lời của anh, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cô ngơ ngẩn quay đầu lại, vừa lúc hộp điện ở hành lang 'Tích' một tiếng, đèn lập tức sáng lên.

Trong phòng còn tối, chỉ có đèn hành lang kích hoạt sáng lên. Trong mắt Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư đứng ngược sáng, đường nét được chiếu ra vầng sáng nhàn nhạt, nhưng khuôn mặt anh lại khiến người ta không nhìn rõ, lúc yên lặng chỉ cảm thấy vắng lặng cô độc.

Quý Chu Chu: "..." Mẹ nó, sao càng ngày càng cảm thấy anh như một tên đáng thương.

Cô vẫn đang ngẩn người, Cố Quyện Thư đưa tay mở đèn phòng khách, trong nhà lập tức sáng lên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu híp mắt một chút, sau một lúc lâu thích ứng mới có thể mở mắt bình thường, nhìn Cố Quyện Thư lần nữa, chỉ thấy anh lộ ra một vẻ mặt khá vi diệu.

"Sao thế?" Quý Chu Chu nheo đôi mắt lại.

Cố Quyện Thư ho khan một tiếng, bình tĩnh đi về phía sô pha.

Quý Chu Chu lại không tin lời anh, dáng vẻ đức hạnh vừa rồi của anh, nhất định là có chuyện gì đó. Chỉ là không chờ cô hỏi lại đã nhìn thấy anh ngồi xuống sô pha, trong nháy mắt Quý Chu Chu bùng nổ: "Anh mới vừa lết ở dưới đất, sẽ làm dơ sô pha của tôi!"

"Không đâu, lúc nãy tôi chỉ ngồi xổm, không có ngồi xuống." Cố Quyện Thư khí định thần nhàn(*).

(*) Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Quý Chu Chu lại không tin anh nói, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt anh ra lệnh: "Đứng lên, tôi nhìn xem."

Cố Quyện Thư không vui xê dịch ra một chút, sau khi thấy chỗ ngồi của mình có một đốm đen thì giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì ngồi trở về chỗ cũ, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương với Quý Chu Chu: "Tôi rất đói."

"..." Quý Chu Chu trừng anh một cái, lời thôi tục gì đó đều bị chặn lại cổ họng.

Cố Quyện Thư thong thả chớp chớp đôi mắt, anh đã sớm phát hiện, Quý Chu Chu này cực kỳ thích ăn mềm không thích ăn cứng, khó trách trước kia mình đối xử với cô như vậy, lại đẩy cô ra càng ngày càng xa, nhưng sau khi để lại vết thương cho cô, ngược lại mối quan hệ có tiến triển rất lớn.

Đúng, quan hệ...

"Trước khi tôi đi du lịch đã dọn sạch tủ lạnh, bây giờ không có gì hết, tôi xuống dưới mua hai phần mì xào nhé." Quý Chu Chu nói xong muốn đi, nhưng bị người nào đó trên sô pha bắt được cái tay. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư do dự một lát, vẫn là nghiêm túc hỏi một câu: "Lúc nãy em chủ động hôn tôi, là đồng ý ở bên nhau sao?"

"... Ai biết được, nếu anh không làm dơ sô pha của tôi, có thể là vậy." Quý Chu Chu làm bộ làm tịch buông tiếng thở dài, nhớ tới sô pha cô liền đau lòng, tuy không đắt nhưng lại là vật dụng cô thích nhất. Tên này nói gây họa là gây họa, cũng không biết sô pha trắng có khả năng lau không sạch không.

Cố Quyện Thư không ngờ cô sẽ nói như vậy, vội vàng đứng lên, bắt lấy tay cô, vẻ mặt căng thẳng: "Tôi mua 100 bộ sô pha cho em... 1000 bộ, em đừng nóng giận."

Quý Chu Chu vốn dĩ chỉ phá anh một chút, nhưng vừa nhìn thấy anh khẩn trương như vậy thì lập tức hối hận, vội trấn an: "Được rồi được rồi, tôi chỉ đùa với anh một chút, hơn nữa thế nào cũng không thể bởi vì đó vật chết này mà tức giận với anh."

"Vậy chúng ta..." Cố Quyện Thư nói đến một nửa, thì không chắc chắn ngậm miệng lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mặc dù hiểu rõ tính cách của Quý Chu Chu, nếu không phải chắc chắn thì sẽ không trêu chọc anh như thế, nhưng trước khi chính miệng cô thừa nhận, trong lòng anh vẫn không chắc.

Suy cho cùng, lúc tự mình đa tình quá nhiều.

Quý Chu Chu nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, giang hai tay ra cho anh một cái ôm, sau đó nhanh chóng buông ra, nụ cười trên mặt cũng dịu lại.

(Hai người chính thức yêu đương nên Hi đổi luôn cách xưng hô nhé, cua này hơi gắt nha mọi người:D)

"Cố Quyện Thư, em phát hiện bản thân mình vẫn rất thích anh, nếu đời này nhất định phải kết hôn sinh con thì ngoại trừ anh, hình như không còn người nào khác để lựa chọn."

Cổ họng Cố Quyện Thư phát khô: "Có ý gì?"

Quý Chu Chu chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút mở miệng: "Ý là, em đồng ý ở bên cạnh anh, chúng ta không thử, lập tức chuyển qua chính thức. Em nói như vậy, anh hiểu chưa?"

Rất lâu Cố Quyện Thư không nói gì, nửa ngày sau mới chậm rãi nhếch khóe môi lên: "Hiểu rồi, em muốn kết hôn với anh."

"..." Quý Chu Chu lập tức đau đầu: "Kết cái cây búa. Bây giờ anh gấp cái quái gì thế, hai chúng ta còn chưa chính thức yêu đương..."

Nói đến một nửa, nhìn thấy nụ cười thiếu đòn trên mặt Cố Quyện Thư, lúc này Quý Chu Chu mới biết mình bị lừa, anh căn bản hiểu rất rõ ý của mình, chỉ là cố ý xuyên tạc mà thôi.

Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng, đưa hai tay nhéo anh. Cố Quyện Thư nhân cơ hội ôm người vào trong lòng, trái tim vẫn lọt gió nhiều năm trước, trong nháy mắt hình như đã lấp đầy.

"Sẽ không đổi ý chứ?" Giọng nói của anh hơi khàn khàn.

Quý Chu Chu trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không đâu." Con đường cô không thích, ép buộc cũng sẽ không đi, con đường cô muốn đi thì chưa hề quay đầu lại. Loại tính cách này làm cô chịu không ít đau khổ, nhưng không đổi được, cho nên bằng lòng tiếp nhận.

Hai người lại ôm chốc lát, trong lúc bầu không khí càng ngày càng ấm áp thì Quý Chu Chu nghe được rõ ràng âm thanh 'Ọt ọt' từ bụng Cố Quyện Thư phát ra.

"... Buông tay, em đi mua cơm."

Cố Quyện Thư im lặng phút chốc, đột nhiên hỏi: "Em đi ra ngoài một chuyến, trở về có hối hận không?"

"Cũng không phải con nít chơi đồ hàng, nào dễ dàng hối hận như vậy." Quý Chu Chu dở khóc dở cười, trước kia sao cô không biết vị này lo được lo mất như thế chứ?

Cố Quyện Thư buông tay ra, liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng quay mặt đi: "Cũng không chắc, hay là anh đi mua cơm nhé, em ở nhà nghỉ ngơi."

"Anh đi mua cơm thì không lo em hối hận à?" Quý Chu Chu kỳ quái liếc anh một cái, thấy anh không phủ nhận, đành phải gật gật đầu: "Vậy anh đi đi, vừa lúc em muốn tắm rửa thay đồ một chút."

"Em muốn tắm?" Cố Quyện Thư dừng một lát.

"Sao thế?"

Trong phòng tắm có gương, rất ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ. Cố Quyện Thư khẽ mấp máy môi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Anh cũng muốn tắm, hay là em đi mua cơm đi."

"..." Quý Chu Chu ẩn ẩn liếc anh một cái: "Cố Quyện Thư, anh nên thật sự vui mừng vì em không phải là người hay đổi ý." Bằng không với đức hạnh chó má này của anh thì bây giờ cô đã quăng người ra ngoài.

Cố Quyện Thư vỗ về sờ sờ đầu cô. Quý Chu Chu hầm hừ một tiếng xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau thì biến mất ở ngã rẽ hành lang. Cô vừa đi, khóe môi Cố Quyện Thư lập tức kéo lên, chỉ là ánh mắt hơi lo lắng, vì thế anh vừa vui vẻ vừa lo lắng đi tắm rửa.

Một mình Quý Chu Chu xuống lầu, luôn cảm thấy thái độ của Cố Quyện Thư rất kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ chỗ nào. Chờ cô tới quán cơm dưới lầu thì cô lập tức hiểu ra.

"Chu Chu đến à, ăn gì hả?" Bà chủ mới vừa nói xong câu này, nhìn thấy khuôn mặt cô thì kêu lên một tiếng: "Nè, cháu bị dị ứng à, sao trên mặt đỏ đốm thế?"

Quý Chu Chu sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía tấm gương phản quang của tiệm cơm, vì thế nhìn thấy rõ chỗ đã bị Cố Quyện Thư hôn, như một trái dâu tây không hề nhỏ. Mé nó, cô sống nhiều năm như vậy, viết nhiều câu chuyện như thế, cũng chưa thấy ai trồng loại dâu tây này lên mặt con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc