SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Lão phu nhân một mặt bình tĩnh nghe xong, rất lâu sau cũng chưa nói chuyện. Thư ký Triệu lo lắng nhìn bà ta: "Lão phu nhân?"

"Thân thể của ta không thoải mái lắm, cô trước kêu Nhã Quyên về đi." Lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng.

"Được......"

Trong phòng khách, Trương Nhã Quyên đi vòng quanh tại chỗ, sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu lập tức bước tới: "Lão phu nhân tìm cô làm gì?"

"Tại sao tôi phải nói với cô." Quý Chu Chu liếc cô ta một cái, chuẩn bị quay về phòng chờ Cố Quyện Thư.

Trương Nhã Quyên tức giận ngăn cô lại: "Bởi vì cuộc sống sau này của cô có qua được hay không, hoàn toàn quyết định bởi tôi, chủ nhà này!"

"Bát tự còn chưa phẩy một cái đây, cô đã xem mình là chủ nhà?" Quý Chu Chu buồn cười: "Cố tiên sinh nói muốn cưới cô sao?"

"Đây là chuyện sớm muộn, cũng không cần cô bận tâm. Nhưng ngược lại là cô, bây giờ kiêu ngạo có ích lợi gì nữa, sau này vĩnh viễn không thể nào bước vào cửa lớn của Cố gia." Trương Nhã Quyên trừng mắt.

Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn cô ta, Trương Nhã Quyên bị nhìn đến phát giận, nhịn không được lui về sau một bước: "Cô nhìn cái gì?"

"Tôi xem cô có phải điên rồi hay không, cái gì mà nói tôi vĩnh viễn không thể nào bước vào cửa lớn của Cố gia. Bây giờ tôi đứng ở đây, chẳng lẽ là leo tường vào?"

"Cô!"

"Sao cô còn chưa đi Mỹ."

Giọng nam nặng nề từ cửa lớn truyền tới, Trương Nhã Quyên và Quý Chu Chu đồng thời nhìn qua, sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư ánh mắt đều sáng lên.

"Anh Quyện Thư!" Trương Nhã Quyên trước Quý Chu Chu một bước chạy qua, chạy đến chỗ cách Cố Quyện Thư hai bước xa thì dừng lại.

Cố Quyện Thư cũng không thèm nhìn tới cô ta, mà đi về phía Quý Chu Chu: "Bà nội tìm em gây phiền phức sao?"

"Không có." Quý Chu Chu lắc đầu, ngại vì Trương Nhã Quyên ở đây nên không có nhiều lời, gật đầu với Chu Trường Quân đi theo phía sau Cố Quyện Thư.

Trương Nhã Quyên chưa từ bỏ ý định: "Anh Quyện Thư, không phải anh đi Thành phố B sao, sao đột nhiên quay về rồi?"

Quý Chu Chu hơi ngạc nhiên. Thành phố B cách nơi này cũng không gần, lúc đó khó trách Cố Quyện Thư đến đã là buổi tối.

"Cô sao lại còn ở đây?" Cố Quyện Thư nhíu mày, hiển nhiên cho rằng sau khi mình nói xong câu nói kia, cô ta nên biến mất.

Mặt Trương Nhã Quyên căng đến đỏ bừng, hốc mắt trong nháy mắt ứa nước mắt, vừa lúc lão phu nhân từ phòng tiếp khách đi ra, cô ta vội vàng đi tìm chỗ dựa của mình: "Lão phu nhân."

"Đây là thế nào?" Lão phu nhân không vui nhíu mày.

Trương Nhã Quyên lau nước mắt: "Anh Quyện Thư muốn con về Mỹ."

Quý Chu Chu chớp chớp mắt, lại một lần nữa thay đổi nhận thức với vị đại tiểu thư này, sâu sắc hiểu được trên thế giới này còn có người phụ nữ ngu ngốc như vậy. Cô thích Cố Quyện Thư, thì giúp Cố Quyện Thư nói chuyện a, vậy mà cùng đứng một bên với người nhà anh, còn định bắt người áp chế anh là có ý gì. Cố Quyện Thư cho dù không phải gay, e là cũng sẽ không có phản ứng với cô.

Lão phu nhân nhìn về phía Cố Quyện Thư, Cố Quyện Thư làm như không thèm để ý đối mặt với bà, trên thực tế hai người ai cũng không chịu nhượng bộ ai. Sau một lúc lâu, lão phu nhân liếc nhìn thư ký Triệu: "Đưa Nhã Quyên về trước đi, những chuyện khác sẽ nói sau."

"Vâng, lão phu nhân." Thư ký Triệu lập tức đi về phía Trương Nhã Quyên, Trương Nhã Quyên không nghĩ tới lão phu nhân sẽ không giúp cô, trong lúc nhất thời có chút bối rối, nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải nghẹn khuất đi theo rời khỏi.

Lão phu nhân liếc mắt quét Cố Quyện Thư một cái: "Con lại đây với ta." Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Cố Quyện Thư lười biếng đi theo phía sau, khi lướt qua Quý Chu Chu dừng lại một chút: "Kêu Chu Trường Quân dẫn em đi ăn cơm."

Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, ở trong mắt anh, cô có phải cũng chỉ có ăn hay không? Nghi ngờ này của cô vừa mới hiện ra, Chu Trường Quân đã đi đến trước mặt cô: "Đói bụng lắm hả, Cố tiên sinh sợ cô chưa ăn cơm, đã kêu tôi mua sủi cảo tôm và súp trừng gà ở bên ngoài về, có muốn đi ăn một chút không?"

"......Được nha, được nha."

Mười phút sau, Quý Chu Chu sờ sờ cái bụng tròn vo, thỏa mãn ợ một cái, Chu Trường Quân buồn cười nhìn cô: "Hai ngày nay có phải nghẹn hỏng rồi không?" "Cũng không hẳn, tôi thật sự cho rằng các người phải một tuần nữa mới trở về, dọa chết tôi rồi." Quý Chu Chu cảm khái.

"Yên tâm đi, sau này lão phu nhân sẽ không nhìn chằm chằm cô nữa." Chu Trường Quân nói xong ngáp một cái.

Quý Chu Chu tò mò: "Hôm qua ngài không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Ừ, có chút." Đâu chỉ là không nghỉ ngơi tốt, mà là một đêm không ngủ. Cố lão phu nhân người đó, sao có thể hai ba câu nói là lừa được người, nhất định phải đem ra chứng cứ rõ ràng bà ta mới tin tưởng. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Vì vậy, tiên sinh kêu ông tạo giấy tờ giả cả đêm, vì chính là để lão phu nhân tin tưởng lời tiên sinh đã nói hôm qua.

"...... Vậy, nếu không thì ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi?" Quý Chu Chu dò xét.

Chu Trường Quân liếc cô một cái: "Một lát cũng không ngủ được, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Thấy mục đích của mình bị nhìn thấu, Quý Chu Chu cười hì hì: "Tôi chỉ muốn biết, Cố tiên sinh và lão phu nhân xảy ra chuyện gì a, cảm giác......"

"Cảm giác như có ngăn cách đúng không?"

Quý Chu Chu gật đầu: "Hôm qua tôi nghe thấy Cố tiên sinh nói, lúc trước ba anh ấy có phụ nữ ở bên ngoài, lão phu nhân ngầm đồng ý, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?"

"Không sai, lúc mẹ của Cố tiên sinh vì chuyện này mà bị bệnh trầm cảm qua đời, Cố tiên sinh chỉ mới sáu bảy tuổi, cho nên ấn tượng đối chuyện này không quá sâu sắc." Sắc mặt Chu Trường Quân dần dần nghiêm túc, "Chỉ là sau khi mẹ qua đời không bao lâu, ba cũng cùng tình nhân tự sát, từ đó về sau cậu ấy đi theo lão phu nhân, mãi cho đến mười lăm tuổi mới dọn ra ngoài."

"Nếu cùng nhau sinh sống lâu như vậy, quan hệ giữa bọn họ phải rất tốt mới đúng." Quý Chu Chu khó hiểu.

Chu Trường Quân buông tiếng thở dài: "Là cách thức giáo dục của lão phu nhân có vấn đề, tiên sinh không hợp ý bà ấy chỗ nào đó, thì lập tức nhốt lại, cấm ăn cấm uống. Mặc dù cậu ấy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rất cố chấp, khi đó thường xuyên bị đói, lại còn hơi suy dinh dưỡng, so với mấy đứa trẻ bằng tuổi vừa gầy vừa nhỏ."

Quý Chu Chu sửng sốt một chút, trong nháy mắt nhớ tới hôm qua Cố Quyện Thư ở trong đêm tối, làm sao lại thuần thục dẫn cô đi tìm thức ăn. Anh là một đại thiếu gia, làm sao lại quen thuộc với sự bài trí phòng bếp trong nhà như vậy? Cố Quyện Thư khi còn nhỏ, có phải lúc bị đói đến chịu không nổi, lén chạy tới phòng bếp ăn cơm nguội hay không?

"Khó trách Cố tiên sinh thoạt nhìn không thân thiết với lão phu nhân." Nếu có người dạy dỗ cô một thời gian dài như vậy, đoán chừng cô cũng sẽ ghi hận cả đời.

Chu Trường Quân miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Chuyện này cũng chưa tính là gì. Lúc ấy lão phu nhân tin tưởng một quản gia, mà quản gia đó thường xuyên ngược đãi tiên sinh, tiên sinh nói với lão phu nhân, lão phu nhân lại không tin, còn ngay cả trước mặt quản gia mắng cậu ấy một trận. Cho đến một lần nọ, tiên sinh bị quản gia nhốt ở sau bếp dẫn đến trúng độc hơi gas, lão phu nhân mới chịu tin cậu ấy."

"...... Đang yên đang lành vì sao trúng độc hơi gas đây?"

"Vậy ai biết, dù sao sau đó lão phu nhân cũng không phạt cậu ấy nữa, lại sau đó tiên sinh dọn ra ngoài."

Quý Chu Chu nghe được tâm tình trở nên nặng nề, nhìn xửng hấp trên bàn buông tiếng thở dài. Lúc trước cô chỉ cảm thấy thân thế nam nữ chính của áng văn này thê thảm, không nghĩ tới nam phụ cũng không tốt chút nào.

Tuy rằng biết rõ đây là bởi vì tác giả lười viết quan hệ cha mẹ, cho nên đã làm một đống cô nhi giả thiết, nhưng mà bây giờ Cố Quyện Thư là người sống sờ sờ trước mắt cô, lại có loại cảnh ngộ này, khó tránh khỏi sẽ làm người ta cảm thấy đau lòng. "Chú Chu."

"Hả?"

"Tôi cảm thấy tôi sắp tiêu hóa không nổi rồi." Quý Chu Chu có chút phiền não.

Chu Trường Quân nhịn không được nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô đứng lên: "Tôi thật sự đi nghỉ ngơi một chút, cô ở lại đây chờ tiên sinh đi."

"... Ừ."

Quý Chu Chu ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn chờ, sau đó suy nghĩ lại, có thể Cố Quyện Thư nhìn không thấy được, nên lập tức tìm người trong phòng bếp mượn một cái ghế xếp, đem đến một góc cách phòng tiếp khách kia không xa ngồi xuống, yên lặng chờ Cố Quyện Thư ra.

Trong phòng tiếp khách.

Đáy mắt của lão phu nhân tràn đầy mỏi mệt, nhưng vẫn ngồi thẳng người, dáng vẻ đoan trang mà nghiêm túc: "Lời nói hôm qua của con, ta suy nghĩ một chút."

Cố Quyện Thư rủ mắt nhìn lên bàn trà, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Lão phu nhân bấm chặt đầu ngón tay, khống chế cảm xúc xong từ từ mở miệng: "Con không muốn cưới Trương Nhã Quyên, ta có thể đáp ứng con, con muốn giữ Quý Chu Chu lại, ta cũng có thể đáp ứng con. Nhưng mà con nên biết, ranh giới cuối cùng của ta ở đâu."

Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên: "Yên tâm, con không định dẫn đàn ông về nhà."

"Không đủ." lão phu nhân khẽ nhấp một hớp trà: "Ta muốn con cắt đứt quan hệ với những người đàn ông bên ngoài."

Cố Quyện Thư biết bà đã rơi vào bẫy, sao cũng được liếc bà một cái.

"Nếu bên người có phụ nữ, vậy thử một chút đi, lúc trước con chưa có chạm qua, nói không chừng sẽ thích."(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Lão phu nhân đặt ly trà xuống: "Không thích mà nói, chỉ sợ cuối cùng người đau khổ sẽ là con, ta nhiều nhất mặc kệ con như vậy hai năm nữa."

"Vậy là đủ rồi." Cố Quyện Thư bình tĩnh đứng dậy: "Không có chuyện gì nữa, thì con đi về trước."

Lão phu nhân liếc anh một cái không nói gì, Cố Quyện Thư xoay người rời khỏi, cho đến khi cửa đóng lại, thư ký Triệu mới khó hiểu hỏi: "Vì sao nhất định phải là Quý Chu Chu đó? Hay là đưa một phụ nữ thân thế trong sạch cho thiếu gia."

"Quyện Thư chủ kiến lớn, phàm là người ta đưa tới, nhất định là không tốt." Lão phu nhân vỗ áo choàng một cái, lạnh nhạt đứng lên: "Hơn nữa đứa trẻ lớn, ai cũng không biết ta hôm nay nhìn thấy, là chân thật tồn tại hay là nó muốn diễn cho ta xem. Thằng nhóc này đối với Quý Chu Chu vậy mà quá đặc biệt."

Thư ký Triệu sửng sốt: "Ý người là?"

"Đêm nay sắp xếp một chút, làm cho Quý Chu Chu đến phòng nó, ta ngược lại muốn xem, đứa cháu này của ta rốt cuộc thích đàn ông hay là thích phụ nữ."

"Nhưng... Nhưng nếu thiếu gia đoán được ý đồ của người, không phối hợp chứ?" Thư ký Triệu nhíu mày.

Lão phu nhân liếc cô ta một cái: "Vậy hãy khiến nó phối hợp."

Thư ký Triệu biết bà muốn kêu mình dùng cái thủ đoạn gì, run lên một chút khuyên bảo: "Nhưng, nhưng mà... Nếu là như vậy mà nói, cho dù thiếu gia có làm cái gì, cũng không phải xuất phát từ sự tự nguyện của cậu ấy, người vẫn không biết rốt cuộc cậu ấy có nói dối hay không."

"Nhưng ít ra có thể chứng minh, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, nó đối phụ nữ vẫn có hứng thú." Lão phu nhân rủ mắt nhìn nửa ly trà dư lại của Cố Quyện Thư: "Chỉ cần nó có năng lực có thể lưu lại đời sau cho Cố gia, nó nhất định phải liên hôn."

Thư ký Triệu ngẩn ra chốc lát, nghĩ đến bà vì thỏa mãn ham muốn khống chế của bản thân mà có thể tàn nhẫn ra tay với cháu ruột mình, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc